Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 463 - 【Vip】 Thần Thông Bẩm Sinh Của Điện Thủ

【VIP】 Thần Thông Bẩm Sinh Của Điện Thủ 【VIP】 Thần Thông Bẩm Sinh Của Điện Thủ

Hai vật nhỏ đánh cho hắn choáng váng đầu óc, không cảm nhận được Trấn Nhạc hộ giáp đã bị vỡ, hắn dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng có thể biết sự lợi hại của bọn nó. Nói thật, từ mười năm trước khi bước vào Trấn Nhạc cảnh, gần như chưa bao giờ gặp loại tình huống này.

Cho dù là thần nữ Thác Doanh, Long Thần môn đệ nhị cường giả đã dừng lại ở Trấn Nhạc trung cảnh suốt mười mấy năm, người làm cho hắn kiêng kỵ nhất thì cùng lắm một quyền cũng chỉ làm hao hụt phân nửa Trấn Nhạc hộ giáp của hắn mà thôi.

- Còn muốn đánh?

Ôn Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, cảm giác như đang tán gẫu cùng Túy Sinh.

Chính là loại cảm giác này, khiến trong lòng Túy Sinh run lên.

Người thiếu niên trước mắt thực sự quá bình thản.

Túy Sinh lập tức trả lời, ánh mắt chính là nhìn Ôn Bình, nhưng lời nói lại giống như nói với Đại Quai, Tiểu Quai:

- Nhất thời đắc chí mà thôi, không cần phải đắc ý như vậy, hơn nữa đánh lén thì tính là bản lĩnh gì. Tiếp theo đây mới thật sự là bắt đầu.

Nói ra lời này, Túy Sinh cảm thấy sự tự tin của mình đã trở lại.

Đúng vậy!

Chỉ là Trấn Nhạc hộ giáp bị vỡ nát thôi mà.

Linh thể vẫn còn ở đây.

Mạch môn còn mở, mạch khí vẫn liên tục không ngừng đây, tiếp tục đánh tiếp, thần nữ đến kịp liền có thể giúp hắn!

- Um a~

- Um a~

Đại Quai, Tiểu Quai đồng thời bi bô kêu to hai tiếng.

Giống như đang trả lời Túy Sinh.

Về phần Ôn Bình tất nhiên là không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, nhưng bị Trấn Nhạc cảnh não tàn như vầy quấn lấy, hắn cũng thật bất đắc dĩ mà. Đáng tiếc, không có tăng phúc thực lực gấp đôi cho lĩnh vực danh vọng của tông môn.

Bằng không thì hôm nay hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ giết chết Trấn Nhạc cảnh này, nhanh chóng thu Tuyền Qua pháo vào tay.

- Đánh!

Thoáng xoay đầu, Ôn Bình liền ra lệnh cho Đại Quai, Tiểu Quai, sau đó xoay người rời đi.

Bọn người Vân Hải Thương Lam còn đứng tại chỗ, bị Ôn Bình liếc qua, lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng đi theo ra ngoài.

Vân Hải Thương Lam bây giờ đã hiểu rõ, vì sao Bất Hủ tông chướng mắt Vân Hải Thương Lam làm thế lực phụ thuộc rồi.

Ngoại trừ con chó vàng kia, Bất Hủ tông lại còn có Yêu Vương kinh khủng như thế. Tuy chỉ là hai con tiểu ngạc ngư kêu bi bô, nhưng bọn chúng có thể đối chiến với Trấn Nhạc cảnh, hiện ra một góc của núi băng, cũng đủ để sánh ngang với một cái Vân Hải chi đô!

Túy Sinh thấy Ôn Bình cất bước rời đi, liếc mắt qua Đại Quai, Tiểu Quai ngăn cản trước mắt, lập tức tức giận quát một tiếng,

- Chạy đi đâu!

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Nhưng lúc sắp cất bước, hai bóng đen đã lao tới.

Lần này, hắn thấy rất rõ ràng, đuôi của hai tiểu gia hỏa kia đang vung về phía hắn. Tốc độ nhanh như chớp, hắn cảm giác như tốc độ còn nhanh hơn hắn vài phần, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

- Thiên Đằng!

Túy Sinh lập tức gầm thét.

Lục sắc mạch môn theo đó đột nhiên run lên, phát ra âm thanh chấn mạch, khi mạch khí theo đó được đẩy ra, mặt đất dưới chân bỗng nhiên trở nên lung lay, căn nhà, cửa sổ cũng lắc lư liên hồi như đang trong cơn địa chấn.

Cùng lúc đó, Túy Sinh nhanh chóng lùi về sau.

Vừa lùi, một âm thanh bỗng nhiên xuất hiện.

Ầm!

Từng đạo dây leo vụt lên từ mặt đất, lắc lắc thân thể giống như một vũ cơ đang múa hát.

Chỉ chớp mắt như thế, toàn bộ phòng đấu giá Mục gia đã không còn sót lại chút gì, bị những dây leo lít nha lít nhít này chống lên trời. Nhìn từ xa, nơi này giống như một Thanh Đằng Yêu vương đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Khí thế khổng lồ, to lớn khiến cho hơn phân nửa người ở Vân Hải chi đô nhịn không được mà thấy kinh sợ.

Đám dây leo khiến người nhìn đều phải e ngại này hiện đang đánh về phía Đại Quai, Tiểu Quai.

- Coi như sức mạch hợp kích của các ngươi mạnh hơn ta, thế nhưng Thiên Đằng chính là Huyền cấp trung phẩm mạch thuật, hơn nữa ta đã tu luyện đến viên mãn, một đầu dây leo cũng đủ trói lại một Thần Huyền thượng cảnh. Nghìn dây…

Nói đến đây, Túy Sinh cười.

Tự tin tất nhiên mạnh hơn rồi.

Sau khi Trấn Nhạc hộ giáp bị đánh nát, rốt cuộc hắn đã tìm lại được sự tự tin và kiêu ngạo đã đánh mất của một Trấn Nhạc cảnh.

Sau khi cười xong, hắn đi về phía Ôn Bình, hòng chĩa mũi dùi về phía thiếu niên kiêu ngạo kia, đây là chính là chiến thuật của hắn!

Vân Hải Thương Lam đã lùi ra vài trăm mét trông thấy cảnh này, nét mặt lập tức thay đổi, vội vàng nhìn sang Ôn Bình ở bên cạnh.

Ôn tông chủ, ngài đi trước...

Nói còn chưa hết câu, hai âm thanh điếc tai nhức óc truyền đến.

- Thanh đằng cao!

- Thanh đằng khí thế mạnh mẽ!

Nhưng bỗng nhiên xuất hiện ảo ảnh hai quái nhân cực lớn làm người kinh ngạc, bọn chúng cao khoảng bốn mươi lăm trượng.

Song song xuất chưởng, quét sạch dây leo, những dây leo này từng dây từng dây bị chặt đứt, không gì ngăn cản lập tức đập về phía Túy Sinh. Cảm giác kia, giống như có hai ngọn núi nhỏ ép xuống dưới, khiến người nhìn kinh hãi không thôi.

- Cái này...

Vân Hải Thương Lam nói không ra lời.

Bởi vì thực sự không biết nên nói cái gì.

Lúc này Ôn Bình cũng quay đầu sang, híp mắt cười, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là lý do hai tiểu tử này gọi là Điện Thủ!

Năng lực yêu tộc bẩm sinh của hai tiểu gia hỏa này vậy mà lại là biến ra hai “đại ca” cùng loại như Cự Linh Thần. Thời đại trước, Cự Nhân tộc dùng chúng để trông coi đại điện không phải không có lí do.

Nếu như bọn chúng trưởng thành đến dáng vẻ như mẫu thân, lại biến ra “đại ca”… Vậy không phải chọc trời rồi sao?

- May mắn thay loại yêu vật Điện Chủ này không ăn tinh thạch thì thực lực sẽ thụt lùi, bằng không lúc ở Bí cảnh, phỏng chừng mẹ của bọn chúng có thể đánh nát Bí cảnh!

Ôn Bình không khỏi cười một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Hướng đi chính là lối ra khỏi Vân Hải chi đô.

Đồ đã mua xong, ở lại Vân Hải chi đô căn bản không có ý nghĩa.

Một bên khác, Túy Sinh nhìn hai chưởng to lớn đang ập xuống ở phía đối diện, hai mắt lập tức mở to, mạnh môn theo đó điên cuồng run rẩy phát ra âm thanh chấn mạch không ngừng. Hắn biết bản thân quá mức chủ quan rồi.

Hắn chỉ cho rằng sức mạnh hợp kích của hai bọn nó mạnh hơn hắn, căn bản không nghĩ đến bọn nó cũng là Trấn Nhạc cảnh Yêu vương.

Trấn Nhạc Yêu vương, cùng cảnh nghiền ép phi dị mạch Nhân tộc!

Huống chi hiện tại hai con ở trước mặt hắn, hắn chỉ có thể điên cuồng phóng thích mạch thuật để giảm thiểu lực lượng của bọn chúng. Cũng không có Trấn Nhạc hộ giáp, trong lòng hắn sợ hãi, bởi vì linh thể của hắn xếp hạng không cao, so với thần thông bẩm sinh của Trấn Nhạc yêu vương thì sự chênh lệch quá lớn.

- Một Đông Hồ nho nhỏ làm sao lại có được Yêu vương cường đại đến vậy!

Lúc này đây, mạch thuật của hắn đánh vào chúng chẳng khác nào kiến càng rung cây. Điều này khiến hắn cực kỳ tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể đứt hơi khản tiếng hô một câu như vậy.

Ầm!

Song chưởng vỗ xuống đất.

Khí lãng khổng lồ xen lẫn bụi đất dày đặc như gợn sóng dập dờn lan ra, hồi lâu sau, khi tiếng nổ ngập trời đã biến mất, một cái hố to rộng trăm trượng thình lình xuất hiện, sâu đến mười trượng, tại trung tâm của hố sâu này, Túy Sinh đang nằm thoi thóp.

Bên ngoài nghìn mét, những thế lực Ngụy Tứ Tinh nhìn thấy cảnh này, mỗi người nhìn nhau, kinh hãi run sợ.

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Cỗ lực lượng nghiền ép Trấn Nhạc cảnh này, bọn họ là người cảm nhận sâu sắc nhất, bởi vì đến cảnh giới như bọn họ mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ chân chính của Trấn Nhạc. Nói câu tự giễu, tất cả bọn họ cũng không đủ cho Túy Sinh đánh.

Đứng xem một lúc lâu, đồng thời nhớ đến câu chuyện được lan truyền ở Vân Hải chi đô lúc trước, cái gì mà Ôn tông chủ chỉ là tông chủ của một tông môn đang xuống dốc, vì nghiên cứu kỹ thuật chế tạo Tuyền Qua đồ mà khiến cho tông môn của mình đến tiêu chuẩn Nhất tinh cũng không đạt được.

Bây giờ suy nghĩ lại, quả thật là nói nhảm!

Bất Hủ tông tuyệt đối là ẩn thế tông môn!

Bình Luận (0)
Comment