Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 446 - 【Vip】 Về Rất Đúng Lúc

【VIP】 Về Rất Đúng Lúc 【VIP】 Về Rất Đúng Lúc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ở cái thế giới này, có câu nói không dùng được.

Đó chính là: Sách vở là bậc thang tiến bộ của nhân loại.

Tại đây, Ôn Bình cảm thấy giao thông mới là bậc thang tiến bộ của nhân loại, cho nên nếu như không phải trên người không có bạch tinh thì hắn nhất định sẽ lựa chọn thăng cấp buồm, chế tạo cho phi chu 5 cánh buồm mới được.

- Đúng rồi, hệ thống, thăng cấp năm cánh buồm có hạn chế gì không?

Hắn chợt nhớ đến lần trước thăng cấp Lưu Vân giáp chẳng phải cũng có hạn chế đó sao?

- Có.

Hệ thống đáp lại một tiếng, kế đó mở ra giao diện thăng cấp buồm.

Ngoại trừ chi phí thăng cấp 500 viên bạch tinh dễ dàng đập vào mắt người nhìn thì hạn chế cũng hiện rõ mồn một trước mắt...

Cần phải phi hành năm mươi vạn dặm mới có thể thăng cấp buồm.

Tuy nhiên, lúc xem lại khoảng cách phi hành của phi chu, Ôn Bình thở ra một hơi... 47 vạn dăm rồi, chỉ còn thiếu 3 vạn dặm nữa là đủ 50. Tùy tiện đi một chiến xem như hoàn thành.

Đóng giao diện thăng cấp buồm lại, Ôn Bình tiếp tục mở giao diện thăng cấp Lưu Vân giáp.

Quả nhiên thăng cấp Lưu Vân giáp cũng có hạn chế.

Đó chính là năm lần lịch lãm.

Hiện tại hắn còn thiếu 1 lần.

Chi phí thăng cấp cũng là 500 viên bạch tinh, cái giá này có thể nói là vô cùng đắt đỏ.

Nhưng nó có thể chống lại được công kích của Trấn Nhạc thượng cảnh, cái này có thể nói là bảo vệ cao nhất đối với phi chu hiện tại.

Liếc nhìn thêm mấy lần, sau đó, Ôn Bình không tiếp tục ở lại Phòng kiến tạo phi chu. Nói tóm lại, trong Phòng kiến tạo phi chu, bất kể là thăng cấp năm cánh buồn hay là Lưu Vân giáp,... Cái nào cũng đáng giá cả.

Chỉ có điều là hắn đang viêm mang túi.

Vừa hay, đợi hắn đi Vân Hải chi đô chuyến này, trở về là đủ 3 vạn dặm, có thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời còn lời thêm một ít bạch tinh.

- Lại đến giờ cơm của hai tiểu gia hỏa rồi. - Rời khỏi Phòng kiến tạo phi chu, Ôn Bình ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện cũng không còn sớm.

Lúc hắn đi vào Ký Túc Xá, hai tiểu gia hỏa đã sớm chờ ở đó.

Lúc này đây, Ôn Bình cố ý nhìn xuống hồ sâu, xem thử long tu của Giao Long có phải lại bị thắt rồi không.

May mắn.

Lần này không có.

Cuối cũng hai tiểu gia hỏa này cũng khiến hắn bớt lo được một chút.

- Ngoan ngoãn nghe lời, về sau muốn ăn gì sẽ có đó.- Ném mấy viên Hỏa Linh tinh qua, Ôn Bình tiện tay sờ lên đầu hai con “gâu đần” nhà mình. - Hỏa Linh tinh không nhiều lắm, xem ra ngày sau chỉ có thể đút cho các ngươi ăn bạch tinh mà thôi. Vốn là tiêu bạch tinh như nước chảy, không nghĩ là hai tên gia hỏa các ngươi lại chuyên ăn mấy thứ tinh thể này.

...

Phía trên Vân Hải.

Dực tộc đại yêu dần dần bay về phía Phi Ngư đảo, nửa đường, Vân Liêu nhảy xuống, mục đích chuyên đi lần này của hắn là đến Nam Sơn hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm rèn luyện.

Phần thưởng pháp khí như tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

- Vân trưởng lão, tốt nhất là đánh bại từng tên. - Thời điểm sắp chia tay, Chiêm Đài Thanh Huyền nhắc nhở.

Thật ra, ngoại trừ biện pháp này, dường như cũng không có cách nào khác.

- Ta không e ngại mấy tên Thông Huyền hạ cảnh, chỉ là tên thủ lĩnh Thông Huyền trung cảnh... Quả thật có hơi khó giải quyết đối với ta. Bất quá, khó có khi tông chủ hào phóng như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Pháp khí nha, chỉ cần lấy tới tay, có thể tùy ý vượt cấp chiến đấu rồi. - Vân Liêu cười khẽ, sau đó huơ tay tạm biệt.

Lúc này, dực tộc đại yêu lại bay lên trời.

- Vân trưởng lão, cố lên,

Giọng Tần Mịch từ xa xôi vọng đến.

Khi dực tộc đại yêu lần nữa xuyên qua tầng mây, hắn liền nói:

- Thanh Huyền trưởng lão, ngài thả ta xuống Bách Nghiệp thành là được, ta sẽ thuê dực tộc đại yêu đưa ta về nhà.

- Trực tiếp tiễn ngươi về đến Phi Ngư đảo, cùng đi đi, người làm trưởng lão như ta cũng không thể vứt bỏ đệ tử như vậy. - Chiêm Đài Thanh Huyền lựa chọn tiếp tục bay về phía Phi Ngư đảo, thu thập tài liệu mà thôi, đợi đến khi trở về thu cũng được.

- Đa tạ Thanh Huyền trưởng lão!

Tần Mịch gật đầu mỉm cười.

Nhìn xuống, dưới chân là mặt hồ gợn sóng xanh biếc.

Đã sắp đến gần Phi Ngư đảo.

Lúc đến nơi đã làm nửa đêm.

Hắc Ưng trực tiếp xẹt qua bầu trời, hạ xuống đảo, lúc sắp tiếp cận mặt đất, Tần Mịch quét mắt nhìn quanh vài lần, thấy được người Tần gia võ trang đầy đủ đi lại khắp nơi, xem ra là thật sự phát sinh đại sự rồi. Phủ đệ Tần gia nằm ở dải đất trung tâm Phi Ngư đảo, nếu như có địch nhân... Khẳng định sẽ công kích xung quanh đảo trước.

Cho nên, loại hình huống trước mắt rất hiếm khi xuất hiện.

- Ai?

Lúc Hắc Ưng hạ xuống đất, một cường giả Thông Huyền trung cảnh bỗng nhiên lao đến, theo sau hắn là một đám Luyện thể thập tam trọng của Tần gia.

Vừa chạy đến, đám người lập tức chỉa thương vào Hắc Ưng.

- Tần tam thúc, là ta. - Tần Mịch vội vàng nhảy xuống.

- Tiểu Mịch?

Nam nhân trung niên Thông Huyền trung cảnh kia híp mắt nhìn, phát ra âm thanh kinh ngạc.

- Tần Tam thúc, đương nhiên là ta rồi... Đúng rồi, giới thiệu một chút, vị này chính là Thanh Huyền trưởng lão của tông ta...

Tần Mịch nở nụ cười.

Cho dù trong nhà xảy ra chuyện khiến hắn cảm thấy rất lo lắng, nhưng khi đối mặt với tộc nhân của mình, tâm trạng của hắn vẫn khá tốt.

Bất quá, lúc đang định giới thiệu về Chiêm Đài Thanh Huyền, đối phương đã sớm nhận ra nàng.

- Chiêm Đài tiền bối!

- Ngươi biết ta? - Chiêm Đài Thanh Huyền hỏi ngược lại một câu.

- Chiêm Đài tiền bối chính là Tuyền Qua thần tượng đệ nhất Đông Hồ ta. Tần Tam sao lại không biết được? Trước xin mời ngài đến Tần gia, quả thật vẻ vang cho Tần gia ta, xin mời!

Lúc Tần Tam làm thủ thế mời, đại môn rách nát trước mặt khiến Chiêm Đài Thanh Huyền ngây ra một lúc.

Đây không phải là bộ dáng Phi Ngư đảo nên có.

Tần Mịch vội hỏi:

- Tần Tam thúc, đã có chuyện gì xảy ra?

- Không có việc gì...

Tần Tam không trả lời, trực tiếp chuyển đề tài sang Chiêm Đài Thanh Huyền, mời khách vào.

Thấy Tần Tam cố ý lảng tránh, Tần Mịch chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

Trong khi đó, tin tức Chiêm Đài Thanh Huyền đến đã truyền đến tai Tần Hải, hắn vội chạy ra đón.

Khi nhìn thấy Tần Mịch, vẻ mặt hắn nghiêm lại.

Bởi vì không đợi được Tần Sơn quay về trợ giúp, lại đợi được nhi tử đáng ra không nên trở về.

- Phụ thân!

- Ừm!

Tần Hải nhàn nhạt đáp, chủ đề lại dời sang Chiêm Đài Thanh Huyền.

Càng là như vậy, Tần Mịch càng cảm thấy có vấn đề.

Ngay sau đó, hắn trực tiếp xoay người đi vào trong... Chuyện này e là phải đến hỏi mẫu thân.

- Chiêm Đài đại sư, không biết ngài đến Phi Ngư đảo là có chuyện gì?

- Tà à? Tiện đường tiễn Tần Mịch về đây.

- Thật sự đa tạ đại sư, khuyển tử vậy mà lại có thể được ngài hộ tống đến đây...

Khách khí!

Quá khách khí.

Chiêm Đài Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy có chút không quen.

Đương nhiên, trước kia có rất nhiều người a dua nịnh hót nàng, nhưng từ khi đến Bất Hủ tông, cảm thấy bản thân cũng không có gì đặc biệt hơn người, nàng đã sớm quen với việc không còn ai nịnh bợ mình.

Đúng lúc này, tin tức Hắc Ưng hạ xuống đảo cũng đã lan truyền đến tai những người khác.

Ba người, Tần Xuyên cùng hai gã bàng chi tộc trưởng theo phe hắn, tụ hội suốt đêm.

Bởi vì bọn họ không biết Hắc Ưng là tọa kỵ của ai, thế nhưng có thể có được đại yêu tọa kỵ, người nọ... khẳng định không đơn giản.

Hiện tại, mặc kệ là gió thổi cỏ lay gì, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Tảng sáng cùng ngày, ba người đợi một đêm, cuối cùng cũng đợi được thư.

Tần Xuyên mở thư ra xem, vừa xem vừa nở nụ cười.

- Không ngờ nha, tên Tần gia tiểu tử kia lại dám trở về lúc này... Xem ra là đã nhận được tin tức Tần gia gặp chuyện không may.

Đọc xuống chút nữa, tươi cười trên mặt hắn càng thêm nồng đậm.

Tần Mịch trở về rất đúng lúc!...

Bình Luận (0)
Comment