Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Bất quá, mặc kệ các nàng nói gì, Diệu Âm vẫn không yên lòng.
Sau khi trở lại khu Ký Túc Xá, Diệu Âm không đi Phong Chi cốc, cũng không đế Hung thú thí luyện trường tu hành, mà quyết định ở lại phòng mình, lẳng lặng chờ màn đề buông xuống.
Bầu trời phủ đầy sao, thời điểm mọi âm thanh đều biến mất, cuối cùng, Tần Sơn cũng ra khỏi Phong Chi cốc.
Hắn vừa về tới Ký Túc Xá, Diệu Âm liền chạy đến tìm hắn, lấy thư ra.
- Trưởng lão, tộc trưởng triệu chúng ta về.
- Hửm?
Tần Sơn vội vàng nhận thư, thoát khỏi trạng thái vui vẻ, sung sướng, mặt bắt đầu lộ vẻ nghiêm túc.
- Tần trưởng lão, chuyện này tộc trưởng không muốn cho thiếu gia biết, cho nên chúng ta chỉ có thể rời đi buổi tối.
Tần Sơn xem đi xem lại vài lần, sau đó cất thư đi:
- Xem ra là chuyện tộc trưởng lo lắng nhất đã xảy ra, nếu không, người sẽ không gấp gáp gọi hai chúng ta trở về.
Trước khi hắn đuổi theo Tần Mịch đến đây, chuyện phân chi náo động tựa như đất cát lắng đọng dưới đáy nước, nhìn không thấy, thế nhưng nó thật sự tồn tại.
Đây là nguy hiểm trí mạng trong một gia tộc.
Hết thảy nguyên nhân đều là vì phân chi xuất hiện một cường giả Bán bộ Thần Huyền, tuy hắn không phải đối thủ của Tần Thiên lão tổ, nhưng dù sao hắn cũng là bán bộ Thần Huyền.
Có hắn làm hậu thuẫn, phân chi làm việc cũng có chút không kiêng nể.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán.
Căn cứ vào một vài tình báo vụn vặt mà hắn đoán được, thế nhưng, so với kết quả có thể sẽ khác một trời một vực.
Thu hồi suy nghĩ, Tần Sơn do dự hồi lâu. Hắn vừa tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, lúc này quay về Phi Ngư đảo, sợ rằng nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.
Không chiếm được phần thưởng coi như xong, nhưng còn có thể bị tước đoạt một vật…
- Hi vọng giống với ta dự đoán. - Nói xong, Tần Sơn lại nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ. - Đi, cùng ta đến tạm biệt tông chủ, đêm nay chúng ta khởi hành về Phi Ngư đảo, tranh thủ đi sớm về sớm.
- Vâng. - Diệu Âm gật đầu.
Trong lúc đó, Ôn Bình vẫn còn tu hành trong Kiến Mộc lâm.
Hắn đang hưởng thụ hiệu quả tu hành cực nhanh do Trường Mạch Công mang đến, trong lòng vẫn không thôi suy nghĩ về nhiệm vụ tông môn, ngóng trông Trần Nhạc cảnh ghé thăm.
Lúc hai người Tần Sơn đến Kiến Mộc lâm chào tạm biệt, Ôn Bình không nói gì thêm.
Nơi này của hắn không phải lồng chim, muốn đi thì đi thôi.
- Tần Mịch không đi?
Bất quá, Ôn Bình rất hiếu kỳ vì sao hai người này đi mà không mang theo Tần Mịch.
Diệu Âm vội đáp:
- Chúng ta trở lại một chuyến là được, không cần phiền toái Tần Mịch thiếu gia.
- Phi Ngư đảo xảy ra chuyện gì?
- Gia sự… Bất quá hiện tại vẫn không rõ lắm, việc hẳn không nhỏ.
- Được, đi nhanh về nhanh, sớm quay về tông môn hoàn thành nhiệm vụ. - Nếu đã là gia sư, Ôn Bình cũng không có hứng thú biết.
Dứt lời, trong đầu hắn chợt xẹt qua vài chuyện về Tần gia.
Đó là thế lực mà trước kia hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Người Tần gia, ngoại trừ ba người Tần Sơn, Ôn Bình đã từng bái kiến Tần Thiên.
Thời điểm ở Bí Cảnh, hắn đã cứu Tần Thiên một mạng. Ôn Bình nhớ lúc đó, với tư cách là lão tổ Tần gia, hắn ta đã đối đầu cùng Bách Tông Liên Minh, Cực Cảnh sơn, hòng lấy được Tuyền Qua đồ chế tác thư trong Bí cảnh. Cuối cùng, vì Ôn Bình gia nhập mà chiến cuộc đảo loạn. Lại nói tiếp, lúc trước, hắn chính là giẫm lên những thế lực này mà đứng ở vị thế đỉnh phong tại Đông hồ đấy.
- Vậy thì đa ta tông chủ. - Tần Sơn ngượng ngùng cười.
Bất quá, Ôn Bình nhắc đến nhiệm vụ, hắn cũng không dám đáp lời, chuyến đi này sợ là phải từ bỏ nhiệm vụ tông môn rồi.
Đang định đi thì một thanh âm vang lên.
- Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? - Chính là giọng của Tần Mịch.
Đứng bên cạnh hắn còn có ba người Dương Hề, Vân Liêu cùng Chiêm Đài Thanh Huyền.
Vốn dĩ bốn người bọn họ muốn đến chào tạm biệt Ôn Bình, sáng sớm ngày mai Tần Mịch phải đi tìm Thông Huyền cảnh giao chiến, những người khác cũng phải ra ngoài để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ là vừa lúc nghe thấy đoạn hội thoại của hai người Tần Sơn và Ôn Bình.
Chuyện này khiến cho tâm tư tìm kiếm đối thủ của Tần Mịch thoáng cái biến thành lo lắng.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Phụ thân sao lại không tự nói với hắn?
- Thiếu gia, không phải…
Diệu Âm vội vàng giải thích, trong lúc bối rối, nàng không biết rằng lời mình nói chẳng có chút nào đáng tin, lại còn bị Tần Mịch cắt ngang.
- Chớ gạt ta, ta biết ngay mà, bức thư kia khẳng định không phải thư nhà của ngươi.
- Thư đâu, lấy ra đây.
- Thiếu gia, tộc trưởng viết cho chúng ta, không phải cho ngài. Tuy hiện tại đã bị ngài nghe được, nhưng xin thứ cho ta không thể đưa thư cho ngài. - Diệu Âm kiên quyết từ chối.
- Đưa ta! - Giờ phút này, dường như Tần Mịch có hơi mất khống chế.
Hắn đã bắt đầu gào thét.
Ngay khi hai người Tần Sơn còn đang lúng túng không biết phải làm sao, Ôn Bình lên tiếng.
- Tranh cãi cái gì?
- Tông chủ… Thực xin lỗi… Chúng ta ra ngoài trước. - Tần Sơn vội vàng nhận lỗi, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Bất quá, Ôn Bình lại gọi hắn lại.
- Chuyện ở Phi Ngư đảo cứ để Tần Mịch tự mình xử lý. Tần trưởng lão, ngày mai ngươi tiễn hắn về… Diệu Âm, ngươi lưu lại tiếp tục tu luyện.
Nếu quả thật như lời Diệu Âm, Tần gia chủ không muốn Tần Mịch biết chuyện này, vậy thì người làm tông chủ như hắn cần phải nói cho hắn ta biết.
Hắn hi vọng Tần Mịch có thể trở thành một đệ tử xuất sắc của Bất Hủ tông.
Thế nhưng cũng không hi vọng hắn ta quên đi thân phận thiếu tộc trưởng của mình, vì thân phận cũng là trách nhiệm… Trước kia hắn không gánh vác trách nhiệm này, cho nên mới để Bất Hủ tông sụp đổ.
Nếu như không có sự xuất hiện của hệ thống, Bất Hủ tông sẽ thực sự bị hủy.
Với tư các là tộc trưởng, và cũng là người cha, trong mắt phụ thân Tần Mịch, hắn vẫn là tiểu hài tử, nhưng là tông chủ… Hắn sẽ không.
Đương nhiên, quan trọng nhất là chuyện mà tộc trưởng Tần gia không muốn cho nhi tử biết hẳn là đại sự, lần này Tần Sơn đi chắc chắn tốn không ít thời gian. Nhưng hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ, muốn hoàn thành 30 ngày phải giành giật từng giây.
Người còn lại chưa nhận nhiệm vụ cũng muốn đi.
Cái này khác nào không muốn hắn lấy được Tuyền Qua pháo…?
Để Tần Mịch đi, vừa vặn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
- Tông chủ… Thế nhưng mà!
- Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi. Nếu là gia sự thì để cho người làm thiếu tộc trưởng như hắn đi xử lý.
- Vâng, tông chủ.
Tần Sơn nhịn không được thở dài, bất quá, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Đây là lần đầu tiên hắn làm trái ý tộc trưởng.
Thế nhưng, nhìn thấy Ôn Bình đã xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, hắn cũng khó nói gì thêm.
- Tông chủ, chúng ta tới để chào tạm biệt.
Đúng lúc này, đám người Chiêm Đài Thanh Huyền mở miệng nói.
Bởi vì bọn họ đều nhận nhiệm vụ phải ra ngoài lịch luyện mới có thể hoàn thành.
- Ừm.
Ôn Bình chỉ khẽ gật đầu.
Biết Ôn Bình muốn tiếp tục tu hành, mấy người Chiêm Đài Thanh Huyền cũng không dám tiếp tục quấy rầy.
Sau khi rời khỏi Kiến Mộc lâm, Chiêm Đài Thanh Huyền mới lên tiếng:
- Tần Sơn trưởng lão, hiện tại ngươi là trưởng lão Bất Hủ tông… Kỳ thật, tông chủ rất muốn nói nhưng lại không nói. Thế nhưng ngài không nói… Tần Sơn trưởng lão, ngươi phải tự hiểu rõ. Ngươi không còn là nô bộc của Tần gia, hôm nay không phải, ngày sau… Càng không phải.
- Ta...
Tần Sơn nghẹn lời.
Thầm nghĩ: Thế nhưng hắn là người trọng tình cảm, nếu như là những người khác, e rằng đã sớm quen với thân phận mới này.
- Đã tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, vậy trước tiên ngươi cứ hoàn thành nhiệm vụ đi đã. Nếu như ngươi thật sự lo lắng, đến lúc đó, để ta cùng Tần Mịch quay về, thật ra cũng tiện đường.
Chiêm Đài Thanh Huyền mỉm cười nói.