Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Ta...
La Mịch dùng một ngón tay chỉ ngược vào mình, có chút khó hiểu.
- Nàng ta bị sao vậy? - Dương Hề ở bên cạnh lên tiếng.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn đến đây tu luyện một lúc, rèn luyện Ngự Kiếm thuật, dù sao cũng đã nhiều ngày rong chơi, bỏ bê tu hành rồi.
Nghiệp tinh vu cần hoang vu hi (1).
(1) Nghề nghiệp tinh thông khi cần cù, yếu kém khi lười nhác.
Hơn nữa, giảng giải một chút về tu luyện Ngự Kiếm thuật cho Uyển Ngôn, dù sao ở Bất Hủ tông có rất nhiều pháp thuật cùng mạch thuật, tốt nhất vẫn nên chuyên tâm tu luyện một loại.
Thế nhưng Bách Niệm Hương lại đột nhiên chạy đến khiêu chiến.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Bách Niệm Hương nói tiếp:
- Con chó vàng đại yêu của các ngươi đánh Tiểu Vọng, hiện tại ta muốn giúp Tiểu Vọng báo thù. Ngươi, đấu với ta một trận. Ta sẽ không khi dễ ngươi, nếu ngươi đã là Luyện thể thất trọng, ta tuyệt sẽ không mở mạch môn!
- Cái này còn không phải khi dễ? - Uyển Ngôn bất bình.
Không mở mạch thì cũng tương đương Luyện thể thập tam trọng mà.
Luyện thể thập tam trọng đánh Luyện thể thất trọng... Cũng coi như chiến đấu cùng cấp à?
Hơn nữa, bọn họ vốn không sai Cáp Cáp đi đánh tên gia hỏa cầm Lang Nha Bổng kia.
Bách Niệm Hương lại lần nữa duỗi ngón tay ra, bất quá lần này không chỉ riêng La Mịch, còn có Dương Hề và Uyển Ngôn:
- Nếu như không dám thì cùng lên đi. Ta vẫn sẽ không mở mạch môn.
- Ngươi...
Dương Hề vốn định lên tiếng nhưng lại bị La Mịch cắt ngang.
Hắn nói:
- Nếu ngươi đã muốn luận bàn, vậy thì tới đi. Lâm sư đệ, các ngươi lui về sau. Bất quá, nói trước, kiếm của ta không dễ thu hồi, ngươi cẩn thận một chút.
- Cắt.
Bách Niệm Hương cười chẳng chút để tâm, sau đó bay ra tư thế: Lão nương dùng nắm đấm, ngươi có dùng kiếm thì cũng đánh không lại quả đấm của ta.
Lúc này, La Mịch đang đứng cách Bách Niệm Hương hơn 50m.
Hắn nhếch mếp lộ ra nụ cười giảo hoạt, Uyển Ngôn lo lắng nhưng đã có Lâm Khả Vô trấn an, thình lình, hai tiếng “leng keng” thanh thúy vang lên.
Song kiếm rời vỏ!
Hóa thành hai đạo bạch mang phóng ra ngoài.
- Hả?
Bách Niệm Hương cả kinh, ngây người nhìn bạch mang lao về phía mình.
Nàng vội vàng quơ lấy khối đá bên cạnh, ném mạnh về phía thanh kiếm kia. Đồng thời, mượn lực từ khối đá kia, cả người vọt về phía trước.
Những khối đá ở Hải Long sơn vốn có tính chất cứng rắn tựa cương thiết.
Dùng chúng để mở đường rất phù hợp.
Có điều, nàng không ngờ tới, vốn định bóp quả hồng mềm, vậy mà lại chọn trúng tên biến thái có thể điều khiển hai thanh kiếm cùng bay lên, so với Lâm Khả Vô kia còn lợi hại hơn.
Phanh!
Phanh!
Khối đá bị cắt thành hai nửa, vụn đá lả tả rơi xuống.
- Không thể nào?
Còn chưa hoàn hồn, bạch mang đột nhiên từ trước người nàng đổi hướng vọt lên trời. Thế nhưng nó cũng không có ý định buông tha cho nàng, ngay lập tức vòng trở về.
- Chớ có dùng Vô cấu chi thể nhập môn ngăn cản, không ngăn được đâu. Trừ phi ngươi muốn tay chân của mình lưu lại vết sẹo. - Bên tai đột nhiên vang lên tiếng La Mịch, nhớ tới một màn vừa nãy, Bách Niệm Hương lập tức gạt bỏ suy nghỉ dùng nắm đấm phá kiếm.
Thân thể của nàng hiện tại còn chưa cứng bằng đá đâu.
Ngẩng đầu nhìn La Mịch, hắn vẫn luôn bảo trì một khoảng cách an toàn với nàng, chỉ cần nàng bước lên phía trước, hắn sẽ lập tức lui về sau.
Vốn dĩ với tốc độ của nàng, muốn đuổi kịp hắn không phải chuyện khó, thế nhưng hai thanh kiếm kia hệt như keo da chó, bám riết không buông. Còn không ngừng công kích từ bốn phương tám hướng, khiến hành động của nàng bị hạn chế. Chớ nói tìm cơ hội tiếp cận La Mịch, hiện tại ngay cả thoát thân nàng cũng không làm được.
- Sao có thể như vậy? Không phải hắn chỉ mới là Luyện thể thất trọng sao...
Ngay khi Bách Niệm Hương ngày càng cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, kiếm... Đột nhiên biến mất.
- Không đánh nữa.
Giọng La Mịch vang lên.
Hóa ra là hắn đã thu kiếm vào vỏ.
- Sao không đánh, ta vừa nghĩ ra cách.
- Vô dụng thôi, nếu như ngươi không mở mạch môn, dựa vào võ pháp thì căn bản không cách nào phá được Ngự Kiếm thuật.
- Đây là thuật pháp?
- Đương nhiên.
- Nhưng ngươi mới là Luyện thể thất trọng... - Luyện thể thất trọng ngay cả phóng xuất nội khí còn không lam được thì làm sao thể hội mạch thuật?
La Mịch cười một tiếng, đáp:
- Luyện thể thất trọng thì sao? Cho tới bây giờ, tại Bất Hủ tông, chênh lệch cảnh giới vốn không phải là vấn đề.
- Ta mở mạch môn đánh!
Những lời của La Mịch khiến nàng rất kinh ngạc.
Bởi vì cho dù là Bách Niệm gia thì cũng không ai dám nói cảnh giới chênh lệch không phải là vấn đề.
Nghe Bách Niệm Hương nói vậy, La Mịch liền nói:
- Vậy ngươi đánh với Lâm Khả Vô sư đệ đi, các ngươi mới cùng cảnh giới.
- Quá yếu, ta không rãnh. - Lâm Khả Vô quả quyết cự tuyệt.
Kế đó nhu tình như nước nhìn về phía Uyển Ngôn.
Thoáng cái rơi vào thế giới hai người, tự động xem nhẹ hết thảy xung quanh.
Nghe vậy, Bách Niệm Hương nổi giận đùng đùng quát:
- Ta yếu hả? Chẳng phải các ngươi dựa vào thuật pháp có thể điều khiển kiếm bay tới bay lui thôi sao? Nếu không có nó, thử hỏi ai trong các ngươi có thể đánh thắng ta? Ta là thiên tài 18 tuổi bước vào Thông Huyền cảnh đấy. Nói thật, quyền pháp của ta chính là Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật, không ai trong các ngươi có thể chịu được.
- Được, không cần kiếm!
- Phong!
Lâm Khả Vô liên tục mở miệng, mạch môn theo đó run lên.
- Ta... - Bách Niệm Hương cả kinh, đang định xuất thủ thì phát hiện thân thể mình hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
Tựa như có thứ gì đó một mực khóa chặt nàng.
- Hiện tại đã biết rồi chứ? - Lẩm bẩm một câu, kế đó, Lâm Khả Vô thu hồi Phong Chi Cấm Cố. - Một khắc vừa nãy, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần.
Bách Niệm Hương bị dọa đến ngây người.
Lúc trước là ngự kiếm bay tới bay lui, thuật pháp mà đến bây giờ nàng chưa từng thấy qua.
Khiến nàng thúc thủ vô sách với một cái Luyện thể thất trọng.
Hiện tại, không cần tiếp cận nàng đã có thể khiến nàng không cách nào nhúc nhích, thứ này... Càng là nghịch thiên.
- Đây là... Sao có thể có mạch thuật huyền diệu như thế?
Chưa từng nghe qua lưu phái mạch thuật này tại Thiên Địa hồ.
Đối với vấn đề này, đám người Lâm Khả Vô bất đắc dĩ cười. Bọn họ cũng không còn lời nào để nói với tiểu cô nương có chút cao ngạo, tự cho là đúng này.
Bất quá, ngẫm lại cũng thường thôi.
Trước khi gia nhập Bất Hủ tông, có ai từng nghĩ đến có tồn tại mạch thuật như vậy?
La Mịch đứng một bên thản nhiên học theo điệu bộ của Ôn Bình, nói:
- Muốn học? Vậy thì gia nhập Bất Hủ tông, Ngự Kiếm thuật 500 kim tệ, bao giáo bao hội. Tông môn chúng ta còn có rất nhiều mạch thuật, nói tóm lại, không đâu có thể học được. Chỉ cần muốn học, nguyện ý ra tiền hoặc bạch tinh, tông chủ sẽ không ngăn cản, tùy ngươi học.
- Ôn tông chủ kia sao có thể hào phóng như vậy? - Lúc này, Bách Niệm Hương đã quên luôn báo thù, hiển nhiên, không hề phát giác bản thân sinh ra hứng thú nồng đậm với những thứ mà La Mịch nói đến.
- Đương nhiên.
La Mịch búng tay cái chóc.
- Ta không tin! - Bách Niệm Hương lắc đầu.
Thật ra nàng tin.
Chỉ là ngạo khí từ trong xương nói rằng nàng không thể tin.
- Chuyện hôm nay coi như xong, ta đánh không lại các ngươi. Nhưng đừng tưởng rằng mọi chuyện cứ thế qua đi... - Dứt lời, Bách Niệm Hương xoay người rời khỏi.
Nếu đã đánh không lại.
Tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa nữa.
Bất quá, đi lần này, nói kia của La Mịch không ngừng vang vọng trong đầu nàng.
Bao giáo Bao hội.
Muốn học tùy tiện học...