- Ôn tông chủ đến rồi!
Mắt Vân Hải Thương Lam sáng lên, có loại cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào.
Ôn tông chủ đã đến, nhất định là có mang theo Tuyền Qua đồ.
- Mau mời!
Nói xong, hắn vội chỉnh trang y phục, định bước ra ngoài, tự mình đi nghênh đón Ôn Bình.
Lộ Hợi lắc đầu, vội giải thích:
- Ôn tông chủ còn chưa tới phủ thành chủ, là thống lĩnh Bạch Hạo truyền tin đến, bộ hạ của hắn trông thấy Ôn tông chủ ở ngoài thành.
- Xác định?
Nghe xong, tinh quang trong mắt Vân Hải Thương Lam mờ đi rất nhiều.
Bất quá, hắn vẫn hi vọng như cũ.
Có điều là hi vọng Bạch Hạo không nhận lầm người.
Lộ Hợi gật đầu, nói chắc nịch:
- Xác định, bạch y của Ôn tông chủ rất dễ nhận biết.
- Mang ta đi.
Dứt lời, Vân Hải Thương Lam vội vàng rời khỏi phủ thành chủ.
Bên kia, sau khi Ôn Bình mang theo Đại Quai, Tiểu Quai tiến vào Vân Hải chi đô, đầu tiên, hắn nghĩ muốn tìm một cái khách sạn ở gần đó trọ lại, sau đó là tiến hành bán đấu giá Tuyền Qua đồ.
Chọn lựa trước nhất hiển nhiên là phòng đấu giá Mục gia.
Tên Mục Thiên kia tuyên truyền cũng không tệ.
Nếu như tấm Nhị tinh Tuyền Qua đồ mới này giao cho hắn tuyên truyền, nhất định có thể trong vòng hai ngày khiến tất cả người của Vân Hải chi đô đều biết.
Tuyên truyền đúng hướng, hiển nhiên giá cả sẽ nước lên thuyền lên.
Bất quá, còn chưa bắt đầu kế hoạch thì trước mặt đã có một chi quân đội đi tới.
Ngân khôi ngân giáp, cước bộ chĩnh tề, âm vang hữu lực. Quét mắt nhìn một vòng, tất cả đều là Thông Huyền thượng cảnh. Bọn họ vừa đến, người đến đường lục tục nhường ra một lối đi.
Bất kể là người của tam tinh thế lực…
Hay đám thiếu gia ăn chơi trác táng cũng thế.
Không ai dám chính diện xông tới chi quân đội này, lúc nhìn bọn họ… trong mắt quần chúng càng lộ rõ… Kính sợ.
Người cầm đầu dĩ nhiên là Bạch Hạo.
- Ôn tông chủ!
Bạch Hạo tiến lên, vội vàng ôm quyền hành lễ.
Ôn Bình hỏi:
- Bạch thống lĩnh, có việc gì?
- Có việc, có việc… Xem như chờ được ngài rồi. Lần trước ngài nói 1 tháng sau sẽ tới, giờ đã gần hai thắng rồi. - Tuy hắn không mua nổi Tuyền Qua đồ, thế nhưng làm một thông lĩnh, hắn vẫn luôn hi vọng Ôn tông chủ có thể đến Vân Hải chi đô bán Tuyền Qua đồ. Bởi vì nhất vinh câu vinh, từ khi nào Vân Hải chi đô xuất hiện nhiều đại nhân vật như vậy? Đây chẳng phải là do Ôn tông chủ ban tặng hay sao?
Dứt lời, Bạch Hạo vội vàng bày ra tư thế mời, tiếp tục nói:
- Thành chủ đại nhân đã an bài nơi nghỉ ngơi cho ngài, xin mời đi theo ta.
- Vân Hải thành chủ về rồi à?
Huyền Sắc hồ cách nơi này cũng không gần đâu.
Bạch Hạo đáp:
- Thành chủ đại nhân đã trở về được một thời gian rồi, hẳn là đang đi đến đây, nếu như Ôn tông chủ theo ta đi đến chỗ nghỉ chân, vừa vặn có thể gặp ngài ấy.
- Được, đi thôi.
Đừng nói là đã cứu Vân Hải Thương Lam, cho dùng không có, Ôn Bình cũng vẫn thản nhiên đến chỗ người ta ở như thường.
Trong suy nghĩ của hắn, không có khái niệm bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Dù sao, mang theo Đại Quai cùng Tiểu Quai bên cạnh, Vân Hải chi đô này không một ai có thể uy hiếp được hắn, chẳng cần lo cái gì mà âm mưu dương mưu.
Lúc đoàn người rời đi, con đường từ từ khôi phục lại cảnh tượng người đến người đi như cũ.
Bất quá, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Ôn Bình rời đi, nhao nhao nghị luận.
- Đây là thiếu chủ của thế lực nào?
- Vân Hải chi đô sắp có biến động nha, nửa tháng này, có biết bao nhiêu đại nhân vật kéo đến. Nhưng người có thể khiến Bạch thống lĩnh tự mình nghênh đón ắt không đến từ thế lực nhỏ.
- Cái này mà cũng không biết? Vị kia chính là tông chủ Bất Hủ tông, Bất Hủ tông... Các ngươi chắc là biết mà.
Đương nhiên, đám người này cũng không phải là mù tin tức.
Đến Vân Hải chi đô đa phần là đại gia tộc của ba hồ.
Có vài người nhớ rất rõ Bất Hủ Thanh Phong bào đấy.
- Không phải là Bất Hủ tông đã giết chủ sự Minh Kính hồ, sau đó diệt Di Thiên tông đó chứ?
- Đúng vậy!
Lời này vừa ra, người trên đường nhao nhao nhìn theo bóng lưng Ôn Bình.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ.
Xen lẫn trong đó còn có vài phần kính sợ.
Thời điểm hiện tại Bất Hủ tông tuyệt đối là tông môn truyền kỳ nhất rồi.
Vô tinh thế lực!
Lại có thể trong vòng một ngày tiêu diệt tam tinh cự đầu thế lực, san bằng Di Thiên đảo.
Đồng thời còn giết chủ sự Bách Tông Liên Minh tại Minh Kính hồ, vậy mà đến bây giờ vẫn bình an vô sự, ngay cả thả một cái rắm, Bách Tông Liên Minh cũng không thả.
Đương nhiên, Ôn Bình cũng nghe thấy những lời này.
Nghe vậy, đột nhiên hắn có cảm giác mình chế tác Bất Hủ Thanh Phong bào là đúng.
Một tông môn, trước hết phải khiến người ta nhớ kỹ tên của mình, sau đó chính là chế phục. Tóm lại, hắn cảm thấy nếu người ta nhớ đến hắn, đó không phải là thành công của tông môn, mà chỉ là thành công của riêng hắn. Thế nhưng nếu có một ngày, địch nhân nhìn thấy Bất Hủ Thanh Phong bào mà sinh ra sợ hãi, người qua đường giáp nhìn thấy Bất Hủ Thanh Phong bào mà tôn kính thì đó mới là thành công của tông môn.
Cùng Bạch Hạo leo lên xe thú tiến về phía trước, khoảng một phút sau, xe thú dừng lại bên ngoài một khách sạn cực kỳ xa hoa.
Đương nhiên, xa hoa kỳ thật cũng chỉ tương đối đúng.
Có rất nhiều khía cạnh đấy.
Khách sạn này xa hoa không chỉ bởi kiến trúc hoa lệ của nó, mà còn bởi con đường mà nó tọa lạc. Trên con đường này, phóng tầm mắt có thể thấy được Thần Huyền cảnh nhiều như kiến cỏ.
Thậm chí, Ôn Bình còn thấy được Phòng đấu giá cấp Giáp đứng sừng sững cách đó không xa.
Có thể đoán được, trọ không khách sạn này hầu như đều là đại nhân vật.
Nếu là trước kia, ngay cả tư cách gặp mặt bọn họ Ôn Bình cũng không có.
Lúc này, Vân Hải Thương Lam đang đứng chờ bên ngoài.
Hàn huyên đôi câu, sau đó, Ôn Bình tiến vào khách sạn xa hoa được bao trọn này.
Bất quá, vừa chuyện phiếm được vài câu với Vân Hải Thương Lam thì Bạch Hạo lại đến.
Hắn lộ vẻ khó xử nhìn Vân Hải Thương Lam, rồi quay sang nhìn Ôn Bình, nói:
- Thành chủ, Ôn tông chủ, Bách gia gia chủ đến từ ngụy tứ tinh thế lực của Vẫn Tinh hồ cầu kiến.
- Bách Như Thương? Hắn đến nhanh thật! - Vân Hải Thương Lam cười khẽ.
Bán bộ Trấn Nhạc tìm đến cũng không sao cả, là chuyện hợp tình hợp lý.
Ôn tông chủ đến, đám... Bán bộ Trấn Nhạc đã chờ nhiều ngày kia chắc chắn sẽ loạn cả lên.
Bất quá, có để hắn ta tiến vào không, cái này hắn quyết không được.
- Ôn tông chủ, ngươi xem?
- Có liên quan đến ta? - Ôn Bình hỏi.
Vân Hải Thương Lam giải thích:
- Bách Như Thường đã chờ đợi có hơi nửa tháng ở Vân Hải chi đô, chủ yếu là để mua Tuyền Qua đồ, hôm nay hắn đến tất nhiên là muốn gặp Ôn tông chủ.
- Nói cho hắn biết ta không rãnh. - Ôn Bình thản nhiên đáp lại một câu.
Lúc này, Bạch Hạo lộ vẻ ngượng ngùng, dời mắt khỏi Ôn Bình, mong mỏi nhìn về phía Vân Hải Thương Lam.
Hắn thật sự không biết nên ra đó hồi báo thế nào.
Đối phương là tộc trưởng của ngụy tứ tinh thế lực đấy.
- Ôn tông chủ, ở Vẫn Tinh hồ, Bách gia là cự đầu...
Vừa nói đến đã bị Vân Hải Thương Lam trực tiếp cắt ngang:
- Nói nhiều vậy làm gì, quay về báo lại với hắn đi.
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Ôn Bình.
Ngay cả tứ tinh thế lực mà người này còn dám đụng, không muốn gặp tộc trưởng một cái ngụy tứ tinh thế lực mà thôi, chuyện này rất bình thường.
Bạch Hạo chưa thấy nhiều, không quen là lẽ thường.
- Vâng.
Bạch Hạo gật đầu, đành phải đi ra ngoài.
Bất quá, một lúc sau hắn lại quay lại.
Bởi vì Bách Như Thường nói rằng hắn ta có thể đợi.
Lần này, Ôn Bình trực tiếp ngó lơ, nên nói gì với Vân Hải Thương Lam thì tiếp tục nói cái đó.
Trò chuyện một hồi, bỗng nhiên, Vân Hải Thương Lam cho bọn người Lộ Hợi rời khỏi khách sạn.
Sau đó đóng cửa lại.
Dường như có đại sự muốn nói.