Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 462 - 【Vip】 Đại Quai, Tiểu Quai Lần Đầu Tiên Xuất Thủ

【VIP】 Đại Quai, Tiểu Quai Lần Đầu Tiên Xuất Thủ 【VIP】 Đại Quai, Tiểu Quai Lần Đầu Tiên Xuất Thủ

Chưa mở mạch môn.

Nhưng lại xuất ra khí thế của Trấn Nhạc cảnh.

Vốn dĩ những Thần Huyền cảnh ngồi một bên hoặc ngồi xung quanh cách Túy Sinh mười thước vẫn có thể giữ bình tĩnh nhưng lúc này đây còn có thể ngồi yên được sao?

Đứng dậy liền chạy, căn bản không quan tâm đến việc phải đi hai bên hành lang, càng không để ý tới giữ phong độ vốn có của Thần Huyền cảnh bọn họ.

Trấn Nhạc tức giận, né xa là thượng sách!

Mà Ôn Bình, ngoảnh mặt làm ngơ.

- Ngươi rời khỏi Long Thần môn thì có thể mua.

Nói xong, Ôn Bình hướng về phía Mục Thiên phất phất tay, ra hiệu hắn có thể gõ chùy. Mục Thiên tự nhiên nghe theo ý tứ của Ôn Bình, sau khi lộ dáng vẻ tươi cười, tay phải nắm búa gỗ gõ một hồi trên bàn đấu giá.

Thấy thế, Túy Sinh lạnh lùng chau mày, giận dữ mở miệng:

- Ngươi thật tưởng bản thân mình là Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng hả?

Hắn đã tính xong hết rồi.

Hôm nay thứ này dù sao cũng không mua được, vị Ôn tông chủ này không phải có thủ đoạn phá hủy sao?

Vậy thì hắn cũng có thủ đoạn!

Nhìn xem, là mạng trân quý, hay là Tuyền Qua đồ trân quý?

Thần nữ mềm lòng, không làm được loại chuyện này, nhưng là hắn có thể.

Ầm!

Thanh âm mở ra mạch môn thanh thúy truyền đến.

Nơi cổ tay trái của Túy Sinh, một mạch môn lục sắc đột nhiên xuất hiện.

Ầm!

Ầm!

Ngay sau đó, liên tục hai tiếng mở mạch môn phát ra.

Tay phải, trước ngực Sung Doanh, Tụ Thần song Mộc thuộc tính mạch môn cùng hiện ra.

Mạch khí phơi phới kia khiến cho toàn bộ phòng đấu giá đột nhiên như trong gió xuân ấm áp, thế nhưng ai cũng hiểu rõ, dưới loại cảm giác thư thái này đang ẩn giấu sự phẫn nộ của Túy Sinh.

- Không phải Tam tuyền nhưng lại có kiểu cách như Tam tuyền! Vậy hôm nay ta cho ngươi hai lựa chọn, mạng của nhà ngươi và Tuyền Qua đồ.

Cả ba mạch môn đều mở, ánh mắt lạnh lùng của Túy Sinh bỗng nhiên thay đổi, mang theo khí tức ngạo ghễ của cường giả.

Vân Hải Thương Lam lúc này đâu còn ngồi yên được nữa, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, mí mắt kẽ nheo nhưng căn bản là không che được đôi mắt lạnh lùng mang theo lãnh ý kia:

- Túy Sinh tiền bối, nơi này chính là Vân Hải chi đô.

- Cút!

Đầu Túy Sĩnh cũng không xoay, trực tiếp ném cho Vân Hải Thương Lam một chữ - cút, sau đó chậm rãi đi về hướng bàn đấu giá.

Mục tiêu: Tuyền Qua đồ!

Vân Hải Thương Lam đứng ở đó, mí mắt rung lên, bời vì quá mức phẫn nộ, cũng quá mức bất đắc dĩ.

Ở trước Trấn Nhạc hắn có thể làm gì đây?

Nhưng hắn không động vẫn đứng đó như cũ.

Túy Sinh bỗng nhiên bước đến phía trước Vân Hải Thương Lam một khoanrgm hếch mũi nhìn Vân Hải Thương Lam lạnh giọng nói:

- Nhất định phải cản ta sao? Vân Hải chi đô tổng cộng chỉ bằng nửa bước của Trấn Nhạc, bị ta giết sạch rồi thì Bách Tông Liên Minh cũng không vì một thế lực sắp bị xâm chiếm mà trách móc ta đâu nhỉ.

- Ngươi!

Vân Hải Thương Lam nghẹn lời.

Chuyện này nhường cũng không được.

Mà không nhường cũng không xong.

Thực sự khiến người khó xử.

- Mục Thiên, Vân Hải thành chủ, tránh ra chút nào.

Dứt tiếng, bọn người Vân Hải Thương Lam chưa phản ứng kịp, đang lúc muốn quay đầu nhìn xem, lại nghe thấy trên lầu truyền tới một tiếng nói,

- Đại Quai, Tiểu Quai, ném tên Trấn Nhạc cảnh gây chuyện này ra ngoài cho ta.

Dứt tiếng, âm thanh “um…a…” truyền ra, nhưng lần này âm thanh của hai bọn chúng nó lại là phẫn nộ. Bởi vì Ôn Bình vốn vẫn dùng ánh mắt không mang ý cười nhìn Túy Sinh nay đã lộ ra cảm xúc phẫn nộ.

Ba!

Ba!

Hai cái tiểu gia hỏa lập tức nhảy khỏi bả vai Ôn Bình.

- Ôn tông chủ, chậm đã...

Vân Hải Thương Lam biến sắc, muốn ngăn cản Ôn Bình, bởi vì hắn thấy qua Phi chu, cũng biết Phi chu có thể tùy ý thu lại. Hắn sợ Ôn Bình lấy Phi chu ra lúc này.

Thủ đoạn công kích phá hủy Thiết Sơn kia thật sự không cần sợ Túy Sinh, nhưng cũng sẽ khiến cho Vân Hải chi đô gặp nạn.

Lỡ như…

Suy nghĩ đến đây đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hai cái bóng đen trong chốc lát đã xuất hiện trước mắt.

Không chỉ có hắn, vốn dĩ Túy Sinh nghe thấy câu nói kia của Ôn Bình đang muốn bật cười thì vẻ mặt chợt nghiêm lại, giang tay chấn mạch, trong tay trực tiếp vung ra hai đầu trường đằng xanh biếc, đánh tới phía bóng đen.

- Giả thần giả quỷ…

Ba!

Trường đằng rơi xuống, nhưng căn bản không chạm đến được hai bóng đen kia.

- Thứ quỷ gì đây, sao lại nhanh như vậy?

Còn đang kinh ngạc thì bóng đen đã đến gần.

Không có cách hắn đành phải đưa tay ra cản.

Có Trấn Nhạc hộ giáp ở đây, cũng không sợ thứ gì đột nhiên xuất hiện đánh lén.

- Ầm!

Một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên.

Một khe rãnh thật sâu, bắt đầu từ bàn đấu giá kéo dài ra tới bên ngoài phòng đấu giá, từ trong nhìn ra phía ngoài, nửa bên vách tường của phòng đấu giá cũng bị mất, mà Túy Sinh chính là người đã vạch ra một khe rãnh sâu hoắc kia.

- Cái quái gì vậy!

Túy Sinh đụng xuyên liên tiếp mấy bức tường mới dừng lại, không khỏi thầm mắng một câu, sau đó vội vàng lắc đầu, cưỡng ép bản thân thoát khỏi trạng thái mơ hồ, sau khi thanh tỉnh một chút, cảm nhận được cảm giác tê liệt từ cánh tay truyền đến, không khỏi hoảng hốt.

Hắn thật sự không thể tin được, có Trấn Nhạc giáp ngăn cản, cỗ lực lượng này lại có thể ảnh hưởng đến linh thể của hắn.

Đối phương rất có thể là Trấn Nhạc cảnh!

Cho dù không phải, vậy thực lực kia cách Trấn Nhạc cảnh cũng không xa.

- Tuy nhiên, đây cũng không phải vốn liếng để ngươi có thể tự cho mình là Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, không có khả năng phá vỡ Trấn Nhạc hộ giáp của ta…

Túy Sinh muốn tiếp tục ngưng tụ Trấn Nhạc hộ giáp, xông lên đánh cược một phen sau đó cho vị Ôn tông chủ này một trận giáo huấn nhớ đời, thế nhưng sau khi chấn mạch, lại phát hiện không triệu hồi được Trấn Nhạc hộ giáp, mạch khí ngưng tụ tối đa trong linh thể căn bản không thể ngưng kết ở ngoài linh thể.

Một suy nghĩ lặng lẽ xuất hiện trong đầu.

Trấn Nhạc hộ giáp vậy mà đã sớm vỡ vụn… Trong vòng một ngày không thể nào tiếp tục phóng thích.

Ý nghĩa này vừa mới xuất hiện, nửa câu nói sau còn chưa kịp nói ra, trong lòng hắn đã xuất hiện một luồng cảm giác bất ổn.

Đánh nát Trấn Nhạc hộ giáp của hắn, hơn nữa có khiến hắn rơi vào trạng thái mơ hồ, không có cảm giác được Trấn Nhạc hộ giáp vỡ vụn.

Cỗ lực lượng này tuyệt đối đã vượt qua Trấn Nhạc hạ cảnh!

Trong phòng đấu giá, bọn người Vân Hải Thương Lam lảo đảo lùi lại mấy bước, sau khi đứng vững lại tiếp tục lùi ra sau, cho đến khi đứng ở sát bức tường của phòng đấu giá, ánh mắt bọn họ mới dừng lại trên người hai bóng đen đang khôi phục hình dạng kia.

Đây chẳng phải là hai con tiểu ngạc ngư luôn nằm ở trên vai Ôn tông chủ đó sao?

Bọn chúng vậy mà lại một kích đánh bay Túy Sinh!

Đang lúc kinh hãi, Ôn Bình chậm rãi bước xuống, mở miệng:

- Mục Thiên, gõ búa đi!

- Vâng, Ôn tông chủ!

Mục Thiên bấy giờ mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp đảm, vội vàng vẫy tay về phía thị nữ đang thất kinh, gấp rút cùng nhau đi lên đài đấu giá gõ búa.

Nhưng mà lúc thị nữ đưa Tuyền Qua đồ cho tên nửa bước Trấn Nhạc kia, cả người hắn liền cảm thấy không tốt.

Bởi vì chiến đấu quá đột ngột.

Nhưng nhìn thấy Ôn tông chủ này có yêu vật mạnh như vầy bên người thì lòng hắn cũng ổn định lại không ít.

Chí ít không lo lắng không lấy được Tuyền Qua đồ.

- Lần đấu giá tiếp theo có thể sẽ là một tháng sau, cũng có thể lâu hơn một chút.

Song song với lúc tiến hành giao dịch, Ôn Bình cũng thông báo cho những người còn lại trong phòng đấu giá biết đợt tiếp theo, sau đó hài lòng nhận Tàng giới chứa bạch tinh.

Thiếu 20 miếng bạch tinh là đủ 3000.

Bỗng nhiên trở nên giàu có.

Đẹp trai ái ai!

Đi!

Người kia vừa thu lại Tuyền Qua đồ, tranh thủ thời gian chuồn lẹ, vì tránh né trận chiến xảy ra ở phạm vi rất rộng này, cũng vì bình yên rời khỏi nơi này.

Hắn vừa đi, cảm giác tê liệt trên người Túy Sinh rốt cục cũng biến mất, hắn cũng trở lại bên ngoài phòng đấu giá.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Đại Quai, Tiểu Quai!

Giống như không phục!

Nhưng phần nhiều vẫn là kiêng kỵ!...

Bình Luận (0)
Comment