Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Ta...
Cảm thụ được hơi ấm nhàn nhạt phớt qua gò má, trong đầu Uyển Ngôn hiện lên một đám sương mù.
Nàng không biết mình có nên gật đầu hay không, nhưng nàng biết rõ, Lâm Khả Vô có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt tới Thông Huyền cảnh, khẳng định đã bỏ ra rất nhiều. Khổ cực cùng mệt mỏi tuyệt đối là chuyện thường ngày.
Có một nam nhân nguyện ý vì nàng cố gắng như vậy, nàng rất thỏa mãn.
- Ngươi học được mấy lời thoại này khi nào hả? - Khóc xong, nàng lại nhoẻn miệng cười.
- Hữu cảm nhi phát (1).
(1) Cảm xúc bộc phát.
Giờ phút này, đương nhiên không thể nói là do tông chủ dạy hắn.
Một khi nói sẽ phá hư hào khí nha.
- Vậy ngươi nguyện ý...
Nói đến một nửa, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bỗng nhiên đập vào mặt.
Uyển Ngôn ôm lấy hắn.
...
Nội viện Kỳ Binh Học Viện.
Trong một tòa tháp cao, một phụ nhân bước nhanh lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng viện trưởng. Nếu là ngày thường, phụ nhân căn bản không dám tới quấy rầy viện trưởng, nhưng hôm nay không giống.
Tên thanh niên Lâm Khả Vô quả thực cho nàng thấy được cái gọi là “kinh diễm”.
Không khai mở mạch môn đã có thể phóng xuất ra hỏa xà.
Lại dùng thực lực Thông Huyền hạ cảnh nghiền áp đối thủ Thông Huyền trung cảnh.
Từng chuyện từng chuyện… Đều khiến nàng tin rằng Lâm Khả Vô là một nhân tài hiếm có, so với đám thí sinh tham gia tuyển chọn còn siêu hơn. Kỳ Binh Học Viện bọn họ không có nhiều danh ngạch chọn lựa trong thi đấu tuyển bạt, cơ hội này tất không thể buông tha.
Vừa nãy, nàng đã cố ý hỏi lai lịch Lâm Khả Vô, sau khi biết được hắn đến từ Minh Kính Hồ, nàng lập tức chạy đi tìm viện trưởng, để ngày ấy đưa ra phúc lợi, sớm giành lấy thiên tài vượt gần mười vạn dặm tới tham gia thi đấu tuyển bạt kia.
Cửa mở ra, Kim Vinh đang cầm Lưu Kim Hồ Lô đứng cạnh cửa sổ uống rượu, vừa nghe phụ nhân nói xong, hắn lập tức thu hồi hồ lô:
- Viện trưởng, thân truyền đệ tử ngài vẫn luôn tìm kiếm đã xuất hiện.
- Sao?
- Ngay trong Học Viện chúng ta, Thông Huyền hạ cảnh, một côn Thông Huyền trung cảnh Hắc Mi…
- Hắc Mi, đệ tử Khuê trưởng lão?
- Đúng. - Phụ nhân gật đầu.
- Đi!
Kim Vinh vui vẻ, hắn biết rõ thực lực của Hắc Mi, hắn ta đã là Thông Huyền trung cảnh gần năm năm. Là người nổi bật trong giới Thông Huyền trung cảnh, cũng không phải hạng giá áo túi cơm.
Có thể dùng một gậy giải quyết hắn, loại người này nếu xuất hiện trong thi đấu tuyển bạt, nhất định sẽ bị Thiết Sơn các lấy đi.
- Viện trưởng, ta có một đề nghị. Người nọ không mở mạch môn đã có thể khu động hỏa diễm, hỏa diễm hóa xà, Luyện Thể cảnh có thể vượt qua Thông Huyền hạ cảnh. Còn nữa… Hắn chỉ khoát tay là có thể khiến một gã Thông Huyền trung cảnh không cách nào động đậy. - Đây là điều khiến nàng kinh hãi nhất.
Rõ ràng khí thế Hắc Mi như mặt trời ban trưa.
Nhưng đối phương khoát tay một cái, Hắc Mi vậy mà lại không thể động đậy được, cứ như chân tay bị trói chặt…
- Có mạch thuật huyền diệu như thế?
Trong mắt Kim Vinh hiện lên một tia kinh ngạc, bước nhanh hơn.
Nhưng khi hắn đi vào trường giác đấu, Lâm Khả Vô đã sớm mang theo Uyển Ngôn rời khỏi Học Viện.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Kim Vinh đi xem thương thế của bọn Lâm Sơn.
Chín người bị thiêu cháy.
Vô cấu chi thể cũng không ngăn được nhiệt độ cực nóng kia.
Cũng may những người này đều không có nguy hiểm đến tính mạng, bước đến xem Hắc Mi, xương cốt đại đa số đều gãy, đến bây giờ vẫn trong hôn mê chưa tỉnh lại. Có thể sống sót hay không, vẫn là một câu hỏi.
- Viện trưởng! - Phụ nhân liếc nhìn Kim Vinh.
Kim Vinh nói thẳng:
- Hắn lại đến, lập tức báo cho ta biết, chuyện của bọn Hắc Mi, ngươi đi khuyên nhủ Khuê trưởng lão đừng xúc động.
Phụ nhân gật đầu.
Nhưng nàng nghĩ, nếu như Khuê trưởng lão biết A Côn cùng Hắc Mi bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ ghi hận.
...
Đảo mắt đã đến đêm.
Sơn Hải thành - Trên đường phố.
Lâm Khả Vô cười bắt được tay Uyển Ngôn, sóng vai bước đi dưới bầu trời đêm của Sơn Hải thành, cảm nhận từng đường nét tinh tế trên bàn tay thon thon, mịn màng của nàng, cảm thụ được hạnh phúc khi có nàng bên cạnh…
Hắn say…
Lâm Khả Vô hoàn toàn không để ý đếnánh mắt của người chung quanh.
Bọn họ hâm mộ cũng tốt.
Ghen ghét cũng thế.
Đều không liên quan đến hắn.
Cứ như vậy, Lâm Khả Vô hưởng thụ l ba ngày hạnh phúc. Bất quá, hắn vẫn không nói với Uyển Ngôn chuyện mình sắp phải rời đi. Bởi vì hắn cảm thấy, lời ly biệt… càng muộn nói càng tốt.
Tối hôm đó, sau khi đưa Uyển Ngôn về Học Viện, Lâm Khả Vô ngồi xe thú trở lại khách sạn.
Lúc Ôn Bình trở về, vừa hay nhìn thấy Lâm Khả Vô đang ngồi chờ dưới lầu, hắn còn chưa lên tiếng, Lâm Khả Vô đã vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó vô cùng nhiệt tình chạy theo hỏi chuyện bọn Dương Hề.
Nhìn kiểu cách này… Chắc là hoa đào nở rồi!
- Nghịch tập (1) rồi hả?
(1) Lội ngược dòng, giành được, trở mình, đổi vận,… Đại loại vậy, đậu hũ nào coi cung đấu nhìu chắc biết.
Ôn Bình thình lình hỏi một câu.
- Hả? - Hiển nhiên, Lâm Khả Vô nghe không hiểu những lời này.
Ôn Bình chỉ có thể đổi một cách nói khác dễ hiểu hơn:
- Nàng đáp ứng ngươi rồi?
- Ừm! - Lâm Khả Vô nhếch miệng cười cười.
Bất quá lập tức nhận được ánh mắt ghét bỏ của Dương Hề cùng La Kiếm.
- Ồ…
- Lâm sư huynh /Lâm sư đệ, vẻ mặt này thật là ngu.
Hai người lần lượt sỉ vả hắn.
Lâm Khả Vô liếc trắng mắt, không tiếp tục đáp lời, mà quay sang nói với Ôn Bình:
- Tông chủ, ngày kia chúng ta thật sự phải đi rồi hả?
- Có lẽ. - Ôn Bìnhlên tiếng.
- Vậy ngài xem Uyển Ngôn, nàng có thể gia nhập Bất Hủ tông không?
- Chỉ cần nàng nguyện ý.
- Cảm ơn tông chủ. - Nghe Ôn Bình trả lời, tươi cười trên mặt Lâm Khả Vô càng nồng đậm.
...
Màn đêm buông xuống, Lâm Khả Vô mang theo câu trả lời của Ôn Bình chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, hắn lập tức đạp trong nắng sớm hướng kỳ binh học viện mà đi. Bất quá, chuyến đi này, hắn có mục đích khác.
Gặp được Uyển Ngôn, Lâm Khả Vô liền nắm lấy tay nàng, vô cùng thỏa mãn dắt nàng ra khỏi Học Viện.
Ngọt ngào qua lại đôi câu, Lâm Khả Vô liền nói vào chuyện chính.
- Uyển Ngôn, đi theo ta được không? - Vừa nghĩ tới chuyện vài ngày nữa hắn phải rời đi, một mình Uyển Ngôn chưa quen cuộc sống nơi đây, ở Sơn Hải thành không có chỗ dựa, hắn liền sốt ruột.
Uyển Ngôn cười hỏi:
- Hôm nay lại muốn mang theo ta đi đâu?
- Đi Đông hồ, không phải ngươi vẫn muốn mạnh hơn trở nên so với phụ thân ngươi sao? - Chỉ cần gia nhập Bất Hủ tông, thực lực cỡ nhạc phụ hắn, không tới mười năm liền có thể vững vàng vượt qua.
- Đi Đông hồ...
Uyển Ngôn không nghĩ tới Lâm Khả Vô sẽ nói như vậy.
Đối với vấn đề này, nàng vẫn luôn có đáp án.
Đó chính là không được.
Tình cảm trọng yếu, nhưng thứ nàng truy cầu cũng rất trọng yếu, nếu không nàng sẽ không lẻ loi một mình đi vào Sơn Hải thành.
Thấy Uyển Ngôn bỗng nhiên trầm mặc, Lâm Khả Vô vội vàng nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo ta, rời khỏi Kỳ Binh Học Viện, ta cam đoan ngươi sẽ nhanh vượt qua ta... - Đang định vừa đi vừa nói chuyện Bất Hủ tông, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
- Tiểu tử, tại Kỳ Binh Học Viện ta cướp lấy phong quang, tổn thương đệ tử ta, hiện tại còn giựt giây quan môn đệ tử của ta rời khỏi Kỳ Binh Học Viện, ngươi không sợ ta tự tay động thủ giết ngươi sao?
Nói chuyện chính là Khuê trưởng lão.
Một nam nhân cao gầy, bước đi như gió, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần.
Mấy ngày không bắt bớ được Lâm Khả Vô, hôm nay hắn dứt khoát canh giữ ở cửa Học Viện.
- Tiền bối, Học Viện không phải tông môn, hẳn là không có hạn chế đệ tử rời khỏi? - Không đợi Uyển Ngôn lên tiếng, Lâm Khả Vô đã nói trước, thái độ vô cùng bình tĩnh, không e ngại bất kỳ ai.
- Hôm nay lão phu không đến để cùng ngươi tranh luận cái vấn đề này, không phải ngươi đánh hay lắm sao? Cùng đệ tử ta đánh một trận!
Nói xong, Khuê trưởng lão nhẹ vẫy tay.
Một cường giả Thông Huyền thượng cảnh đi tới.