Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ánh mắt đám người nhìn Ôn Bình thoáng chốc trở nên khác hẳn.
Uyển Ngôn cũng giống như thế.
Nhìn Ôn Bình, lại nhìn sang Lâm Khả Vô.
Cuối cùng nàng cũng hiểu bình thản của Lâm Khả Vô là từ đâu tới.
Hóa ra Lâm Khả Vô gia nhập một cái tông môn mạnh hơn cả tam tinh thế lực.
- Cái này…
Uyển Ngôn không biết nên nói gì cho phải, người có thể khiến cho Kim Vinh viện trưởng gọi là tiền bối vậy mà nhìn cũng không lớn hơn Lâm Khả Vô là bao.
- Hiện tại ngươi tin chưa? - Lâm Khả Vô cười một tiếng.
Lan Bằng cũng nở nụ cười.
Hắn đã dự liệu được sẽ là loại kết quả này... Đi theo Ôn Bình, luôn luôn là kinh hỉ, hắn đã sớm tập thành thói quen.
Bọn người La Mịch có chút hả hê liếc nhìn Khuê trưởng lão, vừa đảo mắt qua liền trông thấy Khuê trưởng lão thay đổi sắc mặt, khí thế phách lối biến mất sạch trơn, chỉ cảm thấy rất tức cười.
Lúc bấy giờ, hắn liếc nhìn Quý Đông bị người khiêng đi, chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, tựa như có người đột nhiên dùng trọng chùy đập vào sau gáy hắn.
Thái độ của Kim Vinh khiến hắn hiểu ra một vài điều.
Đối phương có lai lịch lớn!
Thù của đệ tử tất không báo được!
Khi mọi người bắt đầu tản đi, Kim Vinh lại khẽ ngoắc tay, gọi Khuê trưởng lão đi qua.
- Tiền bối! Ta…
Lần này hắn thật sự không biết nên nói gì.
Bởi từ đầu tới cuối là do hắn gây hấn, bây giờ nói hiểu lầm lại có phần buồn cười.
Bất đắc dĩ, Kim Vinh chỉ có thể tiếp lời, giận dữ nói:
- Còn không mau xin lỗi? Hay muốn chờ tới khi tiền bối lấy mạng của ngươi, ngươi mới hiểu được cái gì là cơ hội sao?
Truy Phong, Khiếu Phong hai người đều chết hết.
Gia hỏa này chọc đối phương, vừa rồi vẫn còn lớn giọng, không ngờ bây giờ lại câm như hến.
Nghe được câu này, Ôn Bình thu Lang Nguyệt Kiếm lại, tuy nhiên, mọi chuyện không có khả năng dễ dàng bỏ qua như thế.
- Kiếm của ta đã sắp ra khỏi vỏ, thu lại không phải là dễ dàng như vậy... Một cái giá, ba trăm viên bạch tinh!
Giết hắn, lưu danh, tối đa chỉ khiến mấy ngàn người biết Bất Hủ tông tồn tại.
Ngẫm lại vẫn là bạch tinh thiết thực nhất.
- Ta có!
Khuê trưởng lão vội vàng trả lời, liền xuất bạch tinh từ trong Tàng giới ra.
Bọn người La Mịch ở một bên cắn răng cố nén cười.
Đại đệ tử bị Lâm Khả Vô lừa mấy chục viên bạch tinh.
Hiện tại người làm lão sư cũng phải tốn mấy trăm viên bạch tinh mua mạng.
Việc này nếu như truyền ra ngoài, Khuê trưởng lão tuyệt đối sẽ biến thành chuyện cười trên phố.
- Cái gì gọi là tự lấy đá đập chân? Chính là thế này. Rõ ràng tông chủ có việc phải đi, hắn cứ nhất định gọi lại tông chủ lại, đã vậy còn gọi nhiều lần nữa chứ! - Dương Hề nhếch môi cười, thấp giọng nói.
Dù rằng thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng Khuê trưởng lão vẫn nghe được rõ ràng.
Nghe được câu này, hắn chợt cảm thấy ngực dường như bị thứ gì đè nặng, tim... Phút chốc tan nát.
Nhưng hẵn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, khóc không ra nước mắt lấy ra toàn bộ gia sản đưa cho Ôn Bình.
Khi Ôn Bình tiếp nhận bạch tinh, Lâm Khả Vô bỗng nhiên nói chen vào:
- Tông chủ, đệ tử của hắn còn thiếu ta bảy viên bạch tinh?
- Đây đây!
Ngay khi Ôn Bình định mở miệng, Khuê trưởng lão vội vàng lấy bạch tinh đưa cho Lâm Khả Vô.
Thể hội chứng “viêm Tàng giới”.
Khuê trưởng lão cười như mếu.
Ngày Thăng Long vốn vàng thau lẫn lộn, xưa nay đại nhân vật thường không xuất hiện, năm nay sao lại đến nhiều như thế.
Dám khiêu khích Thiết Sơn các.
Có thể khiến cho viện trưởng khúm núm.
- Tiền bối, thật ngại, bằng hữu này của ta có mắt mà không thấy Thái Sơn!
Kim Vinh lên tiếng lần nữa!
- Nàng, ta mang đi!
Ôn Bình chỉ Uyển Ngôn ở bên cạnh Lâm Khả Vô, Uyển Ngôn vội vàng tháo Tàng giới ở đầu ngón tay thứ hai ra, ném cho Khuê trưởng lão.
Kim Vinh cũng chỉ có thể gật đầu, dõi mắt nhìn Ôn Bình rời khỏi.
Nhìn bóng lưng đoàn người Ôn Bình rời đi, cuối cùng Kim Vinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trái lại là Khuê trưởng lão... Nhìn bộ dáng “sinh vô khả luyến” của hắn kia kìa...
Kim Vinh vốn muốn quở trách cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, không nỡ mắng tên ngốc này nữa:
- Được rồi, ngươi không chết thì nên thỏa mãn đi...
Vốn định nói thêm nữa mấy câu, nhưng hắn suy nghĩ một hồi vẫn là không nói.
Hai người Truy Phong, Khiếu Phong đều chết dưới tay đối phương, một tên Thần Huyền thượng cảnh như hắn, tốn ba trăm viên bạch tinh mua mạng thì cũng nên thấp nhang tạ phật đi là vừa.
Nếu như có thể, hai người Truy Phong, Khiếu Phong cũng muốn tốn một ngàn viên bạch tinh mua mạng cho mình.
Đáng tiếc, vị tiền bối này không cho cơ hội.
Tu hành nhiều năm như thế, không chừng một ngày nào đó sẽ leo lên Trấn Nhạc cảnh.
Lại đột nhiên bị giết chết.
- Tiểu tử này sao lại có nhiều vết thương từ kiếm như thế?
Khi Kim Vinh trở về, nhìn thấy Quý Đông bị khiêng ra ngoài, vết thương từ kiếm hung ác trên người hắn ta khiến hắn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Thông Huyền thượng cảnh chiến Thông Huyền hạ cảnh, bị kiếm tổn thương thành cái dạng này.
Trăm năm qua vẻn vẹn chỉ có một người như Quý Đông!
Nhiễm trưởng lão bên cạnh vội vàng tiếp lời:
- Viện trưởng, nếu nói ra sợ ngài không tin. Kiếm kia có thể tự mình bay, Lâm Khả Vô căn bản không làm gì cả, vậy mà lại khiến Quý Đông trở thành bộ dáng này!
- Kiếm tự mình bay?
Kim Vinh lộ vẻ ngưng trọng.
...
Lại nói đến Ôn Bình, một đường đi thẳng ra bên ngoài học viện.
Hắn dự định ra ngoài tìm một cỗ xe thú đưa bọn họ rời khỏi thành, muốn đi đến Hải Long sơn có thể phải mất ba ngày.
Thời gian rất gấp nha!
Đang đi, Lâm Khả Vô liếc nhìn Uyển Ngôn, suy tư một hồi, sau đó hỏi Ôn Bình:
- Tông chủ, Uyển Ngôn nàng là hiện tại nhập tông hay là sau khi trở về?
- Sau khi trở về!
Ôn Bình trả lời.
Lâm Khả Vô vui mừng.
Uyển Ngôn cũng mừng rỡ.
Đương nhiên, cái hai người muốn không phải là câu trả lời khi nào nhập tông của Ôn Bình, mà là muốn xác nhận thử có thể nhập tông hay không.
- Đa tạ tiền bối!
Uyển Ngôn vội vàng cảm tạ, trong mắt nàng, nhân vật có thể khiến cho Kim Vinh viện trưởng khúm núm đều không phải là nàng có thể tiếp cận được.
Lúc mới đến Sơn Hải thành, nàng chỉ mong muốn xa xỉ có nửa bước Thần Huyền thu mình làm đệ tử.
Thông qua quan hệ của Lâm Sơn để được Khuê trưởng lão thu nhận, đây tuyệt đối là niềm vui bất ngờ, hẳn không có điều gì may mắn hơn chuyện này.
Nhưng mà, bây giờ lại có tiền bối mạnh hơn nguyện ý thu nàng nhập tông.
Chuyện này khiến nàng cảm thấy mình hẳn là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Ngươi hẳn phải tạ ơn Khả Vô, là hắn đề nghị để ngươi gia nhập Bất Hủ tông. Vốn ta đến Sơn Hải thành cũng không phải vì muốn thu đệ tử…
Nói xong Ôn Bình liếc sang Lâm Khả Vô.
Lâm Khả Vô ngầm hiểu, nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng nói với Uyển Ngôn:
- Vì ngươi ta nguyện ý làm tất cả!
- Khả Vô!
Mặt Uyển Ngôn thoáng ửng hồng.
- Uyển Ngôn!
Lâm Khả Vô cũng gọi một tiếng, nhu tình... Chảy nước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình.
Ôn Bình liếc nhìn một chút, bộ pháp không khỏi nhanh hơn:
- Nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt thật đáng sợ, đâu đâu cũng có thể đơm hoa!
- Tông chủ, lời này có ý gì? - Dương Hề đuổi theo sau, vội vàng hỏi.
-Không hiểu? Không hiểu thì hỏi La Mịch, hắn là người từng trải!
Ôn Bình liếc nhìn La Mịch ở sau lưng.
Nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Dương Hề, La Mịch nhún vai cười một tiếng, chợt nói:
- Làm sao nói cho ngươi đây... Cái này... Nói không rõ, qua mấy năm nữa ngươi sẽ biết!
- Lan thúc?
Dương Hề tới gần chỗ Lan Bằng.
Lan Bằng cười ha ha, thành thật đáp:
- Thật ra Yêu tộc chúng ta cũng không khác là bao, chỉ cần cảm thấy ái mộ, tùy thời tùy chỗ giao phối, có thể tự động xem nhẹ bất cứ thứ gì ở chung quanh!
Lời này vừa vang lên khiến cho bước chân Ôn Bình ngừng lại.
Dương Hề hiểu như thế nào... Ôn Bình không biết được.
Hắn chỉ biết bản thân kém chút cho Lan thúc một like.
Giải thích đơn giản, trần trụi như thế...
Khoảnh khắc đó, chó săn bỗng nhiên sủa loạn, cảm xúc xen lẫn một tia phẫn nộ, là xúc cảm chỉ xuất hiện mỗi khi Ác Linh kỵ sĩ muốn động thủ.
- Chờ một chút!
Cửa học viện, chỉ có le que hai tên hộ vệ đứng ở đó.
Một học viên cũng không có!
Mà trên đường phố ngoài học viện, cũng không có bất cứ ai.
- Sao thế?
Lan Bằng nghi ngờ hỏi.