Núi Thất Phong.
Đây là một ngọn núi cao sừng sững ở trung tâm của Phi Ngư đảo, ở ngay cạnh địa bàn của chủ hệ, bảy ngọn núi liên miên, như là sống lưng của rồng. Phía Đông có thể nhìn thấy Tần Phách nhất tộc, phía Tây thấy được Tần Lam nhất tộc, ngắm nhìn bốn phía thì có thể có thể nhìn thấy toàn bộ xung quanh Phi Ngư đảo.
Lúc Tần Hải leo lên núi Thất Phong từ trên nhìn xuống, trông thấy cảnh tượng gây sốc kia khiến sắc mặt hắn xấu đi. Bởi vì phía dưới kia là địa bàn mà suốt mấy ngày nay bọn họ dùng mạng của vô số tộc nhân để đoạt lại, vậy mà ngay lúc này đây lại bị “huyết bồn đại khẩu” của hai nhà kia không ngừng thôn phệ. Dù cho nhị trưởng lão, còn có Dư trưởng lão đã dẫn người tiếp viện nhưng cũng chỉ tạm thời ngăn cản bước tiến của bọn họ mà thôi.
- Chuyến đi này của Tần Như An rốt cuộc là để làm cái gì, vậy mà lại khiến cho Tần Phách, Tần Lam không tiếc dốc toàn bộ lực lượng. Ngoại viện? Không có khả năng, ở Đông hồ người có khả năng nhúng tay vào duy nhất chỉ có Cực Cảnh sơn, với quan hệ của chúng ta với Bất Hủ tông, Cực Cảnh sơn khẳng định sẽ không dám nhúng tay vào.
Quan sát tình hình phía dưới, Tần Hải lập tức gửi một bức thư để Dực tộc đại yêu gửi đến tay hai trưởng lão đang hăng hái chiến đấu ở hai mặt trận đông tây kia, ý muốn vừa đánh vừa lui!
Nhị trưởng lão mang theo 2000 người nghênh chiến ba bốn nghìn người của Tần Phách.
Tam trưởng lão mang theo hai nghìn người nghênh chiến cũng là ba bốn nghìn người.
Dù rằng thực lực tổng hợp lại của bàng chi không bằng chủ hệ, Thông Huyền cảnh, Luyện Thể Thập Tam Trọng cảnh của bọn họ không nhiều bằng chủ hệ, nhưng số lượng của bọn họ quá đông.
Thật ra đáng sợ nhất không phải là hai nhà này, Tần Hải lo lắng nhất chính là Tần Xuyên không biết lúc nào động thủ. Hắn ta có năm sáu nghìn tên tu sĩ Luyện Thể Bát Trọng trở lên, lại thêm Thần Huyền cảnh làm hậu thuẫn, mà trong tay mình chỉ có không đến hai nghìn người, cùng một bán bộ Thần Huyền có thể sử dụng để chống cự. Mặc dù trong tay hắn có thứ có thể uy hiếp đến Tần Hải, đó chính là nhi tử của hắn ta - Tần Nguyễn, thế nhưng hắn vẫn lo lắng như cũ.
Cứ như thế, Tần Hải đứng ở trên Núi Thất Phong cho đến khi chạng vạng tối.
Nhưng hắn không cảm giác được thời gian đang trôi qua, bởi vì hắn đang suy nghĩ đối sách.
Người khác chi cần cân nhắc đến tình huống hiện tại, còn hắn phải cân nhắc đến cả cái Phi Ngư đảo này.
Khi sắc trời tối xuống, Phi Ngư đảo ánh lửa ngút trời, chân trời như bị trận đại hỏa này nhuộm đỏ, trông mà giật mình.
Lúc này, hắn đã có thể thấy được hai phía đông tây, Nhị trưởng lão cũng Tam trưởng lão bọn họ đã lui về cách phủ chủ hệ chỉ có mười dặm, đằng sau đã không còn chỗ lui nữa rồi. Địa bàn mà bọn họ đã đoạt được trong những ngày này chỉ vẻn vẹn trong một buổi trưa đã bị cướp lại hết. Nếu như lại bị Tần Phách, Tần Lam xông phá hai phòng tuyến này thì hắn cũng chỉ có thể mang theo tộc nhân lui giữ trong nhà mà thôi, biến thành cá nằm trong chậu.
- Phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ.
Tần Mịch đứng bên cạnh hỏi.
- Chỗ này gió lớn, con về xem chừng mẫu thân đi, chuyện khác không cần con quan tâm.
Tần Hải cũng không quay đầu lại, ánh mắt dừng ở chỗ nhánh phía Bắc của Tần Xuyên.
Nhưng vào lúc này, một người ngồi trên Dực tộc đại yêu bay lên Núi Thất Phong.
Sau khi rơi xuống đất, người nọ liền trực tiếp quỳ xuống.
Một câu chấn động Tần Hải.
- Tộc trưởng, Tứ trường lão, Ngũ trưởng lão, còn có Thục trưởng lão đều tử trận rồi.
Tần Mịch run lên bần bật, kinh hô một tiếng.
- Ngươi nói cái gì!
Lúc muốn tiến lên kéo người kia, Tần Hải mở miệng.
- Hét cái gì, trở về bảo vệ mẫu thân ngươi đi.
- Phụ thân, Thục trưởng lão bọn họ…
Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão có lẽ không thân với hắn, nhưng Thục trưởng lão chính là người nhìn hắn lớn lên.
Tần Hải lạnh lùng nói ra bốn chữ,
- Đây chính là chiến tranh.
Tần Mịch không muốn đi, hắn chỉ có thể tự mình đi xuống núi.
Khi trở lại trong tộc, Tần Hải phát ra từng đạo mệnh lệnh.
Người trông coi ở phía Bắc đi tiếp viện cho hai phía Đông Tây.
Cách xa mười dặm, Tần Hải thật sự không có cách nào rồi, chỉ có thể điều động người ở phía bắc đến bình ổn thế lực ở hai phía Đông Tây.
- Bỏ phía Bắc, bảo trụ một hơi cuối cùng, tùy thời phản kích.
Sau khi phát mệnh lệnh ra ngoài, Tần Hải lập tức đi đến địa lao.
Tần Nguyễn bị giam giữ ở đó.
…
Bất Hủ tông.
Đợi mọi người ăn điểm tâm xong, Ôn Bình tiếp tục lựa chọn thăng cấp trù phòng.
Một lần thăng cấp cần tốn 3, 4 viên bạch tinh.
Ôn Bình dứt khoát trực tiếp thăng liền ba cấp, tốn mất 70 giờ.
Khi thấy bảng thông báo trù phòng tạm thời không thể dùng, vẻ mặt mọi người có vẻ thất lạc.
- Lâu như vậy à?
Lâm Khả Vô thở dài.
- Gần bốn ngày không được ăn linh mễ, thật tổn thương nha, ta có cảm giác Vô Cấu chi thể như muốn thu nhỏ lại rồi.
Diệu Âm trong lòng ngứa ngáy cũng theo đó lầm bầm một câu, nhưng cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi đi khỏi.
Đã không thể ăn linh mễ, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Nhưng mà Long Kha không có tốt tính như vậy.
Nơi nàng có thể đi lại ở Bất Hủ tông vốn không nhiều, chỉ có thể quanh quẩn ăn linh mễ để nuôi dưỡng linh thể, hiện tại bị ngừng rồi.
Lập tức chạy đến Kiến Mộc Lâm chất vấn Ôn Bình.
- Tiểu tông chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Gọi Ôn Bình là tiểu tử thúi luôn bị quát lạnh nên nàng dứt khoát đổi biệt danh khác.
Gọi Ôn Bình là tiểu tông chủ.
- Không biết lúc người khác đang tu luyện không được quấy rầy sao?
Ôn Bình không khách khí liếc nhìn Long Kha
- Trù phòng của ngươi vì sao lại đóng rồi?
- Nồi nát.
- Bớt giỡn đi, ghế dựa trong trù phòng của ngươi ta bóp còn không nát, nồi làm sao mà nát được chứ.
- Ngươi quản được nó à, nó muốn nát thì nát, một Trấn Nhạc cảnh như ngươi không lo tu luyện, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Những ngày này tu hành đã làm hắn cảm giác được Thần Huyền trung cảnh đang ở trước mắt, hắn mới lười quan tâm tiểu di này của mình.
…
Phi Ngư đảo.
Tần Xuyên nhất tộc.
Khi Tần Lam cùng Tần Phách đang đánh đến hăng hái, Tần Xuyên nhất tộc căn bản không có động tĩnh gì, điều này làm cho đám trưởng lão ngứa ngáy trong lòng.
Đặc biệt là khi thu thập được tin tức của thám tử là mặt trận phía Bắc trống không, bọn họ càng không kiềm chế được.
Nhưng mà Tần Nguyễn đang ở trong tay chủ hệ, tuy trong lòng bọn họ ngứa ngáy nhưng cũng biết bây giờ không thể nói gì được.
Khi màn đêm buông xuống, Tần Xuyên gọi đại trưởng lão đến:
- Tần Dã huynh, ngươi mang 1000 người đến gần chủ hệ, nhớ kĩ, không cần xuất toàn lực, đánh nghi binh là được rồi. Tạo cơ hội thuận lợi cho Tần Như An lão tổ.
Tại chủ hệ có người của Bất Hủ tông, điểm này hắn biết.
Cho nên cứu người, nhất định phải làm không một chút sơ hở nào, không thể để người của Bất Hủ tông, người của chủ hệ thẹn quá mà giết chết Tần Nguyễn được. Đây là nhi tử độc nhất của hắn.
Tần Dã mặt râu quai nón lập tức gật đầu, mắt thoáng liếc nhìn Tần Như An ngồi cách đó không xa;
- Tộc trưởng xin yên tâm, ta nhất định sẽ tạo ra cơ hội cho lão tổ, để Tần Nguyễn điệt tử bình an trở về.
Hắn biết rõ ý tứ của Tần Hải.
Nhất định phải cứu Tần Nguyễn ra.
Tần Như An đứng dậy, thở dài một hơi, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắc không thành thép:
- Lúc đó tại sao ngươi lại vẽ vời thêm chuyện, làm chuyện diễu võ dương oai như vậy?
- Lão tổ dạy phải.
Tần Hải cúi đầu khom người.
Tần Như An mặt dù là bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói:
- Yên tâm đi, hôm nay ta nhất định sẽ mang Tần Nguyễn bình an trở ra, người của Bất Hủ tông ở chủ hệ kia cho dù là Thần Huyền cảnh, cũng không thể ngăn được ta mang đi Tần Nguyễn, chứ huống chi Bất Hủ tông không có khả năng phái Thần Huyền cảnh ra hỗ trợ.
Nếu như Bất Hủ tông có song Thần Huyền, Mộ Dung Thanh đã sớm nói rồi.
Mộ Dung Thanh không nhất thiết phải che giấu cho cừu nhân.
Cũng chỉ có chủ hệ của Phi Ngư đảo có thù với Mộ Dung Thanh mà thôi, không liên quan đến bàng chi hắn.
Cho nên lần này đi, ngoài việc hắn muốn cứu Tần Nguyễn, còn phải làm chút chuyện trấn an lòng người, tốt nhất là nên giết chết Tần Hải.