Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Không phục , có thể đơn đả độc đấu. Nếu là nam nhân, nên giải quyết vấn đề theo cách của nam nhân. - Đối mặt với Lâm Khả Vô tức giận, Lâm Sơn lựa chọn phương pháp xử lý trực tiếp nhất.
Kỳ Binh Học Viện không cho phép tư đấu.
Nhưng nếu có người động thủ trước thì hoàn toàn bất đồng, cộng thêm kể động thủ vốn không phải người của Học Viện, giết Lâm Khả Vô ở đây cũng không ai nói hắn làm sai.
- Thanh y, ngươi... - Đột nhiên, nghe được thanh âm của Uyển Ngôn từ phía sau truyền đến, Lâm Khả Vô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Uyển Ngôn giãy khỏi tay nữ tử tên là Thanh Y.
Lâm Khả Vô vui vẻ.
Biểu lộ của bọn Lâm Sơn thoáng đọng lại.
- Làm sao vậy? - Thanh Y có chút kinh ngạc. Không rõ vì sao Uyển Ngôn luôn nghe nàng nói lại làm như vậy. - Uyển Ngôn, ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi. Ngươi nhìn xem những đại nhân vật… kia, có ai làm bằng hữu cùng người bình thường không?
Thế nhưng nàng giải thích lại nhận được ánh mắt cổ quái của Uyển Ngôn, phảng phất nàng tựa như là dị loại.
Sau một hồi trầm mặc, Uyển Ngôn mở miệng:
- Thanh Y, ta không nghĩ ngươi sẽ nói ra những lời này. Ta nhớ được lúc trước quen biết ngươi, ai ngươi cũng nguyện ý kết giao bằng hữu, mặc kệ đối phương là người thế nào, thân phận gì, ngươi đều xem đối phương là bằng hữu thâm giao mà đối đãi.
Lâm Khả Vô làm Uyển Ngôn nàng chậm trễ thời gian tu hành… Những lời này nàng có thể nói.
Bởi vì là Lâm Khả Vô thì sẽ không để tâm.
Bởi vì nàng cùng Lâm Khả Vô là bằng hữu.
Và bởi vì lời của nàng không có ý gì khác, nàng chỉ đơn thuần muốn tu luyện.
Nhưng lời của Thanh Y… Thì không giống vậy.
Nó khiến nàng có một cái nhận thức mới về nữ nhân đã từng đối xử rất tốt với nàng.
Lúc này Lâm Khả Vô tiếp lời:
- Uyển Ngôn, còn nhớ rõ mẫu thân của ta đã từng nói gì với chúng ta hay không? Ngươi phải coi chừng loại người này, bởi vì một ngày nào đó trong mắt nàng ngươi cũng sẽ trở thành “Người bình thường” kia, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ.
Nói xong, Lâm Khả Vô một tay bắt lấy tay Uyển Ngôn, định kéo nàng rời đi.
- Uyển Ngôn, ngươi!
Vẻ mặt Thanh Y sầm xuống, đang định nổi giận thì bị Lâm Sơn bên cạnh giữ chặt.
- Uyển Ngôn, chuyện này là một hiểu lầm. Ý của Thanh Y không phải như vậy, chỉ là muốn nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có lẽ ngươi hiểu rất rõ làm bằng hữu cùng người nào mới có thể giúp ngươi đi được xa hơn.
Lâm Sơn vội vàng đi đến trước mặt hai người, cản đường Lâm Khả Vô, đồng thời giơ tay đẩy Lâm Khả Vô ra. Thình lình bị đẩy một cái, Lâm Khả Vô phải thối lui hai bước mới đứng vững được.
- Ngươi!
Lâm Khả Vô nổi giận, vọt mạnh lên.
Ngay lúc đó, bọn A Côn cũng xông tới, chỉ đợi Lâm Khả Vô động thủ, bọn họ sẽ vây đánh hắn. Vừa hay, mục đích Lâm Sơn gọi bọn họ tới cũng là vì giải quyết Lâm Khả Vô.
Lâm Khả Vô nếu không biết khó mà lui, vậy thì liền trực tiếp giết chết.
- Khả Vô, nơi này là Kỳ Binh Học Viện. - Thấy tình thế không ổn, Uyển Ngôn vội vàng ngăn cản Lâm Khả Vô. Lâm Khả Vô là dạng người ngày thường rất hiền hoà, nhưng một khi tức giận sẽ rất điên cuồng.
Đây là Kỳ Binh Học Viện, không phải Minh Kính Hồ.
Nếu hắn động thủ, hậu quả không thể lường được.
- Đúng, Uyển Ngôn nói rất đúng, nơi này là Kỳ Binh Học Viện. Tiểu tử, loại người như ngươi mau cút đi, trong chúng ta, tùy tiện một người đều có thể dùng một quyền đánh chết ngươi. - Những lời này là A Côn nói.
A Côn biết rõ… Lâm Sơn không thể nói vậy được.
Bằng không, Uyển Ngôn sẽ sinh ra ấn tượng xấu đối với hắn, dù sao nàng cũng vừa vì Lâm Khả Vô mà trở mặt với Thanh Y. Đủ để chứng minh, quan hệ giữa nàng và tiểu tử kia ở Minh Kính Hồ không phải là nông cạn.
- Khả Vô, đi, không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao? - Nói xong, Uyển Ngôn lập tức lôi kéo Lâm Khả Vô đi ra ngoài.
Đồng thời, đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, cảnh cáo Lâm Khả Vô không được mở miệng.
Nếu không, với thực lực Luyện thể thập nhị trọng của hắn, sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Khả Vô vẫn mở miệng, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng:
- Chỉ bằng các ngươi, cùng tiến lên ta cũng không sợ.
Nghe được câu này, Uyển Ngôn biến sắc.
Thầm nghĩ không xong.
Bọn người Lâm Sơn lập tức lộ vẻ hưng phấn, bởi vì bọn họ chính là đợi Lâm Khả Vô đánh trả.
- Đến trường giác đấu thử xem? Nếu như không dám, lần sau đừng để chúng ta nhìn thấy ngươi ta tại Kỳ Binh Học Viện. Nếu không, gặp một lần đánh một lần, cũng sẽ không nể mặt Uyển Ngôn.
Nói lời này vẫn là A Côn.
Giờ phút này Lâm Khả Vô không để ý đến Uyển Ngôn lôi kéo, mà xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng mở miệng:
- Đánh có thể, bất quá ta không có nhiều thời gian lãng phí trên người các ngươi như vậy. Mười người các ngươi… Cùng lên đi.
- Hảo!
A Côn vui vẻ.
Hắn rất thích người sĩ diện.
Đánh nhau như vậy mới thống khoái.
...
Trường giác đấu - Kỳ Binh Học Viện.
Bởi vì bọn Lâm Sơn, A Côn muốn tiến vào trường giác đấu, cho nên rất nhiều đệ tử đều bỏ dở việc đang làm, chạy tới xem náo nhiệt. Nghe có người ngoài học viện khiêu chiến một lúc 10 người bọn Lâm Sơn, đám người này càng không thể không buông bỏ tu hành.
- Đó chính là người khiêu chiến nhóm Lâm Sơn?
- Nhìn không ra cảnh giới.
- Ngươi xem tuổi hắn xem, ta nghe nói hắn là bằng hữu của Uyển Ngôn, sau đó cùng Lâm Sơn...
- Cùng Lâm Sơn đoạt nữ nhân, lại còn sĩ diện muốn nguyên đám Lâm Sơn cùng tiến lên, đầu óc tên này có vấn đề à?
Cùng với tiếng nghị luận chung quanh, Lâm Khả Vô ngăn cản Uyển Ngôn tiếp tục khuyên ngăn.
Một bước nhảy vọt lên, rơi xuống trường giác đấu.
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên, bọn người Lâm Sơn cũng bước lên đài. Bất quá đại đa số người đều đứng ở phía sau, chỉ có một mình A Côn dẫn đầu bước đến. Không hề khiến người khác có cảm giác một đám người vây đánh một người.
- Tiểu tử, trường giác đấu, không phải người của Học Viện, tại đây bất kể sinh tử. Quy củ này, Uyển Ngôn cũng không biết. - A Côn nhếch mép cười nhìn Lâm Khả Vô, biểu lộ rất là đắc ý.
- Cùng lên đi. Ta còn có việc!"
Tông chủ chỉ đợi năm ngày thôi.
Hiện tại lãng phí một canh giờ, hắn cũng cảm thấy đau lòng.
- Không cần, đánh ngươi, một mình ta là đủ. Tiếng nói vừa ra, chấn mạch chi âm truyền đến.
Phanh!
Mạch môn lam sắc trên tay trái được phóng thích.
- Thông Huyền hạ cảnh?
Cùng với tiếng lẩm bẩm của hắn, thanh âm Uyển Ngôn từ sau lưng cũng truyền đến, chỉ là lúc này Lâm Khả Vô xem như không nghe thấy.
Tiếp tục mở miệng nói:
- Xem tính tình của ngươi, ta còn tưởng rằng là Thông Huyền thượng cảnh đấy.
- Đến nước này rồi mà vẫn còn nói nhảm, ta sẽ khiến ngươi… - Vốn định hắn nói sẽ khiến Lâm Khả Vô vì sĩ diện hảo của mình mà trả giá một cái giá thật lớn, thế nhưng đột nhiên A Côn nhìn thấy trong tay Lâm Khả Vô ngưng hiện một đốm lửa.
- Cái này!
A Côn kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy Lâm Khả Vô vung tay lên, ngọn lửa bỗng chốc trở nên bùng nổ, lập tức hóa thành một đầu hỏa xà ba trượng.
Nhiệt độ cực nóng lan tỏa, hòa xà thè lưỡi.
Đột ngột đấy, hỏa xà đánh tới.
A Côn vội vàng chấn mạch, trong tay lập tức xuất hiện một trường thương hình thành từ mạch khí, nhưng hắn vừa định xuất thủ thì hỏa xà đã gần ngay trước mắt. Ngay lúc đó, hắn nghe được tiếng kinh hô phía sau lưng, biết hỏa xà kia khủng bố, thế nhưng không cách nào tránh khỏi.
Oanh!
Hỏa xà nổ tung ngay sát A Côn…