Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Âm thanh mạch môn lam sắc mở ra không vang dội bằng tiếng hoan hô.
Thế nhưng nó lại khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Trên cánh tay của cường giả Thông Huyền cảnh đi theo Tần Nguyễn xuất hiện một cái mạch môn lam sắc.
Cùng lúc đó, nam nhân trung niên kia lập tức lao đến.
Mục tiêu: Tần Mịch!
Chuyến đi này, vốn là tộc trưởng Tần Xuyên muốn dùng nhi tử của mình cho chủ hệ một cái hạ mã uy, thế nhưng vẫn đắn đo có gì sơ suất, cho nên phái hắn theo bảo hộ Tần Nguyễn.
Hiện tại, Tần Nguyễn ngay dưới mí mắt mình lại bị đánh cho sinh tử chưa biết.
Cái này chẳng phải là muốn mạng hắn sao?
Thử hỏi hắn phải về báo cáo thế nào đây?
Cho nên, chỉ có ra tay, đánh Tần Mịch trọng thương mới dễ ăn nói.
- Cẩn thận!
Cùng với thanh âm của Thục trưởng lão, quyền bên phải tên Thông Huyền cảnh kia đã tụ khí.
Mạch khí lam sắc bao lấy nắm đấm, tựa như một cái bao tay.
Đối với Thông Huyền cảnh, mười bước chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho dù Thục trưởng lão có là Thông Huyền trung cảnh thì với khoảng cách hơn trăm bước căn bản là không kịp che chở cho Tần Mịch.
Nếu một quyền kia đánh ra, Luyện Thể cảnh khẳng định trốn không thoát.
Cho dù có là Luyện Thể cảnh đã tu luyện được Vô cấu chi thể, dưới tình huống không có mạch môn gia trì, nói cho cùng, Luyện Thể cảnh cũng chỉ là võ phu.
- Tổn thương thiếu chủ nhà ta, chủ hệ các ngươi quả thật to gan!
Nam nhân trung niên kia lại lần nữa quát lên.
Trong chớp mắt, hắn đã đến sau lưng Tần Mịch, hơn nữa, nắm tay phải đã chuẩn bị vung ra.
- Tần Quảng, ngươi dám!
Thanh âm Thục trưởng lão nhanh chóng vọng đến.
Nghe được âm thanh chấn mạch, cùng với khí tức cường đại càng lúc càng gần phía sau lưng, Tần Quảng bất vi sở động, lãnh ý ngưng tụ trên mặt.
Nắm tay phải hiển nhiên đã vung ra.
Nhưng Tần Mịch vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, bất quá chỉ dịch nửa người.
- Thật không biết xấu hổ!
Tần Mịch thầm mắng một tiếng, trong lúc mắng, thân thể vội vàng kéo căng, dồn toàn lực vào bả vai trái, bởi vì một quyền kia của Tần Quảng là đánh vào vai trái hắn.
Phanh!
Sau một cái hô hấp, cả người Tần Mịch trượt ra xa mười trượng.
Vừa vặn đứng ngay vị trí Tần Nguyễn nằm, đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái rãnh cạn.
- Thiếu tộc trưởng!
- Thiếu tộc trưởng!
Người của chủ hệ lập tức vây đến hỗ trợ.
Thuận tiện bảo vệ Tần Mịch.
Bọn họ cũng chưa từng thấy Thông Huyền cảnh nào không biết xấu hổ như vậy, lại đi đánh lén một cái Luyện Thể cảnh.
Ánh mắt Thục trưởng lão cũng hướng về phía này, sắc mặt có hơi khó coi. Nàng cho rằng Tần Mịch chắc chắn sẽ bị thương nặng, bởi lẽ Tần Quảng là Thông Huyền cảnh.
Bị Thông Huyền cảnh đánh lén, không chết đã là vạn hạnh.
Thế nhưng một khắc sau, cảnh tượng trước mắt khiến nàng khựng lại, ý niệm động thủ cùng Tần Quảng cũng bay biến đi đâu hết, chỉ nghe thấy Tần Mịch tức giận mắng một tiếng:
- Lão già kia vậy mà lại đánh lén ta.
Dứt lời, hai tay hắn lập tức kết ấn.
Một đầu hỏa xà thè lưỡi lăng không xuất hiện trước người Tần Mịch.
Nhiệt độ cực nóng khiến đám người sợ hãi không khỏi lui về sau.
- Đó là xà?
- Là một một ngọn lửa hóa thành xà!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hỏa xà lao về phía Tần Quảng.
Tốc độ cực nhanh, không kém là bao so với lúc Tần Quảng đánh lén.
- Cái này...
Hỏa xà đánh tới, hắn chỉ có thể lui về sau.
Bởi vì hỏa xà quỷ dị kia đột ngột lao đến, hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể rút tùy thân đao ra, dùng mạch khí gia trì, chém về phía hỏa xà.
Thế nhưng mạch khí là khí, sao có thể dập tắt lửa?
Càng không phải bàn đến loại hỏa diễm có thể hóa hình.
- Chưa nhập Thông Huyền sao có thể thi triển dị mạch mạch thuật?
Nội tâm Tần Quảng có ngàn vạn cái không tin, hắn lui về sau một bước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thục trưởng lão đã khai mở mạch môn đứng chắn phía sau.
So với Thục trưởng lão, hắn cảm thấy đối chiến với hỏa xà vẫn tốt hơn.
Dù sao thì hỏa xà cũng do Luyện Thể cảnh phóng xuất ra, còn nếu bị Thục trưởng lão bắt được, hôm nay sợ là không có lối về.
Tần Nguyễn sinh tử chưa biết, chủ hệ cùng bàng chi khai chiến đã là tất yếu, cho nếu nếu lâm trận giết hắn trước, chuyện này... vốn là chuyện thường tình ở huyện.
Nhìn Tần Quảng đột nhiên cầm đao nghênh đó hỏa xà, Tần Mịch nở nụ cười, mặc kể bả vai truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn, hắn vẫn không chút kho dự xuất kiếm.
Kiếm vừa vào tay.
Một giây sau liền hóa thành một đạo bạch quang.
Hỏa Xà thuật tiêu hao nội khí rất nhiều, cho nên hắn đành sử dụng Ngự Kiếm thuật xuất kỳ bất ý đánh tập kích.
Có lẽ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính là ở đây.
Nếu như thành công, hắn còn có thể được lưu danh sử sách nửa đấy.
Luyện Thể cảnh giết Thông Huyền cảnh.
Hơn nữa còn là Luyện thể thập nhất trọng giết Thông Huyền.
Oanh!
Hỏa xà ầm ầm nổ tung.
Trong nháy mắt, hỏa diễm cắn nuốt Tần Quảng, y phục, tóc lập tức bị đốt thành tro tàn, hơn nữa, Vô cấu chi thể nhập môn cũng vang lên tiếng xì xì vì bị đốt cháy.
- Thứ này là dị mạch mạch thuật!
- Không ngờ ẩn thế tông môn lại hào phóng như vậy, có thể cho hắn tu luyện.
Nhịn không được mắng thầm vài câu, kế đó, Tần Quản thở phào một hơi, may mắn thứ kia là do Tần Mịch thi triển.
Nếu như là một Thông Huyền cảnh thi triển thì hôm nay hắn nhất định phải chết.
- Đi!
Chịu đựng đau đớn do hỏa diễm thiêu đốt, Tần Quảng lập tức phóng ra ngoài.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo bạch mang thình lình xông vào ngọn lửa, cứ như vậy xẹt qua bên cạnh Tần Quảng đang hoàn toàn để tâm vào việc chạy trốn, cho nên lúc bạch mang vụt qua, hắn chỉ hơi nghiêng người né tránh.
- Chuyện gì vừa xảy ra?
Ngoại trừ cảm giác nóng rát, cánh tay đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
So với bị thiêu đốt thì còn đau hơn gấp trăm lần.
Cúi đầu nhìn xuống, Tần Quảng hét thảm một tiếng.
- Tay của ta...
Hỏa diễm tán đi.
Tần Quảng một lần nửa xuất hiện trước mắt mọi người, tay trái Tần Quảng đã mất, nửa người bị máu tươi nhuộm đỏ, một nửa còn lại bị lửa thiêu vàng.
Phanh!
Bất quá, tay bị chặt đứt khiến Tần Quảng đột nhiên phát ra lực lượng kinh người.
Gạt ra đám người, bỏ lại vài giọt huyết châu còn chưa rơi xuống đất, cướp đường bỏ trốn.
- Đừng đuổi theo.
Tần Mịch muốn truy nhưng lại bị Thục trưởng lão gọi lại.
Giờ phút này, không chỉ có Thục trưởng lão cảm thấy vô cùng khiếp sợ, mà người của bàng chi cũng như thế.
Bất quá, bọn họ sợ hãi hiển nhiên là nhiều hơn.
Lập tức bỏ chạy tứ tán.
Vốn dĩ muốn đến xem náo nhiệt của chủ hệ, nháy mắt, tâm trạng khoái chí bay biến không còn sót lại chút gì.
Bọn họ bỏ chạy trong khi Tần Nguyễn vẫn còn nằm ở đó, căn bản không ai quan tâm đến hắn, về phần hắn sống hay chết... Liên quan gì đến bọn họ.
Thậm chí có nhiều người của bàng chi cho rằng Tần Nguyễn đã chết!
- Nhiệm vụ của ta!
Giờ phút này, Tần Mịch cảm thấy dưới chân mềm nhũn, cả người sắp hỏng mất rồi.
Hỏa Xà thuật, Ngự Kiếm thuật cùng lúc sử dụng toàn lực đã khiến nội khí của hắn gần như cạn kiệt, cả người rơi vào tình trạng suy yếu.
Chỉ đành nhìn hi vọng hoàn thành nhiệm vụ của mình chạy mất dạng.
Bất quá, Thục trưởng lão không biết hắn muốn đuổi theo Tần Quảng là vì nguyên nhân gì, nàng cho rằng Tần Mịch bị máu dồn lên não, kích động đến mất lý trí rồi.
- Đừng đuổi theo, một Thông Huyền cảnh trước khi chết có thể bộc phát ra lực lượng kinh người. Một Luyện Thể cảnh như ngươi có thể chặt tay một Thông Huyền cảnh đã là hành động vĩ đại lắm rồi!
Thực trưởng lão chạy lên mấy bước đỡ lấy Tần Mịch.
Sau đó nhìn kiếm kia chậm rãi bay về trong tay hắn.
Nàng trầm mặc.
Kiếm biết bay?
Luyện Thể cảnh có thể phóng thích Hỏa diễm mạch thuật!
Đến tột cùng tiểu tử này đã vào loại tông môn như thế nào?