Kỳ thật, Vân Hải Thương Lam cũng không định nói ra chuyện này hôm nay.
Thế nhưng sợ mấy hôm nữa Ôn Bình bận bịu, hắn muốn nói lại không không có cơ hội nói.
- Ôn tông chủ, lão phu có một yêu cầu quá đáng.
Ôn Bình liếc mắt đánh giá Vân Hải Thương Lam, chợt thấy hắn ta ôm quyền khom người về phía mình.
- Nói.
Trái lại, hắn muốn biết Vân Hải Thương Lam muốn giở trò quỷ gì.
Đóng cửa chính, rồi còn đóng cửa sổ nữa đấy.
Vân Hải Thương Lam gật đầu, nói:
- Ôn tông chủ, Vân Hải chi đô thành lập đã có hơn năm trăm năm, là do một tay Vân Hải gia ta tạo dựng nên, tuyết đối là thế lực mạnh nhất trong ba hồ ngoại trừ Bất Hủ tông, cũng là thành trì phồn hoa nhất ba hồ. Nay, lão phu muốn Vân Hải chi đô quy hàng dưới trướng Bất Hủ tông.
Dứt lời, Vân Hải Thương Lam dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Ôn Bình.
Hắn không biết lời mình nói có đủ thành khẩn hay không.
Nhưng hắn biết hiện tại bộ dạng của mình có lẽ là đã đủ thành khẩn.
- Quy hàng?
Ôn Bình ngẩn người, hắn không ngờ là Vân Hải Thương Lam lại nói chuyện này.
Vốn còn tưởng là chuyện Tuyền Qua đồ cơ đấy.
Thấy Ôn Bình lộ vẻ nghi hoặc, Vân Hải Thương Lam tiếp tục nói:
- Sau khi quy hàng, hằng năm, Vân Hải chi đô sẽ dâng lên 2000... Không, có thể dâng lên 3000 viên bạch tinh. Hơn nữa, nếu Ôn tông chủ cần, có thể điều động hơn năm thành quân đội của Vân Hải chi đô ta. Từ nay về sau, Vân Hải chi đô là thế lực phụ thuộc Bất Hủ tông.
Vân Hải Thương Lam hắn dám nói trong địa phận 3 hồ, không có thế lực nào chấp nhận làm thế lực phụ thuộc, đồng thời còn dâng lên nhiều bạch tinh như vậy.
Ba ngàn viên bạch tinh quả thật là một con số thiên văn.
Hơn nữa còn nguyện ý đưa ra quyền điều động năm thành quân đôi...
Cái này... Từ cổ chí kim chưa từng có.
Làm như vậy đương nhiên là để biểu đạt thái độ thành khẩn.
Thế nhưng nghe xong mấy lời này, Ôn Bình lại rơi vào trầm mặc. Nhìn thái độ của hắn, Vân Hải Thương Lam có hơi sốt ruột. Hắn thật không sợ Ôn Bình cự tuyệt, bởi lẽ chuyện gì cũng không thể một lần là được. Thế nhưng nhìn thấy Ôn Bình hiện tại khiến hắn rất hoang mang. Cái gì cũng không nói, chỉ đứng đó, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thật ra, giờ phút này Ôn Bình đang hỏi chuyện hệ thống:
- Hệ thống, hiện tại Bất Hủ tông có thể thu thế lực phụ thuộc không?
Không phải hắn rãnh rỗi không có việc gì làm nên đi tìm hệ thống chơi trò hỏi đáp.
Mà là hắn sợ sau khi đồng ý với Vân Hải Thương Lam, nhận của người ta 3000 viên bạch tinh, lúc đó tên hệ thống chết bằm này lại nhảy ra nói không được.
Không bao lâu sau, hệ thống lên tiếng:
- Với đẳng cấp danh vọng tông chủ hiện tại không đủ để mở công năng nhận thế lực phụ thuộc. Xin Kí chủ hãy tăng đằng cấp danh vọng lên rồi hãy thu nạp thế lực phụ thuộc.
- Vậy cần đẳng cấp danh vọng bao nhiêu? - Ôn Bình hỏi.
Hệ thống đáp:
- Danh vọng cấp bốn mới có thể thu nạp thế lực phụ thuộc. Hiện tại, danh vọng của Kí chủ mới là cấp hai. Thế nhưng điều đáng quan tâm ở đây là dù cho có đạt được cấp 4 cũng không thể tùy tiện thu nạp nước phụ thuộc như vậy. Việc thu nạp cần có quy định nghiêm chỉnh, loại thế lực như Vân Hải chi đô không đủ tiêu chuẩn trở thành thế lực phụ thuộc của siêu cấp tông môn.
- Không đủ chuẩn? Có lầm hay không? Vân Hải chi đô phồn hoai như vậy, thu thuế một năm là con số thiên văn, lại còn có thành chủ là Bán bộ Trấn Nhạc.
Có thể nói Vân Hải chi đô tuyệt đối có tiềm lực trở thành thế lực tứ tinh.
Tại Thiên Địa hồ, thế lực Tứ tinh đã là đỉnh cấp rồi.
Vậy mà còn chưa đủ chuẩn?
- Kí chủ, nên nhìn ra hơn một chút. Ngươi thành lập chính là một siêu cấp tông môn, hơn nữa ngươi cũng không cần trợ lực từ thế lực phụ thuộc, thu nạp bọn họ chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.
- Hằng năm dâng lên nhiều bạch tinh như vậy mà còn nói là vẽ vời thêm chuyện?
Đương nhiên, nghi vấn thì nghi vấn.
Hệ thống luôn luôn đúng mà.
Ai bảo nhân gia khống chế quy tắc tuyệt đối chứ.
- Ba ngàn viên bạch tinh còn không đủ cho một lần thăng cấp Thính Vũ các sau này... Kí chủ, xác định muốn dành danh ngạch thế lực phụ thuộc có hạn cho Vân Hải chi đô? - Nói xong lời này, hệ thống không nói thêm gì nữa.
Có lẽ là không thèm nói nữa.
Ôn Bình ngẫm nghĩ, chợt giật mình ngộ ra chân lý.
Hệ thống nói rất đúng nha, 3000 miếng bạch tinh hiện đã không đủ thăng cấp Thính Vũ các hai lần rồi.
Về phần quyền điều động quân đội... Hắn càng không cần.
Hai Điện Thủ cộng với một đầu Giao Long, chiến lực đỉnh phong bày ra đó... Nếu thật sự không được nửa thì đóng cửa thả tiểu di, đến khi đó hết thảy vấn đề đều được giải quyết.
- Ôn tông chủ?
Một tiếng hô kéo Ôn Bình thoát khỏi mạch suy nghĩ.
Người gọi hắn chính là Vân Hải Thương Lam.
Sau khi ngộ ra, Ôn Bình lãnh đạm lắc đầu, không có một chút biểu lộ dư thừa nào, nói:
- Vân Hải thành chủ, ngươi làm thổ hoàng đế của mình không tốt sao?
- Ôn tông chủ, bạch tinh dâng tặng có thể thêm được. Cái này cũng không phải chuyện... - Vừa nghe Ôn Bình nhã nhặn từ chối, Vân Hải Thương Lam có hơi luống cuống.
- Không phải vấn đề bạch tinh.
Nói xong, Ôn Bình tiện tay lấy ra hai viên bạch tinh từ trong tàng giới.
Bởi vì hai Điện Thủ dưới chân đã “A... Uây...” không biết bao nhiêu lần rồi.
Kêu như vậy hiển nhiên là đã đói bụng.
Hỏa Linh tinh hết, Ôn Bình chỉ có thể cho chúng ăn bạch tinh.
Phanh!
Phanh!
Bạch tinh bị ném vào một góc, hai Điện Thủ nhanh như gió lao đến, một ngụm nuốt lấy bạch tinh, nhai rôm rốp.
- Cái này...
Nhìn thấy một màn như vậy, Vân Hải Thương Lam nghẹn lời.
Đem bạch tinh cho sủng vật ăn.
Cái này cũng ít có xa xỉ lắm.
Khó trách hắn nói bạch tinh không phải vấn đề.
Ý nghĩ thêm 2000 bạch tinh nữa bị ném ra khỏi đầu, Vân Hải Thương Lam bắt đầu suy nghĩ thứ có thể đánh động Ôn Bình.
Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ, Ôn Bình đã không cho hắn cơ hội.
- Vân Hải thành chủ, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không, ta phải đi rồi. - Thời gian không đợi người, hắn còn bốn tấm Tuyền Qua đồ cần phải tuyên truyền để đấu giá đây này.
- Ôn tông chủ, ngài cùng Bách Tông Liên Minh từng có tranh chấp... Chắc chắn cần chúng ta.
- Không cần.
Ôn Bình thuận miệng đáp một câu, sau đó đừng dậy.
- Đại Quai, Tiểu Quai, đi.
Hai Điện Thủ vội vàng bò tới, nhảy lên vai Ôn Bình.
Giờ phút này, Vân Hải Thương Lam cũng không biết nên nói gì nữa, hắn thề là chưa từng nghĩ mình sẽ bị từ chối triệt để như vậy, ngay cả cơ hội thương thảo cũng không có.
Xem ra, muốn dùng cái này báo ân là không được rồi.
Bất Hủ tông căn bản không nhìn trúng Vân Hải chi đô của hắn.
- Aiz...
Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể cười cay đắng.
Cho tới nay, trong ba hồ chỉ có thế lực khác đến nịnh bợ Vân Hải chi đô, ngờ đâu hôm nay nguyện ý trở thành thế lực phụ thuộc lại bị từ chối như vậy... Tư vị kia thật không dễ chịu chút nào.
Có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh... Rất cmn khó chịu.
- Đúng rồi, Vân Hải thành chủ, ta có một tấm Tuyền Qua đồ phụ khí, ngươi muốn không? - Đang định đi, Ôn Bình chợt quay lại hỏi.
Nghe hắn nói vậy, Vân Hải Thương Lam vốn dĩ đang chán nản thoáng cái lộ vẻ mừng rỡ.
- Muốn!
- Muốn!
Vân Hải Thương Lam vội vàng trả lời.
Cứ như là chậm một chút thì sẽ bị tuột khỏi tay vậy.
- Vậy ngươi ra giá đi, ta sẽ không mang tấm Tuyền Qua đồ có phụ khí này đi đấu giá. - Nói xong, Ôn Bình vội vàng xuất ra một tấm Nhất tuyền Tuyền Qua đồ có vòng xoáy kim sắc.
Lúc nhìn thấy nó, Vân Hải Thương Lam trực tiếp giơ một ngón tay.