- Nếu ngươi không tin, ngươi cứ thử xem. Xem ta có bán tấm thứ hai cho ngươi hay không, Tuyền Qua thần tượng có thể tạo nên Tuyền Qua đồ… cũng có thể hủy diệt.
Lời này, nhìn có vẻ muốn nói với tất cả mọi người, là nhắc nhở với tất cả mọi người.
Thế nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, đây là một câu cảnh cáo với Dương Hi Bỉ, bởi vì ở đây ngoại trừ phủ thành chủ Vân Hải Thương Lam thành chủ cùng Long Thần môn Dương Hi Bỉ, không ai có nhiều bạch tinh như thế để mua tấm Tuyền Qua đồ thứ hai, mà người có ý mua hết tất cả Tuyền Qua đồ cũng chỉ có một mình Dương Hi Bỉ mà thôi.
Ngươi dám mua kiện thứ hai!
Ta dám trực tiếp tiêu hủy nó!
Lời ấy, mọi người nghe thấy được thì hít một hơi lạnh.
Bọn họ còn là lần đầu tiên nghe được một Tuyền Qua thần tượng nói những lời này, vốn dĩ tưởng rằng có Tuyền Qua thần tượng nói có thể chế tạo ra một đống Tuyền Qua đồ đã là rất to gan rồi, hiện tại xem ra so sánh với những Tuyền Qua thần tượng khác, thì thật đúng là gặp dân chơi thứ thiệt rồi.
- Kể từ hôm nay phàm là Tuyền Qua đồ đưa đến Vân Hải chi đô, người muốn mua đều phải tuân thủ quy tắc này.
Ôn Bình nói xong, lại không có quay lại chỗ ngồi, an nhàn đợi đấu giá kết thúc.
Mà tiếp tục đứng ở đó, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.
Dù rằng từ phía dưới, hai bên trái phải không thấy được mặt của Ôn Bình trong gian phòng, chỉ có thể trông thấy cửa sổ khắc hoa kia, thế nhưng xuyên qua kẽ hở của cửa sổ, mọi người còn có thể trông thấy được đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bướng bỉnh kia.
Không phải rất lớn.
Nhưng đặc biệt làm người khác chú ý.
Chúng nó cứ như thế lạnh lẽo nhìn xuống dưới, giằng co cùng đôi mắt của Dương Hi Bỉ, dường như không để ý đến Dương Hi Bỉ kia là tứ tinh thế lực, thân phận cương giả Trấn Nhạc cảnh của Dương Hi Bỉ, sau đó chậm rãi liếc nhìn đám người, khiến cho mọi người vốn đang đứng đó đã ngồi về chỗ cũ.
Mục Thiên nuốt nước miếng một cái, nhìn phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, lại nhìn một chút về Dương Hi Bỉ đang đứng yên không nhúc nhích, hắn như muốn bộc phát, chỉ đành cười một tiếng nói:
- Ặc… đấu giá tiếp tục.
Thế nhưng không ai kêu giá.
Bọn họ đều đang đợi tiếp sau đây sẽ phát sinh chuyện gì.
Dù sao Dương Hi Bỉ cũng là Trấn Nhạc cảnh của tứ tinh Long Thần môn.
Tứ tinh thế lực bình thường đã đủ khổng lồ, bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ, Long Thần môn kia càng là nhìn thấy nhưng không với tới được. Kỹ nghệ chế tạo Tuyền Qua đồ của Ôn tông chủ này cho dù có kinh diễm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chọc nổi một Trấn Nhạc cảnh đến từ tứ tinh thế lực.
Ánh mắt mọi người vẫn đang dừng ở trên người của Dương Hi Bỉ.
Giống như xem hắn đứng đó, lúc nào cũng có thể bộc phát…
Nhưng vào lúc này, một âm thanh bỗng nhiên xuất hiện.
- 600!
Người lên tiến đến từ căn phòng thứ hai, chỗ của Vân Hải Thương Lam.
Ngay lúc đó, người kia không chỉ hô lên giá cả mà còn mở cửa sổ ra, để lộ bản thân trước mặt tất cả mọi người.
Người này chính là thành chủ Vân Hải chi đô, Vân Hải Thương Lam.
Rất hiển nhiên, Vân Hải Thương Lam đứng ở bên cạnh Ôn tông chủ kia. Đại đầu xà đã cố tình nâng giá, cũng không lâu lắm liền có người thứ hai ra giá sau Vân Hải Thương Lam. Vân Hải Thương Lam lại nâng giá, một thoáng khiến cho hội đấu giá sục sôi trở lại, những Ngụy tứ tinh thế lực ở lầu hai cũng lục tục ngo ngoe bắt đầu kêu giá.
Giá cả đang kéo lên, nhưng Dương Hi Bỉ kia vẫn đứng ở đó.
Cho đến khi thần nữ ở một bên kéo góc áo của hắn, lúc này hắn mới chịu ngồi xuống, nhưng nét mặt lại đầy phẫn nộ.
Bởi vì hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục, hơn nữa phần sỉ nhục này đến từ một tên Nhị tuyền Tuyền Qua thần tượng nho nhỏ.
Rất nhanh, tấm Tuyền Qua đồ thứ hai đã được mua với giá 800 miếng bạch tinh.
Người mua, là Ngụy tứ tinh thế lực.
Đối với việc này, Dương Hi Bỉ cực kì tức giận khi nhìn nó được đưa lên lầu hai, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng cười ở trên lầu, giận càng thêm giận. Nếu như không phải thần nữ Long Thần môn ở bên cạnh kìm hắn, hắn đã sớm nhảy dựng lên.
- Thác Doanh đại nhân.
Âm thanh khi phát ra những chữ đó không lớn lắm, thế nhưng câu sau lại là nghiến răng nghiến lợi,
- Thật đúng là cần phải tuân thủ cái quy tắc chó má này? Chúng ta có nhiều bạch tinh, chỉ cần một tay ta có thể…
Có thể giết chết đại đa số người ở nơi này, câu này chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Cắt ngang lời hắn là thần nữ Thác Doanh của Long Thần môn.
- Cho nên… Ngươi muốn khiến hắn tự mình hủy đi những Tuyền Qua đồ này?
Thần nữ Thác Doanh của Long Thần môn liếc nhìn Dương Hi Bỉ.
Nàng thừa nhận đã đánh thấp sự kiêu ngạo của Tuyền Qua thần tượng này.
Vốn cho là chỉ có thể giả vờ trước mặt của Ngụy tứ tinh thế lực, không nghĩ đến, một cái Nhị tinh Tuyền Qua thần tượng lại kiêu ngạo đến mức không coi Trấn Nhạc cảnh ra gì, không để mắt đến tứ tinh thế lực cấp cự đầu.
- Vậy chúng ta…
Dương Hi Bỉ đắng chát cười một tiếng, lại lần nữa nhìn lướt qua lầu hai.
Nét mặt Thác Doanh không thay đổi nói tiếp:
- Tiếp tục xem… Kiện thứ nhất, kiện thứ hai mặc dù không tệ, thế nhưng còn chưa tới mức khiến ta cảm thấy kinh diễm. Loại năng lực đặc thù kia, cao nhất cũng chỉ để cho Thần Huyền cảnh sử dụng, đối với ngươi và ta mà nói, trừ giá trị nghiên cứu phong phú ra thì không còn tác dụng gì khác.
- Vậy thì nghe theo Thác Doanh đại nhân.
Dương Hi Bỉ khẽ gật đầu, chậm rãi xoa dịu cơn giận trong lòng.
Lúc này, liền chờ màn kịch quan trọng nhất, rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Nếu như nói, Mục Thiên tự mình đến đấu giá ba món đồ này là đã đủ coi trọng, vậy thì món cuối cùng lên sân, có hai vị phó thành chủ của phủ thành chủ ở bên cạnh bảo vệ, thì thể diện kia cũng quá lớn rồi.
Đường đường là phó thành chủ, vậy mà làm hộ vệ.
Đương nhiên, người bưng lên hoàng kim ngọc bàn vẫn là thị nữ xinh đẹp, tuy nhiên trong mắt mọi người lại không có nàng mà chỉ có tấm Tuyền Qua đồ màu đỏ được bày ra kia. Trong khoảnh khắc Mục Thiên xốc nó lên, hai con ngươi của mọi người đều ngưng lại.
Hai kim sắc tuyền qua chậm rãi xoay tròn, đặc biệt thần bí ai cũng biết, phía dưới này cất giấu đồ vật.
Tất nhiên không thể kém hơn tấm Phong thuộc tính kia.
- Thứ này, đối với mạch thuật, mạch khí toàn bộ phương vị tăng phúc là năm thành, phẩm chất cao tuyệt đối. Ngoài ra, Ôn tông chủ nói năng lực đặc thù của nó có tác dụng với cả Trấn Nhạc cảnh, về phần năng lực đặc thù là gì…
Mục Thiên dừng lại một chút.
Ngắm nhìn bốn phía!
Ôn Bình ở phía trên cười cười, bởi vì không nghĩ đến Mục Thiên bình thường thấy mình thì không giữ nổi bình tĩnh, lúc này lại có thể làm chậm tiết tấu câu dẫn dắt sự tò mò của mọi người. Không thể không nói, ánh mắt lúc này của tất cả mọi người đều đang tò mò như một đứa trẻ.
Rõ ràng như thế.
Mãnh liệt như thế.
Mục Thiên đã trầm mặc đại khái là mười nhịp thở mới tiếp tục nói:
- Năng lực đặc thù của nó là Phá Chiêu, lúc ngươi chiến đấu với người khác, có một thành tỉ lệ có thể trực tiếp thấy rõ được nhược điểm chí mạng của đối phương, đồng thời, chỉ cần vận khí của ngươi không tệ, liền có thể phát động liên tục. Hai người cùng cảnh chiến đấu… Nếu như nhược điểm chí mạng bị thấy rõ một lần, hoặc nhiều lần, vậy thì trận chiến này…
Mục Thiên chưa hề nói ra hai chữ tất thắng này.
Thế nhưng không nói, tất cả mọi người đều hiểu.
Nhược điểm chí mạng đừng bảo là bị thấy rõ một lần, cho dù nhược điểm bị người khác phát giác được một chút xíu, vậy kết quả của cuộc chiến này cũng có khả năng bị thay đổi.
Có nó, chẳng phải nói, trong cùng cảnh liền trực tiếp vô địch?
- Giá khởi điểm, 1000 miếng bạch tinh!
Mục Thiên hô to một tiếng!
Giá khởi điểm cũng đã cao hơn Nhị tuyền Tuyền Qua đồ bình thường mấy trăm miếng bạch tinh!
Lúc này, trong phòng đấu giá tất cả hào quang đều tụ tập trên tấm nhị tuyền Tuyền Qua đồ ở trên đài đấu giá.
Trong ánh hào quang, nó thật sự chói mắt, Thác Doanh nhìn nó, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.