Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đông Hồ.
Kỳ thật, Đông hồ có không ít đảo, tuy nhiên đều là những đảo nhỏ, không có gì đặc sắc, người dân trên đảo đa phần cũng là người bình thường. Không giống Minh Kính hồ, mỗi đảo đều là một thế lực. Bất quá, Phi Ngư đảo là ngoại lệ, nó là thế lực duy nhất thành lập trên đảo, mà còn là thế lực gia tộc.
Tần gia là chủ nhân chân chính của Phi Ngư đảo.
Bất quá, Tần gia cũng chia chủ hệ, bàng chi (1), một chi của đương đại tộc trưởng hiển nhiên là chủ hệ, các chi khác là bàng chi.
(1) Cùng họ nhưng khác chi.
Đương nhiên, chủ hệ cùng bàng chi không phải cứ hình thành thì vĩnh viễn không thya đổi, qua vài thập niên, thân phận đôi bên có thể phát sinh biến chuyển. Sau khi trải qua kỳ khảo hạch mấy tháng trước, Tần Mịch thất bại khiến cho địa vị của chủ hệ dao động, tuy còn có lần khảo khạch thứ hai, thế nhưng trong mắt toàn bộ người dân Phi Ngư đảo, Tần gia chủ hệ sợ là sắp trở thành bàng chi rồi. Bởi vì từng có một tộc trưởng đời sau nào thất bại ở lần khảo hạch đầu tiên lại có thể trở mình ở lần khảo hạch thứ hai cả.
Không bởi vì điều gì khác, chỉ là nếu đã sinh ra chênh lệch, muốn nghịch chuyển? Không phải mấy tháng là có thể làm được. Huống chi, vào lúc này, tất cả tài nguyên của chỉ thứ đều dồn vào thiếu tộc trưởng của bọn họ.
Giữa Phi Ngư đảo, cạnh một tòa phủ đệ rộng lớn là một con sông xinh đẹp vờn quanh, liếc mắt nhìn không thấy bờ.
Đó chính là địa bàn của chủ hệ.
Nếu là ngày thường, trong tòa phủ đệ này, bất kể là trong hay ngoài đều vô cùng náo nhiệt. Các thành viên trong gia tộc tu hành thỉnh thoảng sẽ vọng ra tiếng hò hét, còn có tiếng cười giòn tan của hài đồng. Thế nhưng hiện tại, toàn bộ phủ đệ từ trên xuống dưới đều là một bầu không khí lạnh lẽo, người bước đi trên hành lang, đường mòn cũng tăng nhanh bước chân, vội vội vàng vàng.
Ồn ào, huyên náo mọi ngày bị thay bằng thanh âm gót sắt… Trong phủ đệ, tùy ý liếc mắt cũng có thể thấy được tu sĩ Luyện thể võ trang đầy đủ.
Trong tầng ba của một tòa lầu có vài người đang ngồi.
Bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn, đứng đầu là một nam nhân trung niên tóc có vài sợi thanh ti, vẻ mặt thập phần nghiêm trọng, có cảm giác như nộ khí tích tụ từng chút một trong hắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát. Thế cho nên năm sáu người có mặt tại đó đều im lặng không nói một lời, chờ nam nhân trung xem thư trong tay.
Người xem thư chính là tộc trưởng chủ hệ - Tần Hải.
Thật lâu sau, Tần Hải dùng sức xé bức thư trong tay thành hai mảnh, giận dữ không kềm chế được quát lên:
- Tần Xuyên, Tần Như An, động tác của các ngươi đúng là nhanh thật! Vận dụng hơn phân nửa quân tinh nhuệ của bàng chi phong tỏa tất cả các khu tu luyện, bến cảng, lại còn tiếp quản thương hội của ta… Gấp gáp muốn bức ta thoái vị đến thế sao?
Hắn vỗ mạnh xuống bàn, năm sáu người còn lại trong phòng đều nhịn không được run lên.
Đương nhiên, không phải bị dọa vì một chưởng này, cái mà bọn họ sợ nhất chính là tin xấu cuối cùng vẫn đến.
Bàng chi tạo phản rồi!
Phi Ngư đảo thật sự rơi vào tình thế nội loạn.
Mấy ngày trước, bàng chi rục rịch khiến họ cảm giác được có chuyện bất ổn, nhưng họ tuyệt đối không ngờ rằng bàng chi lại động thủ nhanh như vậy.
Một phụ nhân đứng dậy, gấp gáp hỏi:
- Tộc trưởng, bọn người Nhị trưởng lão sao rồi? Bọn họ vẫn luôn canh giữ ở những chỗ này…
- Trên thư không đề cập đến… Hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều. Bọn người Tần Xuyên không ăn chay, nếu đã làm ra loại chuyện bức ta thoái vị, hiển nhiên sẽ không để đám người Nhị trưởng lão toàn thân trở ra.
Tần Hải chậm rãi nói ra kết quả mà hắn không muốn tiếp nhận nhất.
Vì đề phòng xảy ra xung đột giữa chủ hệ và bàng chi, những điều nên làm hắn đều đã làm, thậm chí còn viết thư gửi đến Tần Sơn ở ngàn dặm xa xôi, thúc giục hắn quay về trợ trận.
Thế nhưng hắn vẫn đánh giá thấp lòng dạ rắn rết của bọn người Tần Xuyên… Hắn là bọn họ đã biết tin tức Tần Mịch gia nhập một cái ẩn thế tông môn.
Hắn vừa bố trí xong, bọn người Tần Xuyên đã động thủ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Tộc trưởng, Như An lão tổ đến.
- Ta biết ngay là hắn sẽ đến. - Tần Hải đứng phắt dậy, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Trong nháy mắt, tất cả cao tầng chủ hệ đều đi theo ra ngoài.
Bọn họ đều biết, Tần Như An đến khẳng định là không có hảo tâm.
- Tần Ba, ngươi đi mời Tần Thiên lão tổ đến. - Phụ nhân đi theo sau Tần Hải vội vàng nói với người bên cạnh một câu.
- Vâng!
Người nọ không dám qua loa, nhanh chóng chạy về phía bên kia phủ đệ.
Tần Như An là bán bộ Thần Huyền, may mắn, Tần Thiên lão tổ cũng thế. Cho nên nàng nhất định phải mời Tần Thiên lão tổ đến. Đương nhiên, chuyện này chưa chắc có thể ngăn cản Tần Như An bức tộc trưởng thoái vị, khiến bàng chi thu tay… Thế nhưng có thể khiến hắn không dám tiếp tục giễu võ giương oai ở “sào huyệt” của chủ hệ …
Bên kia, thời khắc đại môn sơn son mở ra, Tần Hải nổi giận gầm lên một tiếng.
- Tần Như An, ngươi đến làm gì?!
Ngoài cửa có một lão giả đứng đấy, chòm râu bay bay, lúc nhìn người trong mắt mang theo một loại bễ nghễ thiên hạ, tựa như hắn đã là vô địch thiên hạ vậy.
Hắn chính là chỗ dựa lớn nhất của bàng chi - Tần Như An.
Những năm này, sở dĩ bàng chi dám làm chuyện mờ ám sau lưng chủ hệ đều là vì có Tần Như An tồn tại.
Đối mặt với vòng vây của hơn trăm tên tu sĩ Luyện Thể cùng với năm sáu tên Thông Huyền cảnh, hắn không hề có một chút biểu lộ dư thừa, chỉ lạnh lùng cười, rồi nói:
- Lão phu đến nói cho ngươi biết, cho ngươi thời gian ba ngày, đem vị trí tộc trưởng nhường lại, nếu không, đám trưởng lão bị bắt làm con tin kia không chỉ đơn giản bị trói như thế đâu.
- Ngươi dám uy hiếp ta?
Sát ý trong mắt Tần Hải lập tức nổi lên.
Cảm nhận được cỗ sát ý này, Tần Như An nhếch mép, cười như không cười nói:
- Lão phu tởi để đưa thông điệp mà thôi. Ngươi nói ta uy hiếp ngươi à? Ngươi còn chưa đủ tư cách. Thực lực bản thân thế nào có thể tự soi gương nhìn rõ, nếu như ta muốn giết các ngươi, một kiếm là đủ… Ta nói một lần cuối, lão phu chỉ cho ngươi thời gian ba ngày, qua ba ngày, có chuyện gì thì tự ngươi gánh lấy.
- Tần Như An, ta cho ngươi biết, muốn ta thoái vị là chuyện si tâm vọng tưởng. Tổ tiên đã đề ra quy củ, nếu con ta tại trận khảo hạch thứ hai vẫn như cũ tài nghệ không bằng người, ta cam nguyện cởi xuống trường bào tộc trưởng, làm Thiên Lôi mặc các ngươi sai đâu đánh đó. Thế nhưng nếu ngươi muốn vi phạm quy củ tổ tiên, khai chiến cùng chủ hệ, cứ đến đây, Tần Hải ta tiếp hết!
Thế nhưng lời lẽ hào hùng của Tần Hải chỉ đội lại một tiếng cười lạnh.
Là Tần Như An.
- Đến lúc này rồi mà vẫn còn quy với củ, Tần Hải, đến khi nào thì ngươi mới thôi ấu trĩ? Cái gì mà khảo hạch? Chỉ là trò cười mà thôi. Một thế lực do cường giả lập thành, tương lai vận mệnh của Phi Ngư đảo vậy mà lại được quyết định bởi một trận khảo hạch của một đám tiểu thí hài? Bất quá, lúc đầu, lão phu thật có nghĩ đến việc mượn trận khảo hạch kia để giành lấy vị trí tộc trưởng, nhưng không ngờ ngươi cũng là người thông minh, lại nghĩ cách đưa nhi tử đến ẩn thế tông môn tu hành, muốn mượn cơ hội trở mình… Ngươi được lắm đấy!
Ẩn thế tông môn, ở trong Thiên Địa Hồ vô cùng khó tìm.
Chỉ cần có một cái xuất hiện, kinh thế hãi tục.
Thế nhân ai cũng muốn tìm nhưng đều không tìm được, vậy mà lại bị Tần Hải tìm ra.
- Bất quá.. vậy thì đã sao, lão phu có rất nhiều biện pháp khiến ngươi lăn ra tới đây. Ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu như nguơi không từ bỏ, ta liền khiến cho một chi của Tần Hải ngươi vĩnh viễn biến mất.
Dứt lời, Tần Như An lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài.
Luyện thể cảnh vừa nhìn thấy lập tức lui lại.
Cho dù là Tần Hải, khi nhìn thấy ánh mắt này cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
Nhưng ngay tại lúc này, một tiếng quát phẫn nộ truyền tới.
- Ngược lại ta cũng muốn nhìn thử, Tần Như An, ngươi làm sao khiến cho Tần Thiên ta biến mất được!!