- May thay chúng ta không có bản lĩnh đại náo phòng đấu gia kia. Bách Như Thường âm thầm cười một tiếng, có chút may mắn.
Nhị tuyền Tuyền qua đồ mà… Ai không động tâm.
Nói thật, nếu như nơi này không phải Vân Hải chi đô, hắn cũng sẽ âm thầm cướp đoạt, thuận tiện xử lý luôn người bán, đây là chuyện đương nhiên. May mắn, hắn không có năng lực cướp đồ ở Vân Hải chi đô, nếu không hôm nay bị đánh chắn hẳn là bọn họ.
Tin tức Trấn Nhạc cảnh cướp đồ, không cướp được ngược lại bị đánh, tin tức này một khi truyền ra thì Long Thần môn coi như trở thành trò cười rồi.
Sau khi Bách Như Thường cảm khái một trận xong, liếc thấy đám người của những thế lực Ngụy Tứ tinh kia cũng đang lầm bầm như hắn. Nói cái gì không biết nhưng dựa trên nét mặt của bọn họ, có thể nhìn thấy được là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Động tĩnh lớn như vậy, hai người Dương Hi Bỉ không phải kẻ điếc tất nhiên nghe được rõ ràng.
Lúc Thanh đằng vụt lên từ mặt đất, hai người cũng đã đuổi đến nơi này.
Đáng tiếc, đã chậm một bước.
Đến lúc này trận chiến đã chấm dứt, bóng người to lớn trăm trượng đã biến mất, khí tức hùng hậu của Túy Sinh cũng biến mất. Hai người đứng ở bên ngoài hố sâu, những người còn lại của Long Thần môn thì xông xuống dưới tìm kiếm Túy Sinh.
- Đại nhân…
Dương Hi Bỉ không nghĩ sự việc lại ra nông nỗi này, lập tức nhìn sang Thác Doanh, giống như đang chờ Thác Doanh ra mệnh lệnh. Đồng thời, hắn cũng phóng thích cảm giác để tìm kiếm dấu vết do hai con Yêu vương kia để lại.
- Trước mang Túy Sinh ra rồi lại nói… Lần này coi như hắn gặp may mắn rồi, đối phương không có ra tử chiêu. Thác Doanh oán hận nhìn hố sâu trước mắt, thầm mắng Túy Sinh không biết bao nhiêu lần.
Đã là Trấn Nhạc cảnh rồi mà không học được sự lý trí.
Rõ ràng chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, hắn không phải muốn lựa chọn cái biện pháp tự cho là ít tốn sức nhất sao, bây giờ thì hay rồi, trước mặt bao nhiêu con người như vậy bị đánh cho đứng lên không nổi, thật sự mất hết mặt mũi.
Nếu như chỉ có mình hắn mất mặt thì cũng tốt, nhưng bây giờ toàn bộ Long Thần môn đều mất mặt. Thế lực cầm đầu Tứ tinh lại trở thành bàn đạp thành danh cho người ta, ngẫm lại càng làm cho người khác tức giận.
Một bên Dương Hi Bỉ đang tìm kiếm khí tức của Đại Quai, Tiểu Quai. Cảm giác của Trấn Nhạc cảnh đã lục soát mấy nghìn mét xung quanh mấy lần nhưng đáng tiếc không tìm được bất cứ dấu vết nào hết.
Lúc thuộc hạ khiêng Túy Sinh ra, hắn không cam lòng mở miệng nói:
- Đại nhân, không cảm nhận được hai con Yêu vương kia.
Lúc nói những lời này, hắn liếc nhìn Túy Sinh mặt mũi sưng vù, trong lòng xuất hiện một chút khó chịu.
Thác Doanh giơ tay lên ra hiệu Dương Hi Bỉ không cần nói, bởi vì Trấn Nhạc cảnh yêu vương muốn đi, nàng tất nhiên không thể đuổi kịp, hơn nữa bây giờ chấp nhất vấn đề này, không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Thác Doanh nói:
- Trước mắt rời khỏi đây, hiện tại điều trị cho Túy Sinh quan trọng hơn. Kinh mạch của hắn gần như bị vỡ nát dưới hay chưởng kia… Đối phương mặc dù không trực tiếp giết hắn nhưng cũng không khác giết hắn là bao.
- Vâng.
Dương Hi Bỉ khẽ gật đầu, lệnh cho thủ hạ đẩy nhanh tốc độ khiêng Túy Sinh đi đến khách sạn gần đó.
Thác Doanh theo sát phía sau, tuy không yên lòng nhưng nàng rất tỉnh táo, vấn đề hiện tại không phải lập tức báo thù.
Mà là lai lịch của Bất Hủ tông!
- Từ bao giờ mà nơi man di như Minh Kính hồ, Đông hồ lại xuất hiện một tông môn bí ẩn như vậy. Cùng lúc có được hai Trấn Nhạc cảnh yêu vương, cho dù là thế lực Tứ tinh cũng không bao nhiêu người được như thế.
Nghĩ đến đây, Thác Doanh quay sang nói với Dương Hi Bỉ:
- Hi Bỉ, sai người thăm dò Bất Hủ tông này, ta muốn tất cả những tin tức liên quan đến Bất Hủ tông… Hắn ta không để nào đột nhiên được sinh ra được!
- Rõ
Dương Hi Bỉ gật đầu.
Vừa nói xong câu trước, câu sau Thác Doanh lại lần nữa nhắc nhở:
- Không nên nảy sinh xung đột với Bất Hủ tông, chí ít hiện tại không thể! Đừng có học theo Túy Sinh, hắn ta đứng ở đỉnh lâu quá mà quên mất rằng núi cao còn có núi cao hơn…
- Vâng.
Dương Hi Bỉ có chút suy nghĩ, khẽ gật đầu.
…
Lại nói Ôn Bình, từ sau khi ở Vân Hải chi đô bán Tuyền Qua đồ trở về liền đi về hướng Đông hồ.
Bởi vì hành trình trở về vừa vặn thỏa mãn năm điều kiên thăng cấp năm cánh buồm.
Đối với Đại Quai, Tiểu Quai, sau khi nhận thức được thực lực của bọn chúng, Ôn Bình dùng bạch tinh cho bọn chúng ăn cũng không còn thấy đau khổ như trước nữa. Dù sao bạch tinh không có có thể kiếm lại, hiện tại cho dù đem tất cả lợi nhuận mỗi ngày của tông môn cho bọn chúng ăn cũng có thể chấp nhận được.
Khi trở lại tông môn, Ôn Bình tập tức mang Phi Chu vào trong phòng kiến tạo Phi chu, bắt đầu tiến hành thăng cấp cánh buồm.
- Hệ thống, giúp ta thăng cấp năm cánh buồm.
Thế giới lớn như thế, nếu như sau này đều dựa vào phi chu di chuyển, tốc độ bay càng nhanh là chuyện tất yếu.
Thiên Địa hồ có 108 hồ, đi đến Huyền Sắc hồ mất hết mười ngày nửa tháng, lại nói muốn đi ra ngoài hoặc xa hơn là thế giới bên ngoài Thiên Địa hồ thì mất bao nhiêu năm đây?
Âm thanh của hệ thống xuất hiện,
- Thăng cấp năm cánh buồm cần 300 viên bạch tinh, xác định thăng cấp hay không?
- Thăng cấp!
Bây giờ hắn có rất nhiều bạch tinh.
Thăng cấp thành công!
Vừa dứt lời, trước mắt liền nhảy ra một cái màn hình.
Nhìn Phi Chu yên tĩnh trong Phòng Kiến Tạo Phi Chu, từ một cánh buồm biến thành năm cánh, cánh ở giữa to lớn, bốn cánh nhỏ ở hai bên. Toàn thân trắng noãn, lúc không có gió cũng phình lên, thoạt nhìn rất có khi thế chinh phục biển cả, gió lốc.
Xem đến đây, Ôn Bình thuận miệng hỏi:
- Hệ thống, điều kiện cần để thăng cấp năm cánh buồm lần sau là gì?
- Không hạn chế, thế nhưng để có cơ hội thăng cấp Kí chủ phải tiếp nhận nhiệm vụ liên quan ở trong sảnh nhiệm vụ.
- Đã rõ.
Xem ra chờ khi hoàn thành hai nhiệm vụ trong tay cần phải nhận thêm một cái nữa rồi.
Đàn ông mà, ai lại không muốn tốc độc nhanh hơn chứ?
- Đúng rồi, nhìn xem nhiệm vụ của ta.
Khi chuẩn bị rời khỏi phòng kiến tạo phi chu, Ôn Bình chợt tỉnh ngộ.
Lập tức mở ra giao diện nhiệm vụ, mở “Nhiệm vụ hoàn thành kiến trúc mới”, ánh mắt liếc nhìn tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.
- 50% rồi, cũng không tệ lắm!
Xem ra có năm người đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Tháng này đạt được mười lượt người, chắc là không có vấn đề gì, dù sao cũng còn nửa tháng.
200 lần Thể Hồ Quán Đỉnh, giống như Tuyền qua pháo, khiến trong lòng hắn một mực ngứa ngáy.
Đóng giao diện nhiệm vụ, Ôn Bình ra khỏi Phòng Kiến Tạo Phi Chu.
Vừa mới đi ra ngoài, bọn người Tần Sơn đã chờ sẵn ở đó.
- Tông chủ.
- Tông chủ.
Mấy người lần lượt khom người.
Ôn Bình hỏi:
- Tông môn mấy hôm nay không có việc gì chứ?
Tần Sơn trả lời,
- Bình yên vô sự, tất cả mọi người vội vàng hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, nhưng có Chiêm Đài trưởng lão gửi cho tông môn một bức thư, trong thư có nói, muốn hỏi cách nghĩ của tông chủ ngài đối với chuyện ở Phi Ngư đảo. Dù sao cũng là thuộc Đông hồ.
- Phi Ngư đảo?
Ôn Bình nhíu mày, Tần Sơn không nói hắn cũng quên mất.
- Ý tứ của Chiêm Đài trưởng lão chính là muốn hỗ trợ Tần gia chủ hệ ở Phi Ngư đảo, ngồi vững ở vị trí đảo chủ Phi Ngư đảo. Dù sao ở Đông hồ, nếu bọn họ ổn định, Tần gia nhất định sẽ nghe theo lời Bất Hủ tông chúng, như vậy cũng có lợi cho chúng ta. Lúc Tần Sơn nói những lời này, trong lời có chút cảm giác khác biệt.
Có thể do cảm thấy mình dù sao cũng họ Tần, nói như thế không ổn, cho nêm một mực trốn tránh ánh nhìn của Ôn Bình.