Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 407 - 【Vip】 Nhất Côn

【VIP】 Nhất Côn 【VIP】 Nhất Côn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp trường giác đấu, nương theo hỏa diễm lan tràn, cùng với hỏa xà bạo liệt trùng kích, Lâm Sơn bị ngọn lửa bao lấy, cả người trực tiếp bay ngược ra sau, đâm vào vách tường trường giác đấu cách đó mười trượng.

Y phục bị đốt thành tro bụi, Vô Cấu chi thể giờ phút này bị tàn phá nghiêm trọng.

Có chỗ bị đốt trụi.

Có vết thương do lửa thiêu, cũng có vết thương da thịt bị xé rách.

Có vài vết thương vô cùng thảm thiết khiến người ta căn bản nhìn không ra người này là A Côn.

- Cùng lên đi.

Mà Lâm Khả Vô hiện tại lại chẳng chút vui mừng, chỉ nhìn về phía bọn người Lâm Sơn, ngoắc ngón tay.

Bọn người Lâm Sơn không nhúc nhích.

Giờ phút này trên khán đài vang lên âm thanh nghị luận.

- Đó là cái gì?

- Hỏa diễm mạch thuật?

- Người này là dị mạch?

- Không đúng, nếu như là dị mạch, sao hắn không khai mở mạch môn?

Nghi vấn liên tiếp quanh quẩn khắp trường giác đấu, khiến biểu lộ của đám Lâm Sơn càng trở nên nghiêm túc.

Không có khai mở mạch môn.

Phóng thích hỏa diễm.

Đây chẳng phải là so với dị mạch Thông Huyền còn muốn biến thái hơn?

- Các ngươi không lên, tự ta động thủ. - Đang lúc bọn hắn do dự, chợt nghe được thanh âm Lâm Khả Vô truyền đến.

Ánh lửa hiện!

Hỏa xà lần nữa xuất hiện!

Nó quấn quanh người Lâm Khả Vô, lúc hắn vung tay lên, nó lập tức bổ nhào ra phía trước.

Lúc này đây, Lâm Khả Vô không ra tay độc ác, cách bọn người kia vài thước, hắn đã khiến hỏa xà nổ tung. Bất quá, hiện tại hắn không dùng lực lượng Luyện Thể cảnh.

Phanh!

Mạch môn lam sắc vừa mở ra.

Nhờ vào mạch môn gia trì, hỏa xà dường như điên cuồng thêm vài phần.

- Cùng phóng thích mạch thuật!

Lâm Sơn lập tức hô to một tiếng, mở ra mạch môn, một đạo lam quang từ trong tay hắn bắn ra ngoài.

Những người còn lại cũng mở ra mạch môn, phóng thích mạch thuật đối kháng.

Oanh!

Mạch thuật cùng hỏa xà đụng vào nhau, ầm ầm nổ bung.

Khí lãng cực nóng quét qua toàn bộ trường giác đấu, khiến bọn người Lâm Sơn phải thối lui vài chục bước mới ngừng lại được. Lâm Sơn vừa định nở nụ cười, thế nhưng lại nhìn thấy đại đa số những người chung quanh mình ngã xuống.

- Ngươi là dị mạch Thông Huyền! - Lâm Sơn lòng còn sợ hãi lên tiếng hỏi, cả người lập tức lui về sau.

Lúc này hắn mới ý thức được bản thân đã quá chủ quan.

Dựa vào cái gì bằng hữu của Uyển Ngôn nhất định sẽ kém hơn so với nàng?

Lâm Khả Vô nhiều lần bỏ ngoài tai cảnh cáo của hắn, chẳng lẽ thật sự là vì yêu thích Uyển Ngôn? Không! Là vì hắn ta đã cường đại đến mức có thể bỏ qua cảnh giới của hắn. Dị mạch Thông Huyền đã có thực lực chiến Thông Huyền trung cảnh.

May mắn!

May là hắn có gọi đến một vị bằng hữu Thông Huyền trung cảnh.

- Lý sư huynh, ngươi không sao chớ? - Lâm Sơn liếc nhìn thanh niên mày rậm đang dùng thuẫn ngăn trước người. Toàn bộ trường giác đấu, chỉ có hắn hiện vẫn có thể bảo trì trạng thái như cũ.

Thông Huyền hạ cảnh dù sao cũng chỉ là Thông Huyền hạ cảnh, có được dị mạch, có thể cùng Thông Huyền trung cảnh chiến một trận cũng không có nghĩa là có thể nhất định thắng Thông Huyền trung cảnh. Chênh lệch giữa đôi bên là phi thường lớn.

- Ngươi lui sang một bên đi, ta đến!

Thanh niên mày rậm lạnh lùng mở miệng, một tay cầm thiết thuẫn, từng bước đi đến… Đương nhiên là hướng về phía Lâm Khả Vô:

- Tiểu tử, thuẫn này của ta không sợ hỏa diễm của ngươi.

- Còn muốn đánh? - Lâm Khả Vô hỏi ngược lại một câu.

Thanh niên mày rậm hừ lạnh một tiếng.

Trường đao gõ vào hộ thuẫn, hắn vọt về phía Lâm Khả Vô, nói:

- Tuy không biết ngươi học được loại dị mạch mạch thuật này từ chỗ nào, nhưng mạch môn của ngươi cũng không phải là biến dị. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cảnh giới, mạch thuật áp chế.

Vừa dứt lời, một đạo hồng mang mạnh xẹt qua trước mắt, chính là đao khí do thanh niên mày rậm chém ra.

Đao khí rơi xuống đất để lại một khe rãnh khiến người chú ý.

Nếu một đao kia chém vào người Thông Huyền hạ cảnh, tất nhiên sẽ để lại một vết thương không nhẹ.

Một màn này, rơi vào mắt Uyển Ngôn, dọa nàng không khỏi hô to:

- Khả Vô, đừng đánh nữa, mau lên đây.

Nhưng Lâm Khả Vô cũng không quay đầu lại.

- Cuồng Trảm của Lý sư huynh chính là Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật, hơn nữa đã tu luyện đến cảnh giới đại thành. Trong vòng mười cái hô hấp có thể chém ra 100 đao, Thông Huyền trung cảnh bình thường đều không tiếp nổi, Lâm Khả Vô, ngươi chờ chết đi. - Nói xong, Lâm Sơn lập tức bò lên khán đài trường giác đấu.

Dựa vào lan can, hắn lạnh lùng nhìn xuống trường giác đấu.

Ngay khi tiếng hoan hô càng ngày càng vang vọng, Lâm Khả Vô bị Cuồng Trảm áp chế không ngừng lui về sau…

Thình lình, biến cố phát sinh!

Một trận gió dị phong bất chợt thổi tới, một khắc sau bọn họ liền nhìn thấy cả người Lý sư huynh bỗng nhiên cứng đờ.

- Chuyện gì xảy ra?

- Là chuyện gì?

Trên khán đài, âm thanh kinh nghi nổi lên bốn phía.

Lâm Khả Vô mạnh mẽ phóng lên một bước, trong tay có thêm một cây gậy cháy đen.

- Ngươi có hộ thuẫn đúng không?

Vung tay, Thiêu Hỏa Côn hung hăng đập xuống hộ thuẫn rắn chắc kia.

Phanh!

Phanh!

Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Tựa như là tiếng kim loại bị nghiền nát.

Âm thanh thứ hai lại có chút nặng nề, phát ra từ vách tường.

- Lý sư huynh... - Lâm Sơn, còn có bọn Thanh Y đang đứng trên khán đài quan khán đều trợn tròn mắt nhìn một màn này.

Thuẫn của Lý sư huynh bị đập vỡ.

Cả người cũng bay ngược về sau, khảm vào vách tường trường giác đấu, không ngừng ho khan, máu tươi theo tiếng ho tràn ra ngoài. Nhìn tình trạng… Sợ là đã phế.

Lúc quay lại nhìn Lâm Khả Vô, đám người lộ vẻ khiếp sợ.

Ai trong bọn họ cũng không nghĩ tới, hóa ra Lâm Khả Vô không phải chết vì sĩ diện trước mặt Uyển Ngôn.

Thông Huyền trung cảnh… Ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi!

Thấy một màn như vậy, trên mặt Uyển Ngôn tràn ngập kinh nghi.

Nàng nhớ rõ, hơn hai tháng trước, Lâm Khả Vô vẫn là Luyện thể thập nhị trọng.

Hiện tại sao lại trở nên mạnh như vậy rồi?

- Khả Vô, ngươi mau lên đây. - Bất quá, giờ phút này nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng gọi Lâm Khả Vô.

Nếu như cứ đứng ở đó, nhất định sẽ có người nhảy xuống.

Bởi vì Lâm Khả Vô là ngoại nhân.

Người Kỳ Binh Học Viện không có khả năng để cho ngoại nhân đoạt được phong quang trên địa bàn của mình.

- Uyển Ngôn. - Thế nhưng Lâm Khả Vô vẫn đứng yên tại chỗ, thu hồi hắc côn, mạch môn, trong tay xuất hiện một đóa hoa… Một đóa tử lung hoa màu tím… Thứ này chỉ sinh trưởng ở Minh Kính Hồ.

Nhìn thấy thứ này, Uyển Ngôn ngẩn người.

Bên tai, vang lên giọng nói của Lâm Khả Vô, ngữ khí chậm rãi.

- Uyển Ngôn, đây chính là thứ ta muốn cho ngươi xem, ta đã nhẫn nhịn vài ngày rồi.

- Còn nhớ rõ lúc trước ngươi nói gì với ta không?

- Nam nhân của ngươi phải là cường giả, phải bước vào Thông Huyền cảnh trước 25 tuổi. Ngươi ước hẹn với ta hai năm, chỉ cần ta có thể thành công, ngươi sẽ nguyện ý tiếp nhận tâm ý của ta.

- Hiện tại ta đã chứng minh được thực lực, ta không kém. Ta có thể bảo vệ ngươi...

Cùng với thanh âm của Lâm Khả Vô, trường giác đấu chợt im lặng hẳn.

Uyển Ngôn vẫn đứng sững tại chỗ.

Vốn dĩ nàng còn vì thực lực của của Lâm Khả Vô mà sợ hãi thán phục, thoáng cái đầu óc trở nên trống rỗng.

Nàng thề, đây là lần Lâm Khả Vô thổ lộ lãng mạn nhất.

Chạm vào tâm linh của nàng.

Nàng thừa nhận, một khắc trước, bản thân vẫn không hề yêu thích Lâm Khả Vô. Nhưng hiện tại, nhìn thấy hắn đứng giữa trường giác đấu, giơ lên đóa hoa nàng ưa thích, vũ dũng như thế…

Tâm nàng mềm đi.

Nước mắt óng ánh nhịn không được rơi xuống.

- Tại sao khóc? - Lâm Khả không vội nhảy lên, đi đến trước mặt Uyển Ngôn, dùng tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt vương trên khóe mắt nàng, rồi sau đó chậm rãi đưa hoa tới - Xin cho ta một góc hẻo lánh trong lòng ngươi ... Có được không?

Bình Luận (0)
Comment