Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 412 - 【Vip】 Kim Vinh Tới

【VIP】 Kim Vinh Tới 【VIP】 Kim Vinh Tới

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Mấy trăm người đồng thời quay đầu lại.

Khi trông thấy người tới, không hẹn mà cùng khom người, trong ánh mắt cùng động tác lộ ra một tia sùng kính.

Ở Sơn Hải thành, đại nhân vật là rất nhiều, càng không thiếu đại nhân vật nửa bước Trấn Nhạc cảnh. Thế nhưng trong mắt chúng đệ tử Kỳ Binh Học Viện thì bọn họ đều không thần thánh bằng Kim Vinh viện trưởng, bởi vì Kim Vinh viện trưởng là người bồi dưỡng, bảo vệ bọn họ. Bọn họ có thể hưởng thụ thân phận thành viên của tam tinh thế lực trong Sơn Hải thành, có thể đạt được sự tôn kính của người khác trong Sơn Hải thành, cũng là bởi vì có Kim Vinh cường đại đứng ở phía sau chống lưng.

- Viện trưởng!

- Viện trưởng hảo!

Thanh âm của mọi người vang lên liên tục.

Cái này có khác biệt rất lớn so với qua loa cung kính.

Kim Vinh chỉ phất tay với mọi người, cũng không nói gì thêm, bởi vì bước chân của hắn rất là gấp gáp. Nhiễm trưởng lão báo cho hắn biết tin tức Lâm Khả Vô bị Khuê trưởng lão gây khó dễ.

Khuê trưởng lão… Người kia hắn biết, là một người thẳng tính, chỉ cần muốn làm thì sẽ làm ngay, đã nói trả thù cho đệ tử thì nhất định sẽ làm được. Mấy ngày nay không có gặp được Lâm Khả Vô, hắn đoán là Nhiễm trưởng lão sẽ không khuyên nổi Khuê trưởng lão, chỉ là không nghĩ đến Khuê trưởng lại hành động không chút kiêng kỵ gì như vậy, cho đại đệ tử ra tay.

Một cái Thông Huyền hạ cảnh có thể thắng được Thông Huyền trung cảnh, nhưng sao có thể thắng Thông Huyền thượng cảnh?

Một mầm mống tốt như vậy, nếu như bị Khuê trưởng lão phế đi, hoặc ghi hận Kỳ Binh Học Viện, kế hoạch thu đồ của hắn coi như ném xuống sông xuống biển.

Đầu năm nay, hạt giống tốt xuất hiện trong "Ngày Thăng Long" đều bị ngụy tứ tinh, tứ tinh thế lực lựa đi hết.

Biết bao giờ mới tới phiên hắn?

- Dừng tay!

Kim Vinh lại lần nữa hô to một tiếng, mặc dù hắn cũng không biết tình hình của giác đấu trường.

- Viện trưởng, ngài rốt cuộc đã đến!

Nhiễm trưởng lão vội vàng tiến lên nghênh đón, hàng mi giãn ra như trút được gánh nặng.

Kim Vinh vội vàng hỏi:

- Tiểu tử kia sao rồi?

- Hắn thắng Quý Đông!

Nhiễm trưởng lão vội vàng bước đến nghênh đón Kim Vinh đi về phía giác đấu trường.

Kim Vinh nghe nói như thế, cực kì vui mừng, miệng cười không khép lại được, vội vàng mỉm cười nói:

-Tiểu tử này thật đúng là bảo bối, không uổng công ta mấy ngày nay một mực để ý tới hắn. Thông Huyền hạ cảnh thắng Thông Huyền thượng cảnh, kì tích xưa nay chưa từng có!

Nhiễm trưởng lão nhìn bộ dáng tươi cười của Kim Vinh, nếp nhăn trên mặt lại hiện ra, nói tiếp :

- Viện trưởng... Chỉ là hắn đã gia nhập tông môn, chỉ sợ ngươi không thu đồ được. Lại nói tông chủ của bọn họ cũng ở đây, sau khi Quý Đông thua, Khuê trưởng lão đã nổi giận đùng đùng, hiện tại muốn cùng người kia phân cao thấp.

Tóm lại, hết thảy đều loạn, nàng không biết nên xử lý như thế nào.

Người đã vào tông môn, không phải dễ cướp như thế.

Một khi đoạt, đó chính là tử địch.

Mặc dù không có đoạt, nhưng Khuê trưởng lão lại đối chọi gay gắt với tông chủ tông môn người ta, càng không dễ xử lý.

Đi giúp Khuê trưởng lão, tất cả mọi thứ tựa hồ cũng không phải đối phương sai.

Nói giúp ngoại nhân, lại sẽ để cho Khuê trưởng lão thất vọng đau khổ.

Nhưng, Kim Vinh lại tuyệt đối không quan tâm đến chuyện của Khuê trưởng lão, phảng phất chỉ nghe được nửa câu đầu mà Nhiễm trưởng lão đã nói:

-Tiểu tử kia có chỗ rồi sao? Là tông môn mấy tinh?

- Ngài tự mình xem đi. Bên trong Sơn Hải thành, ta chưa thấy qua loại chế phục tông môn nào như bọn họ đang mặc!

- Đến từ bên ngoài?

Lông mày của Kim Vinh lập tức nhíu lại

Trong lúc nói chuyện thì đã tới giác đấu trường.

Bấy giờ, Ôn Bình ngừng lại động tác lấy Lang Nguyệt Kiếm từ trong Tàng giới ra, thuận theo đoàn người tách ra nhìn tới phía cuối, sau khi trông thấy người tới, song mi giãn ra, vẫn là bộ dáng chả có gì.

- Kim Vinh viện trưởng tới!

Uyển Ngôn thấp giọng thì thầm một câu, trên nét mặt không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương.

Niềm vui sướng mà Lâm Khả Vô mang lại cho nàng lập tức biến mất không sót lại một chút.

Viện trưởng vừa đến, cục diện liền trở nên khó giải quyết.

Đương nhiên, trừ nàng ra, bọn người Dương Hề đều không có biểu lộ lo lắng gì. Cho dù là Lan Bằng, cũng không có sợ hãi giống như Uyển Ngôn, bởi vì mấy ngày nay, đi theo Ôn Bình đã gặp không ít cường giả.

Liền lấy Vân Hải Thương Lam đến nói, khi hắn từ trong miệng La Mịch biết được đối phương vậy mà là cường giả nửa bước Trấn Nhạc, hắn cảm thấy mình đã tiếp nhận sự thật Ôn Bình đột nhiên trưởng thành đến một độ cao mà hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.

- Không có chuyện gì, yên tâm đi!

Lâm Khả Vô nắm lấy tay Uyển Ngôn, định xua tan sự bối rối trong nàng.

Uyển Ngôn nhìn chăm chú Lâm Khả Vô một hồi, sự chắc chắn của Lâm Khả Vô giúp nàng cảm thấy an tâm không ít, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhìn về phía đoàn người đang tách ra kia, bộ pháp rời đi không khỏi thêm nhanh hơn một chút.

- Đừng nhìn nữa!

Ôn Bình theo đó mở miệng, thúc giục đám người đi ra ngoài giác đấu trường, muốn nhanh chóng rời khỏi Kỳ Binh Học Viện.

- Dừng lại!

Nhưng mà, Khuê trưởng lão tựa hồ không nguyện ý để hắn rời đi, vừa đi một bước, liền truyền lại thanh âm quát tháo của Khuê trưởng lão.

Trông thấy Kim Vinh đi đến bên cạnh, lập tức chuyển đề tài:

- Viện trưởng, chính là người này mang theo đệ tử đến khiêu khích Kỳ Binh học viện ta. Liên tục làm tổn thương hai tên đệ tử của ta, càng là trọng thương nhiều học viên nội viện, xin viện trưởng chủ trì công đạo!

Nhiễm trưởng lão một mực lấy cớ viện trưởng mong muốn thu Lâm Khả Vô làm đệ tử để cản hắn.

Hiện tại Lâm Khả Vô đã gia nhập thế lực khác.

Kim Vinh tất nhiên giúp hắn!

- Ngươi…!

Kim Vinh không thể làm gì liếc mắt Khuê trưởng lão. Ánh mắt lập tức hướng phía trước nhìn lại, rơi vào trên bọn người Ôn Bình.

Nếu như đối phương cũng là tam tinh thế lực.

Vậy hắn chắc chắn sẽ không để đối phương toàn thân trở ra, mặc kệ là có lý cũng tốt, vô lý cũng được.

Kỳ Binh Học Viện không muốn trở thành trò cười.

Càng không muốn ngày thứ hai trên đường phố cũng bắt đầu lưu truyền bê bối của Kỳ Binh Học Viện.

Thế nhưng là, không nhìn không biết.

Vừa nhìn thì giật mình.

Áo trắng quen thuộc đập vào mi mắt.

Hắn đến nay cũng không có quên, cảnh tượng mấy ngày trước đây Hô Lan đại sư đi ra ngoài nghênh đón những người này. Không chỉ có hắn, hắn tin tưởng ngày đó những người kia không có ai có thể quên.

Tam tinh thế lực, đến nay không ai có thể khiến cho Hô Lan đại sư đi ra ngoài nghênh đón.

Lại nhìn con chó vàng ở bên cạnh Ôn Bình kia!

Càng nhìn chỉ khiến lưng hắn phát lạnh!

Đây chẳng phải là người mà Thiết Sơn các hôm nay nổi điên muốn tìm sao?

Kỳ Binh Học Viện mạnh hơn, cũng không dám giết chấp pháp đường trưởng lão Thiết Sơn các trong "Ngày Thăng Long" như đối phương.

- Ngươi…!

Lần này đúng là không làm gì, mà là chỉ phẫn nộ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt tức giận liếc qua, trừng cho Khuê trưởng lão đầu đầy mây mù, không hiểu mô tê gì.

- Viện trưởng…

Khuê trưởng lão vừa định mở miệng nói chuyện, đã thấy Kim Vinh bước nhanh tới bước mấy bước, nhảy qua giác đấu trường, đi tới phía đoàn người Ôn Bình, khiến người ta cảm thấy sợ hãi tột độ.

Trông thấy Ôn Bình lấy ra kiếm, trong mắt đã lóe lên một tia sát ý, Kim Vinh vội vàng hô:

- Bằng hữu, xin dừng tay nghe ta nói một chút!

- Nói nhanh đi!

Ôn Bình nắm Lang Nguyệt Kiếm trong tay, chuẩn bị giáo huấn Khuê trưởng lão đã gọi hắn dừng lại hai lần.

Hiện tại hắn muốn rời khỏi Sơn Hải thành, đang lo không có địa phương lưu danh Bất Hủ tông đây, nếu như Kỳ Binh Học Viện nguyện ý trợ công, hắn cầu còn không được.

- Bằng hữu này của ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết thực lực của tiền bối. Nếu hắn có chỗ nào mạo phạm, còn xin tiền bối rộng lòng tha thứ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân!

Hắn cảm thấy Khuê trưởng lão là điên thật rồi, đối phương đã chuẩn bị đi, nhưng hắn vẫn cứ gọi đối phương ngừng lại, hiện tại mình phải làm sao để dịu đi sát ý hiển lộ rõ rệt của đối phương đây.

Không có cách, chỉ có thể trước lôi kéo làm quen.

May mắn chính mình không nói gì thêm chọc giận đối phương.

- Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?

Đồng thời vung tay lên, để Nhiễm trưởng lão giải tán đám người vây xem.

Chỉ sợ Ôn Bình nếu thật sự động thủ, tác động đến những học viên nội viện này.

Bây giờ, dưới sự thúc giục của Nhiễm trưởng lão thì đã có một nhóm học viên tản ra ngoài, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Viện trưởng trong lòng bọn họ tựa như là núi lớn, thần thánh cao thượng, mà viện trưởng lại cung kính với người thanh niên trước mắt này như thế, đối phương chắc chắn là đã siêu việt Thần Huyền cảnh.

Bình Luận (0)
Comment