Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đương nhiên, bọn người kia không tiến vào bằng đại môn.
Tần Thiên vừa bị Tần Như An đả thương, đám người này dù cho có gan lớn bằng trời cũng không dám nghênh ngang đi vào như vậy.
Bọn họ đi vào bằng tây môn Tần gia.
Mang đến một phong thư từ bàng chi.
Dẫn đầu là một thanh niên độ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ một cỗ khí khái hào hùng của đại gia tộc. Hoàn toàn lấn át năm sáu người đi bên cạnh, mặc dù bọn họ cũng rất ưu tú, mười bảy, mười tám đã là Luyện thể thất trọng, thậm chí có người là Luyện thể bát trọng, thế nhưng vẫn không lấn át được khí thế của hắn.
Người này chính là đệ nhất nhân trong hàng tiểu bối của bàng chi, nhi tử Tần Xuyên - Tần Nguyễn.
Theo sau hắn là thanh niên tài tuấn của hai bàng chi khác, bởi vì mấy nhà cùng liên hợp bức Tần Hải thoái vị, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ kết thành một đội nhỏ.
- Tần Nguyễn, chúng ta đến đây có gặp nguy hiểm gì không?
Một thiếu nữ lo lắng hỏi.
Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng là địch nhân của chủ hệ.
Mấy người còn lại đều không nói gì, lúc này Tần Nguyễn mới lên tiếng:
- Nguy hiểm cái gì? Hiện tại đám trưởng lão chủ hệ đều bị chúng ta bắt, Tần Thiên lão tổ cũng đã bị trọng thương, chẳng lẽ bọn họ còn muốn kéo chúng ta làm đệm lưng? Hơn nữa, chúng ta đến là để đưa tin, ngươi nghĩ bọn họ muốn chém sứ giả à?
- Đúng vậy, Tiểu Ni, lá gan ngươi thật bé.
- Uổng công xin đẹp như vậy.
Nghe đám người chế nhạo, Tần Nguyễn im lặng không nói gì.
Thật ra, cục diện hôm nay không phải kết quả mà hắn mong muốn.
Rõ ràng hắn có thể dựa vào thực lực bản thân, giúp bàng chi giành lấy quyền thừa kế gia tộc, chứng minh năng lực của mình. Thế nhưng đám người phụ thân không tin hắn, cứ như cảm thấy hắn nhất định sẽ thua vậy.
Cũng bởi vì tin tức Tần Mịch gia nhập ẩn thế tông môn.
Gia nhập tông môn gì?
Cái tông môn kia nằm ở đâu?
Chẳng ai biết.
Thế mà phụ thân lại vì vậy mà nghi ngờ năng lực của hắn.
- Nguyễn ca, là Tần Mịch!
Đúng lúc này, một người trong đoàn vội chọc chọc bả vai Tần Nguyễn.
Ngẩng đầu, liền thấy Tần Mịch đang chạy dọc theo hành lang, cũng không quay đầu lại.
Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, trên mặt Tần Nguyễn dần dần lộ ra tươi cười.
- Quả nhiên đã trở về...
Ngay sau đó, Tần Nguyễn đuổi theo.
- Nguyễn ca!
- Nguyễn ca!
Đám người cả kinh, vội vàng đuổi theo.
- Tần Mịch!
Không được bao xa, chợt nghe thấy tiếng quát to của Tần Nguyễn.
Âm như Lôi âm khiến bước chân gấp gáp của Tần Mịch thoáng dừng lại ngay khúc ngoặt hành lang.
Xì gà Sinh Mệnh trong tay lập tức được thu vào tàng giới, kế đó, hắn cẩn thận quay đẩu nhìn Tần Nguyễn... Địch nhân ngày xưa, hôm nay gặp lại.
Đối với Tần Nguyễn, hắn căn bản không có cảm tình gì.
Thực tế, mấy tháng trước, sau khi hắn ta khiến hắn mất thể diện, hảo cảm trên cơ bản đã thành một con số 0 tròn trĩnh.
- Tần Nguyễn.
Nghĩ đến Tần Thiên gia gia bị thương, nói xong hai chữ, Tần Mịch xoay người định cất bước rời đi.
Bất quá, người vây tới càng lúc càng nhiều hơn.
Nháy mắt đã có hơn trăm người.
Lần nữa hai người Tần Mịch cùng TầnNguyễn gặp nhau chính là đại sự.
Cho dù không có lần khảo hạch thứ hai, thế nhưng hai người bọn họ lại đại biểu cho đệ nhất cùng đệ nhị trong hàng ngũ tiểu bối.
- Tần Mịch, ngươi sợ ta vậy à?
Tần Mịch muốn đi, hiển nhiên, Tần Nguyễn không muốn cho hắn đi.
Dứt lời, liếc mắt nhìn hộ vệ Tần gia đang từ xa tiến tới, Tần Nguyễn có chút không cam lòng.
Không cam lòng để Tần Mịch cứ thế rời đi.
Tần Mịch dừng bước, lên tiếng:
- Sơ ngươi nhiều hơn ta mấy cái răng à?
- Không sợ thì ngươi chạy cái gì?
Vừa nói xong, đám người sau lưng Tần Nguyễn vừa cười vừa tiến lại gần.
Bất quá, Tần Mịch chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:
- Liên quan gì đến ngươi.
Tần Nguyễn bật cười trào phúng, hơn nữa còn lui về sau một bước:
- Ngươi thật may mắn nha, không có lần khảo hạch thứ hai, ngươi sẽ không mất thể diện như vậy nữa.
- Cho nên ngươi tới hẹn đánh à?
Tìm Tần Nguyễn đánh một trận chính là khát vọng trong lòng Tần Mịch.
Bất quá, từ sau khi vào Bất Hủ tông, hắn biết cái gì là sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Thù hận đối với Tần Nguyễn cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.
Bất quá, nếu như Tần Nguyễn một mực khiêu khích hắn, hắn không ngại cho đối phương biết cái gì gọi là 30 năm thành Đông, 30 năm thành Tây.
Người nên may mắn bởi vì không có lần khảo hạch thứ hai nên là Tần Nguyễn hắn mới đúng.
- Dám đánh không?
Tần Nguyễn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Tần Mịch.
- Tần Nguyễn! Ngươi quả thực có can đảm đến đây. Ngươi cho rằng mang theo một cái Thông Huyền cảnh liền có thể xem chủ hệ ta là nơi không người?
Đúng lúc này, một vị phu nhân xuất hiện.
Người này chính là thế tử của nhị trưởng lão, cũng là một trưởng lão của chủ hệ.
Sự xuất hiện của nàng khiến đám người đang vây lại lập tức lui bước.
- Thục trưởng lão, ta chỉ đến để đưa tin. - Tần Nguyễn vội lên tiếng, sau đó nhanh chóng rút phong thư trong ngực ra.
Phu nhân nhận lấy, sau đó lạnh lùng nói:
- Đưa thư xong rồi, ngươi có thể đi.
Đến đưa thư lúc này là có dụng ý gì, nàng dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Một là dò xét thực hư.
Hai là đến giễu võ giương oai.
Phái nhi tử thân sinh đến đưa thư chính là vì biết chắc bọn họ không dám manh động.
- Đi thôi.
Tiểu Ni bên cạnh thấp giọng thúc giục.
Bất quá, nàng cũng dùng ánh mắt giễu cợt liếc nhìn Tần Mịch một cái.
Tần Nguyễn lập tức cười nói:
- Gan bé!
Phu nhân nhướng mày, liếc nhìn Tần Mịch, nàng sợ hắn sẽ hành động theo cảm tính.
Hiện tại tuyệt đối không thể xung đột cùng bọn họ.
Nhưng vừa quay sang thì đã nghe Tần Mịch nói:
- Ta chỉ sợ ngươi không tiếp nổi một quyền thôi!
- Ha ha!
Tần Nguyễn ha hả cười, dường như nghe được một câu chuyện hài.
- Tần Mịch, phụ thân ngươi tìm ngươi.
Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, phụ nhân vội vàng tìm cớ đuổi Tần Mịch đi.
Thế nhưng Tần Mịch lại làm như không nghe thấy.
- Muốn đánh thì tìm chỗ đi, tìm chỗ nào trống trải một chút... - Dứt lời, hắn trực tiếp nhảy ra khỏi hành lang, đi về phía tây môn Tần gia, chuẩn bị ra ngoài đánh.
- Tần Mịch, quay lại!
Bất kể phu nhân có hô thế nào cũng không ngăn cản được.
- Tốt!
Tần Nguyễn hét lớn một tiếng, vội đuổi theo.
Hắn muốn chính là loại kết quả này.
Đánh một trận nữa, lần thứ hai đánh bại Tần Mịch, chứng minh hắn là đệ nhất nhân trong hàng tiểu bối Tần gia, đồng thời cũng chứng minh với phụ thân, hắn hữu dụng!
Rời khỏi Tần trạch, Tần Nguyễn liền nói:
- Ở đây đi, rất rộng rãi nha.
- Được.
Tần Mịch gật đầu.
Cùng lúc đó, người Tần gia cũng lục tục kéo qua bên này.
Chủ hệ như thế, bàng chi cũng không khác.
Người bàng chi tự nhiên là để xem người chủ hệ xấu mặt.
Còn người chủ hệ đương nhiên là đi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Bởi lẽ tin tức Tần Mịch gia nhập ẩn thế tông môn được truyền bá rất rộng rãi trong nội bộ chủ hệ.
Không đến trăm cái hô hấp, phía ngoài bãi cỏ tây môn đã tụ tập mấy trăm người.
Tần Nguyễn quét mắt nhìn chung quanh vài lần, cười nói:
- Tần Mịch, lần thứ nhất khảo hạch, ta dùng Cuồng Phong đao, ngươi thua. Hôm nay, ngươi tiếp thêm một đao của ta, sao nào?
Mấy tháng trước Cuồng Phong đao tiểu thành.
Hiện tại.
Cuồng Phong đao đại thanh!
- Đến đây!
Tần Mịch ngoắc ngón tay.
Tần Nguyễn khẽ cười trào phúng, sau đó xuất đao từ trong tàng giới ra.
Một khắc sau, cuồng đao bay múa.
Đao quang tứ lược, dồn thẳng về phía Tần Mịch.
Trong mắt mọi người, so với mấy tháng trước, uy thế Cuồng Phong đao mãnh liệt hơn gấp mấy lần.
Thế nhưng Tần Mịch không tránh cũng không né.
Vẫn như cũ đứng ở đó…!