Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Vâng, tông chủ! - Đám người đồng thanh đáp.
Bọn họ một lòng muốn trở về, cho nên về càng sớm thì càng vui.
Ngược lại là Tử Nhiên, nàng có chút kinh ngạc.
- Ôn tông chủ, sao lại gấp gáp như vậy?
Nàng vốn định ngày mai hỏi hắn một chút về tật tay của mình, lại nói một chút chuyện ma thạch, nhằm hiểu rõ hơn cả hai thứ đó.
Ôn Bình trả lời:
- Về tông môn còn có việc.
- Được rồi, lão thân cũng không giữ Ôn tông chủ. Đúng rồi, Ôn tông chủ, chỉ sợ phải mười ngày nửa tháng nữa, lão thân mới có thể đi Đông hồ, trong khoảng thời gian này tay của ta...
- Trong khoảng thời gian này sẽ không tái phát.
- Được.
Tử Nhiên nhẹ thở ra.
...
Cứ như thế, một đêm trôi qua, Tử Nhiên thịnh tình khoản đãi một phen, rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Bình lên phi chu.
Nhìn thấy phi chu bay lên khôngn Tử Nhiên lại một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì đây là lần đầu nàng thấy cảnh tượng như vậy.
Cũng chưa từng nghe nói đến loại thuyền có thể bay.
Nhìn bóng dáng phi chu dần dần đi xa, Tử Nhiên mở miệng:
- Rốt cuộc là tông môn dạng gì? Mạch thuật huyền ảo cỡ nào cũng có thể tùy tiện học, còn có thuyền biết bay, lại còn ở mảnh đất man di như Đông hồ!
Lẩm bẩm một hồi, Tử Nhiên quay trở về.
Tạc Xỉ từ trong rừng chạy ra, hướng về phía bầu trời gầm thét một trận.
Thoạt nhìn vô cùng uy phong bá đạo.
Bách Niệm Hương liếc nhìn nó, nếu như không phải trông thấy nó cứ trốn ở xa xa, không dám đến gần con chó vàng kia, chui rúc giống con chuột, nàng sẽ thật sự tin nó chính là Tạc Xỉ nhà mình.
- Ngay cả con chó cũng đánh không lại, ngươi kiêu ngạo cái gì?
Nói xong, Bách Niệm Hương xoay người rời đi.
Bỏ lại Tạc Xỉ, trang (1) không phải mà không trang cũng không phải… Lúng túng đứng đó.
(1) giả trang, tỏ vẻ.
...
Đảo mắt lại qua mấy ngày, Liên quân vẫn còn đang từ từ tập kết tại Sơn Hải thành, các thế lực tứ tinh căn bản không dám gia nhập, bọn họ không đoán được lý do Thiết Sơn các rời khỏi, bất quá, có tin tức lộ ra, dường như Bất Hủ tông quan hệ với Tử Nhiên đại sư, cho nên Thiết Sơn các lựa chọn lui binh, kế đó, Trấn Nhạc cảnh tham gia Liên quân cũng đều thoái lui.
Bọn họ không nể mặt ai cả, mục đích chạy đến là vì kiếm chút ban thưởng của Bách Tông Liên Minh, còn có cướp đoạt ít đồ.
Chắc chắn sẽ không giúp Bách Tông Liên Minh liều mạng.
Trong lúc đó, Ôn Bình cũng trở lại Bất Hủ tông.
Từ trên cao nhìn xuống, phát hiện Bất Hủ tông rực rỡ hơn so với lúc trước, Lan Bằng có hơi kinh ngạc:
- Chỉ mới hơn một năm, biến hóa thật to lớn!
Chủ điện rực rỡ hẳn lên, càng thêm hùng vĩ.
Dược sơn ruộng lúa trải dài.
Còn có rừng cây bên cạnh ngọn núi kia, vô cùng tươi tốt, hắn căn bản không biết đó là cây gì, dù sao lúc hắn ở Bất Hủ tông, chưa từng thấy.
- Lan thúc, chuẩn bị xuống! - Nói xong, Ôn Bình nhìn sang Uyển Ngôn bên cạnh. - Muốn gia nhập Bất Hủ tông, cần 1000 viên kim tệ phí nhập môn, giao ra đi.
- Hả? - Uyển Ngôn ngơ ngác.
Ôn Bình liếc nhìn Lâm Khả Vô:
- Ngươi không nói?
- Quên mất! - Lâm Khả Vô nhếch miệng cười, sau đó móc ra một tờ kim phiếu trị giá 1000 viên kim tệ từ trong ngực, đưa cho Ôn Bình.
Ôn Bình thu tiền, sau đó xoay người sang chỗ khác nhìn phi chu từ từ hạ xuống.
Phí nhập môn của Lan Bằng, Ôn Bình đã thay hắn giao.
- Ôn Bình, ngươi thích hợp làm tông chủ hơn phụ thân ngươi.
Lúc này, bên tai vang lên thanh âm của Lan Bằng.
- Coi như không tồi!
Ôn Bình mỉm cười, nói thật, ở trước mặt người khác hắn có thể bảo trì thái độ lạnh nhạt, thế nhưng với Lan Bằng thì không được, bởi vì dù nói thế nào hắn cũng đã nhìn mình lớn lên.
Thật ra để bọn họ trông thấy chính mình một lần nữa kiến thiết tông môn tốt hơn, cũng là một loại mộng tưởng.
Đang hạ xuống, bỗng nhiên nghe phía dưới vang lên một thanh âm.
- Tông chủ về đến rồi!
- Rốt cục trở về...
Lúc phi chu hạ xuống Nhiễu sơn là giữa trưa, đám người từ Vân Lam sơn nhìn thấy vội chạy đến.
Trong khi mọi người từ từ hạ sơn, bọn Dương Nhạc Nhạc đã có mặt ở Nhiễu sơn.
- Tông chủ, Dương sư huynh, Triệu sư tỷ...
Mấy người Lâm Khả Vô vẫy tay chào hỏi.
Ôn Bình liếc nhìn, kế đó chuyển tầm mắt về phía Thính Vũ các.
Điện Thủ đã nở thành công.
Hiện tại, Thính Vũ các bị bọn chúng làm loạn cả lên, may mà Thính Vũ các có công năng cách ly, nếu không, trong đoạn thời gian này trên dưới Bất Hủ tông hẳn là gà chó không yên.
- Lan Bằng tiền bối. - Bỗng nhiên, thanh âm của Dương Nhạc Nhạc vang lên.
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Lan Bằng.
- Dương Nhạc Nhạc? - Lan Bằng nhìn sang, hắn không ngờ là Dương Nhạc Nhạc cũng gia nhập Bất Hủ tông, chăm chú nhìn lại khiến hắn kinh hãi không thôi.
Dương Nhạc Nhạc... Hắn nhớ rõ đó là một cái hài tử không có thiên phú.
Đời này cơ bản không liên quan đến tu hành.
Nhưng bây giờ, hắn đã đã Luyện thể thập trọng.
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Đồng thời, giống với Lan Bằng, Uyển Ngôn cũng không khỏi kinh ngạc. Nàng tự nhận bản thân tư chất không tệ, nhưng khi nhìn thấy đám đệ tử Bất Hủ tông chỉ mới mười mấy tuổi đã là Luyện thể cửu trọng, thập trọng, nàng thật không biết nên nói cái gì.
Bất quá nàng biết mình đến đúng nơi rồi.
Hàn huyên một phen, đám người cũng đã làm quen với nhau, lúc này, Ôn Bình mở miệng hỏi:
- Tần trưởng lão, Triệu Kha khách khanh đâu?
- Mấy ngày gần đây, ban ngày Triệu khách khanh đều không ở tông môn, không biết vì sao nàng cứ luôn phát cáu. - Tần Sơn lộ vẻ bất đắc dĩ, tính cách của Triệu Kha thực sự là rất cổ quái.
- Thường thôi.
Tại Bất Hủ tông, một hệ thống siêu cấp trong tông môn.
Những thứ có thể thấy được đều là đồ vật mà Triệu Kha chưa từng thấy. Nàng vào không được, cầm không được, cáu giận cũng không phải là lạ.
- Ngươi dẫn người mới đến khu Ký Túc Xá đi. - Ôn Bình phất tay, xoay người đi về phía Thính Vũ các.
Đây là lúc ban thưởng.
Đẳng cấp danh vọng của Ôn Bình trực tiếp đề tăng.
Tăng phúc thực lực tăng lên gấp đôi… Đến thời điểm này là 5 thành.
- Đẳng cấp danh vọng quá kinh khủng, trực tiếp tăng thực lực ta lên gấp đôi.
Ôn Bình có loại cảm giác một quyền có thể đánh chết Bán bộ Trấn Nhạc.
Cười đắc ý một phen, Ôn Bình không vội nhận lấy hai phần thưởng còn lại, mà đi mở của Thính Vũ các.
Cạnh cửa có 2 đầu ngạc ngư thanh sắc dài một mét đang nằm ở đó, hai mắt lim dim, dường như đã ngủ thiếp đi.
Không khổng lồ như mẹ của mình, về phương diện thực lực, bọn chúng hiển nhiên cũng không thể sánh kịp.
Xung quanh chúng là một mảnh hỗn độn.
Thính Vũ các quả thực không thể phá hủy, thế nhưng mấy thứ thứ bên trong Thính Vũ các lại không phải như thế, là “da giòn” cả đấy!
- Y hệt lũ gâu đần tạo phản!
Ôn Bình nhịn không được mắng một câu, lắc đầu, sau đó nhìn sang hai đầu Điện Thủ.
Hai tên gia hỏa này coi bộ là quậy mệt rồi!
Ôn Bình yên lặng hỏi hệ thống:
- Bọn chúng tuyệt đối nghe lệnh của ta?
- Bọn chúng giống như tiểu hài tử, sẽ quậy, nhưng tuyệt đối không phản. Bọn chúng sẽ tự động nhận chủ ngay sau khi cảm giác được khí tức của Kí chủ. Thính Vũ các tràn ngập mùi của Kí chủ cho nên bọn chúng sẽ tuyệt đối nghe theo Kí chủ.
- Đã hiểu.
Ôn Bình cũng không vội đánh thức bọn chúng.
Để bọn chúng ngủ đi, hắn phải đi dọn dẹp Thính Vũ các trước đã, rồi còn nhận phần thưởng nữa.
- Nhận phần thưởng… À khoan, đợi ta lấy Mệnh Hạch trước đã.
Ôn Bình vội vàng tháo Mệnh Hạch từ trên cổ xuống, sau đó lắc lư Mệnh Hạch Điếu Trụy ngay khi nhân thưởng.
Lắc một cái!
Mệnh Hạch Điếu Trụy động.
Bắt đầu chuyển động rất mỹ lệ.
- Thăng cấp kiến trúc ngẫu nhiên nhận được hiệu quả tăng phúc của Mệnh Hạch, lựa chọn thăng cấp giữa hai kiến trúc trân quý nhất!