Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 452 - 【Vip】 Lại Đi Vân Hải Chi Đô

【VIP】 Lại Đi Vân Hải Chi Đô 【VIP】 Lại Đi Vân Hải Chi Đô

Nếu như Vân Hải chi đô có vài gã cường giả Trấn Nhạc cảnh thì thứ này tuyệt đối sẽ bán với giá trên trời.

Coi như không bàn đến năng lực đặc thù, dù sao trên thế giới này, Tuyền Qua đồ cũng chỉ có một tác dụng tăng phúc, mà hắn, cho đến nay, cũng chỉ mới bán có mấy tấm Tuyền Qua đồ đã cải tạo mà thôi.

- Đi!

Thu hồi Tuyền Qua đồ, Ôn Bình rời khỏi Thính Vũ các.

Nếu đã muốn làm chuyện gì, Ôn Bình thích nói xong làm liền cho nóng.

Hiện tại là thời điểm giữa trưa, bỏ ra vài canh giờ đi Vân Hải chi đô, nhất định có thể phát tài to.

Nghĩ vậy, Ôn Bình càng thêm vui vẻ.

Tính ra thì, hiện tại tam tinh tông môn có đánh đến tận cửa, hắn cũng không đổi sắc, thế nhưng vừa nghĩ đến có thể phát tài, hắn liền không khống chế nổi chính mình.

Nhất là sau chuyến này, chắc chắn sẽ đủ ba vạn dặm.

Sẽ có thể thăng cấp năm cánh buồm rồi.

- Tông chủ, ăn cơm đi.

Vừa rời khỏi Thính Vũ các, liền thấy Triệu Tinh chạy tới.

Ôn Bình gật đầu, dứt khoát đi qua ăn vài ngụm, thuận tiện căn dặn một số việc.

Sau khi tiến vào trù phòng, tất cả mọi người quây quần với nhau.

- Tất cả ngồi đi, ta sẽ rời khỏi tông môn vài ngày. Vu trưởng lão, Tần trưởng lão, chúng đệ tử trước giao cho các ngươi chiếu cố. - Ôn Bình nhẹ giọng nói.

Đám người Vu Mạch nhướng mày, khẽ gật đầu.

So với cái này, thật ra, bọn họ quan đến mấy khu tập luyện như Phong Chi cốc hơn.

Vu Mạch hỏi:

- Tông chủ, vậy Phong Chi cốc phải đóng cửa sao?

Vừa nghe Phong Chi cốc phải đóng cửa, có người biến sắc.

- Tông chủ, ta còn nhiệm vụ đây này…

Nói ra lời này là Lan Bằng.

Sau khi vào Bất Hủ tông, hắn thuận theo tự nhiên đổi giọng gọi Ôn Bình là tông chủ.

Vận khí của hắn không tệ, tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm nhiệm vụ thí luyện thứ ba trong Phong Chi cốc, không cần trả bạch tinh vẫn có thể tiến vào cốc, phần thưởng là bạch tinh.

Nhưng thời hạn chỉ có bảy ngày, hiện tại đã qua ba ngày rồi

Cho nên khi nghe thấy Phong Chi cốc đóng cửa… Hắn đặc biệt mẫn cảm.

Ôn Bình nói:

- Lần này không đóng, nếu như ai muốn vào, giao bạch tinh ra trước là được.

Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức nở nụ cười.

Không đóng chính là chuyện tốn.

Không hẹn, cả đám đều giao ra bạch tinh, Ôn Bình cũng thuận miệng nói:

- Vu trưởng lão, ta sẽ để Cáp Cáp ở lại Bất Hủ tông, mấy ngày này, mọi người giao cho ngươi chiếu cố.

- Vâng.

Vu Mạch gật đầu.

Thuận tiện liếc sang chó săn Cáp Cáp đang nằm một bên.

Có nó ở đây, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

- Ngươi lại muốn đi à? - Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng nói.

Chính là Long Kha.

Nghe thấy giọng điệu không khách khí của nàng, Ôn Bình lựa chọn thờ ơ, không nghe thấy.

Tiểu di này thật không biết lớn nhỏ.

Ở Bất Hủ tông, hắn là lớn nhất!

- Triệu khách khanh, nếu lần sau còn vô lễ như vậy, thì ngươi nên tìm chỗ khác đi.

- Ta…

Long Kha nuốt giận, sau đó bước tới, lần nữa lên tiếng, lúc này đã đổi giọng:

- Ôn tông chủ, ngươi lại muốn đi à?

Đương nhiên, có thể nghe ra là nàng rất không phục.

Thế nhưng có giận cũng chỉ có thể nhịn, hỏi Ôn Bình đi đâu quan trọng hơn.

Đi đến Huyền Sắc hồ đã làm nhiều chuyện như vậy rồi!

Hiện tại còn dám ra ngoài?

- Đi Vân Hải chi đô một chuyến, Triệu khách khanh muốn đi cùng à?

Nói xong, Ôn Bình thu hồi bạch tinh cùng kim phiếu mà mọi người đưa đến vào tàng giới.

- Vân Hải chi đô? - Long Kha vội lục tìm ký ức về địa danh kia, một lúc sau, nàng mới nhận ra rằng Vân Hải chi đô không xa lắm, cũng chẳng phải nơi to lớn gì cho cam, thế là nàng không thèm nghĩ nữa. - Không có hứng thú, muốn đi thì tự ngươi đi. Bất quá, người của Huyền Sắc hồ rất có thể sẽ đến Đông Hồ trong những ngày này…

- Nếu không đi… Vậy thì Triệu khách khan cứ tự nhiên đi.

Mang Long Kha chỉ có tác dụng đẹp mặt.

Cũng để đảm bảo an toàn.

Bất quá, nếu như nàng không muốn đi, vậy thì mang Điện Thủ đi cũng không khác biệt là bao.

Dứt lời, Ôn Bình rời khỏi trù phòng.

- Này, này…

Long Kha ú ớ kêu mấy tiếng, nàng thật sự bó tay với Ôn Bình rồi.

Chẳng lẽ mình nói không đúng cách?

Sao đối phương cứ như không nghe thấy câu cảnh cáo cuối cùng vậy hả?

- Triệu khách khanh, ngài không ăn à?

Đang định đuổi theo thì chợt nghe tiếng của Vu Mạch cùng với một cỗ mùi thơm tỏa ra từ linh mễ bay đến.

Vừa quay đầu lại thì bóng lưng Ôn Bình đã đi xa.

Lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng…

- Được rồi, ăn trước.

Dứt lời, Long Kha vội vàng ngồi xuống bàn ăn.

Bên kia, sau khi lên phi chu, Ôn Bình thẳng hướng Vân Hải chi đô mà đi.

...

Đảo mắt đã qua ba ngày.

Lúc này, Vân Hải chi đô đặc biệt náo nhiệt.

Đương nhiên, thường này nơi này vẫn náo nhiệt, nhưng hiện tại thì khác, lúc trước không có lấy bóng một cường giả Bán bộ Trấn Nhạc, vậy mà… mấy ngày này lại xuất hiện bảy, tám vị…

Nghe đồn là còn có cường giả Trấn Nhạc cảnh đến.

Tin trước là có thật, đám người kia do phó thành chủ Vân Hải chi đô tự mình tiếp đãi. Nhưng tin sau… Là giả. Tạm thời khó nói.

Lần này, Vân Hải Thương Lam coi như loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, trước hết là cho mấy cái thế lực… nhị tinh, tam tinh kia một câu trả lời thỏa đáng, sau đó lại phải gấp gáp đi tiếp đãi mấy tên… Cường giả Bán bộ Trấn Nhạc.

Mấy tên này đến đây chỉ có một cái mục đích, đó chính là cầu mua Tuyền Qua đồ, đồng thời nhìn thử hai tấm Tuyền Qua đồ mà Vân Hải Thương Lam mua được.

Vân Hải Thương Lam dứt khoát mang Diệt Yêu Nỏ đặt ở quảng trường bên ngoài phủ thành chủ.

Thuận tiện cho quần chúng vây xem.

Về phần Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong, hắn chỉ có thể kêu nhi tử mình ra, lần lượt biểu diễn cho bọn họ xem… Thuận lợi mở ra mạch môn, sau đó khống chế một chút gió. Ngẫu nhiên còn để nhi tử của mình đánh một trận với hộ vệ Thông Huyền cảnh cùng cảnh, cho đám người kia thấy dị mạch mới đặc biệt thế nào.

Liên tục đi “làm xiếc” kiểu đó, nhi tử Vân Hải Thương Lam, Vân Hải Phá Ma sắp chịu hết nổi rồi.

- Phụ thân, không phải một tháng sau vị kia sẽ đến à? Đám… Tiền bối kia đã chạy đến Vân Hải chi đô của chúng ta được nửa tháng rồi, mỗi ngày xem ta đánh nhau, bọn họ không phiền nhưng ta đã phiền đến sắp điên lên rồi đây này.

Ba mươi tuổi, đang lúc tráng niên, thế nhưng trông hắn lại vô cùng mệt mỏi.

Lúc nói mấy lời này càng lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

- Ôn tông chủ hắn là có việc không đến được, đợi thêm mấy ngày nữa… Nếu hai ngày sau vẫn không thấy, ta sẽ tự mình đi tìm. - Chuyện Vân Hải chi đô quy hàng là tất yếu, xong việc, hắn thuận tiện tìm Ôn tông chủ cầm mấy tấm Tuyền Qua đồ trở về đấu giá mới được.

Về phần nhi tử chịu khổ.

Không sao cả.

Người trẻ tuổi, một chút khổ đó thì tính là gì?

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội để thanh danh dị mạch thuộc tính Phong độc nhất vô nhị lan truyền, tứ tinh thế lực cấp cự đầu sẽ nhanh đến đây thôi.

Nếu có thể đưa nhi tử vào tứ tinh thế lực cấp cự đầu, vậy thì coi như Vân Hải chi đô hắn có thêm một cái hậu thuẫn.

Vân Hải Phá Ma cười đắng chát, đành phải rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu:

- Phụ thân, tốt nhất ngài nên nhanh lên… Ta đã chịu đủ rồi.

Còn có gì khó chịu hơn so với làm con hát?

Bảo hắn mỗi ngày giết địch nhân, giết người, vậy cũng đỡ.

Đằng này ngày nào cũng phải dùng gió đánh người một này… Đây tính là cái gì?

- Biết rồi!

Vân Hải Thương Lam phất phất tay, đuổi nhi tử đi, tâm niệm vừa động, liền quyết định hôm nay nhất định phải đến Đông Hồ một chuyến.

Nhiều thế lực lớn chờ đợi như vậy.

Chuyện Tuyền Qua đồ vẫn nên mau chóng thu xếp cho thỏa đáng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Phó thành chủ Lộ Hợi đẩy mạnh cửa ra.

Vô lễ cực độ!

Nhưng hắn nói ra một cậu lại khiến Vân Hải Thương Lam không cách nào tức giận được.

- Thành chủ, Ôn tông chủ đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment