Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Vậy ngươi cảm thấy nên làm như thế nào? - Ánh mắt Ôn Bình nhìn về phía Hô Lan đột nhiên trở nên thâm thúy.
- A… - Hô Lan nghẹn lời.
Đúng vậy, cái này làm sao đối phương có thể chứng minh được?
Cách thức loại trừ độc của Ma thạch tất nhiên là bí truyền, sao có thể nói ra?
- Nếu như không tin, ngươi có thể đưa tin cho sư phụ ngươi, nói với hắn nếu lần sau dùng Quỷ Mặc thạch cùng Ma thạch, nhớ kĩ dùng lửa đốt một nén nhang, chính là loại lửa để nấu ăn đấy.
- Lời này của Ôn tông chủ có ý gì? - Vốn đang nói đến chuyện trúng độc, bỗng nhiên chuyển chủ đề khiến hắn có hơi hoang mang.
Khóe miệng Ôn Bình nhếch lên một nụ cười thâm sâu, nói:
- Ngươi cứ truyền đạt như vậy là được. Ngươi tin hay không không sao cả, sư phụ ngươi tin mới là quan trọng. Bất quá nên đưa tin nhanh một chút, qua mười ngày, ta sẽ không giúp hắn trị nữa.
Chỉ có thể đợi.
Ôn Bình thầm thở dài bất đắc dĩ.
Bất quá, cải tạo Tam tuyền Tuyền Qua đồ chỉ là một khâu trong mục tiêu nhiệm vụ, lúc này có thể dành thời gian làm chuyện khác.
Ví dụ như trước tiên mua những thiên tài địa bảo cần thiết tới tay, đồng thời, có thể thuận tiện dò la tin tức của phụ thân.
- Ôn tông chủ yên tâm, lời này ta nhất định sẽ nhắn lại. Nơi gia sư ẩn cư cách Sơn Hải thành không xa, dùng Tín Chuẩn… Hẳn là 2 ngày sẽ nhận được hồi âm. - Dù hắn nghe không hiểu lời của Ôn Bình, nhưng nhìn thái độ chắc chắn của hắn ta, hắn không thể không thử một lần. Hơn nữa, chỉ truyền tin thôi cũng không có vấn đề gì.
Đạt được hứa hẹn của Hô Lan, Ôn Bình không có tâm trạng tiếp tục nán lại, nói thẳng:
- Hô huynh… Chế tác Tam tuyền Tuyền Qua đồ cần những thiên tài địa bảo gì, có thể cho 1 phần danh sách?
- Cái này có thể.
Địa chỉ không thể cho, nhưng danh sách thì có thể.
Bởi vì dù có là Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, biết được danh sách thiên tài địa bảo thì cũng không cách nào chế tác được Tam tuyền Tuyền Qua đồ… Không có Tuyền Qua đồ chế tác thư, hết thảy đều là phí công.
Nói xong, Hô Lan lập tức bảo phu nhân vào phòng mang ra một phần danh sách, đưa đến cho Ôn Bình.
Nhận lấy danh sách, Ôn Bình cũng không xem kỹ, chỉ liếc sơ qua rồi thu vào tàng giới:
- Vậy ta xin cáo từ trước.
Hắn ôm quyền, sau đó xoay người rời khỏi.
- Hô mỗ tiễn…
Vừa mở miệng đã thấy thân ảnh Ôn Bình bên ngoài đại đường, đến khi đứng dậy định tiễn khách thì hắn ta đã ra đến cửa. Điểm này, Vân Hải Thương Lam cũng không kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
Hô Lan nhìn theo bóng lưng Ôn Bình, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng:
- Tùy tâm sở dục, coi trời bằng vung. Xem ra vị do Vân Hải huynh mang đến lần này thật sự có bản lĩnh… Dị mạch thuộc tính phong…
Liên tiếp cảm thán hồi lâu, sau đó, Hô Lan liền quay trở về thư phòng.
Chỉ là, ngồi ở thư phòng viết xong thư, mang đến Bách Tông Liên Minh gửi đi, trong suốt quá trình này, lòng hắn vẫn một mực không yên, không lúc nào không nhớ đến thuộc tính phong mà Vân Hải Thương Lam đã nói.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!
Ngũ hành dị mạch xuyên suốt trong tu hành mạch môn suốt mấy ngàn năm nay, từ khi chúng ra đời, mạch môn lam sắc bình thường bắt đầu trở nên yếu thế, cho nên mới diễn sinh ra cái gọi là Tuyền Qua đồ, dùng Tuyền Qua đồ tiến gần đến dị mạch.
Ít nhất, có được Tuyền Qua đồ, dị mạch sẽ không tiếp tục vượt cấp giết người, rút ngắn khoảng cách với dị mạch rất nhiều. Đồng thời cũng có thể kéo ra chênh lệch với mạch môn lam sắc bình thường.
Nhiều năm như vậy, tất cả mạch thuật Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trên cơ bản đều có phương pháp khắc chế.
Hiện tại bỗng nhiên nhảy ra một cái phong?
Như thế nào khắc chế?
Cái này chẳng khác nào trong Luyện Thể cảnh bỗng nhiên nhảy ra một tên có được Vô Cấu chi thể?
Ngoại trừ vô địch, không còn kết quả nào khác.
...
Lúc này, Ôn Bình không biết Hô Lan đang nghĩ gì, sau khi rời khỏi phủ đệ của Hô Lan, đi ngang qua diễn võ trường, hắn thuận tiện vào xem một chút. Đương nhiên, đây chỉ hoàn toàn là vây xem náo nhiệt.
Đồng thời nhìn thử người của Thiết Sơn các.
Ôn Bình híp mắt nhìn lên đài cao, cường giả Thần Huyền cảnh của Thiết Sơn các ngồi ở vị trí trung tâm, một bộ chúng tinh phủng nguyệt. Đó là một lão giả, một mực dùng ánh mắt sư trưởng nhìn xuống diễn võ trường.
Bởi vì thế lực tứ tinh có thể thu hút rất nhiều thiên tài nhập tông, cho nên hắn bận rộn phân phát bài tử, không chú ý đến ánh mắt lợi hại ngoài trăm mét đang chăm chú dõi theo mình.
- Là ngươi!
Ôn Bình đưa ra quyết định.
Màn đêm từ từ buông xuống, người ở diễn võ trường bắt đầu tán đi, Ôn Bình nói với đám người Vân Hải Thương Lam bên cạnh:
- Hai ngày này, các ngươi theo Vân Hải thành chủ đi tham quan đi, ta có chút việc.
Mặc kệ Vân Hải Thương Lam có hỏi thế nào, Ôn Bình cũng không nói gì thêm.
Bước xuống đài cao, theo dòng người chậm rãi đi sang phía bên kia Sơn Hải thành, cường giả Thần Huyền của Thiết Sơn các ở phía trước hắn, theo bên cạnh hắn ta là vài tên tùy tùng cùng một cỗ xe thú.
Ba gã tùy tùng đều là Thần Huyền hạ cảnh.
Bất quá, Ôn Bình tuyệt nhiên không để ý đến chuyện này, tiếp tục theo sát phía sau, cho đến khi bốn người từ từ tiến vào một con đường vắng vẻ. Đêm tối, tất cả các thế lực lớn, dù là học viện hay gia tộc, cũng đều không cho phép ngoại nhân xâm nhập lãnh địa của mình.
Cho nên con đường này cơ bản là không có người, chỉ có đội hộ vệ tuần tra của thế lực.
Bên tai vang lên tiếng dế kêu không dứt.
Đột nhiên, hai đạo bạch mang đột nhiên phóng ra, dùng tốc độ tia chớp xẹt qua nền trời, vừa vụt qua tai đã quay trở về.
- Ai?
Lão giả bỗng nhiên xoay người, nhưng mà… ba người sau lưng đã trợn trắng mắt.
Bọn họ vẫn đứng đó, hiển nhiên còn chưa thích ứng được với trạng thái của mình. Nửa ngày sau, cho đến khi lão giả nhịn không được nuốt nước miếng một cái, bọn họ mới “bịch” một tiếng, ngã xuống đất, ngất đi.
Mãnh thú kéo xe bị dọa, phát ra âm thanh “Xi..Xiiii”, sau đó bỏ trốn mất dạng.
- Ngươi là người phương nào? - Lão giả tóc bạc nhìn người đang từ từ bước về phía mình, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi. Bởi vì tên kia chỉ đánh bất tỉnh ba Thần Huyền hạ cảnh, chứng minh đối phương không có ác ý.
Cho dù là có đi nữa, thì Sơn Hải thành cũng là địa bàn của Thiết Sơn các, hắn không có lý do gì phải sợ.
Chỉ là đối phương không che mặt, cứ thế mà đến, trước mặt hắn dám đánh bất tỉnh tùy tùng của hắn, lá gan kẻ này không phải lớn bình thường đâu.
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, mời ngươi đi theo ta một chuyến. - Ôn Bình lạnh lung nói, tựa như hàn mang trong đêm bỗng xẹt qua lòng người.
Lão giả tóc bạc e hèm một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Hừ, ngươi có biết đây là đâu?
Vừa dứt lời, một cái tay bỗng nhiên chộp lên cổ hắn.
Nhiệt độ nóng cháy lập tức khiến da hắn trở nên nám đen. Linh thể giờ phút này mất đi tác dụng. Cảm giác nguy cơ truyền đến khiến sắc mặt lão giả biến đổi… Hắn sợ!
Khó trách đối phương không thèm che mặt.
Nguyên lai là bên cạnh có Thần Huyền siêu việt giúp đỡ.
- Không nên cử động, động… Ngươi ắt phải chết. - Dứt lời, Ôn Bình bước nhanh vào ngõ sâu. Ác Linh Kỵ Sĩ cùng mang lão giả theo sát hắn, đi tới một nơi hẻo lánh trong ngõ tối.
Bọn họ vừa đi, đường cái thoáng chốc trở nên yên ắng, tràn ngập loại mị lực tĩnh lặng của đêm đen.
Bất quá, trong một sát na, đường cái bỗng chốc huyên náo hẳn lên.
Hộ vệ đi tuần ngang qua nghe tiếng động do xe thú phát ra liền đi về hướng này, lúc phát hiện ba Thần Huyền hạ cảnh của Thiết Sơn các đang nằm trên mặt đất, con đường lập tức náo nhiệt như ban ngày.
- Nói cho ta biết chuyện của Bất Hủ tông Đông Hồ. - Lúc Ôn Bình hỏi những lời này, Ác Linh Kỵ Sĩ vẫn nắm chặt cổ lão giả, khiến mặt hắn đỏ bừng lên. - Nói hết những gì ngươi biết, ta sẽ không giết ngươi.