Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 469 - 【Vip】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (4)

【VIP】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (4) 【VIP】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (4)

Tần Hải vừa chết, chủ hệ sẽ không có người dựa dẫm.

Dù là Nhị trưởng lão Tần Liệt lúc nguy nan đảm nhận trách nhiệm cũng không thể xua tan được bóng ma tâm lý khi tộc trưởng bị giết được.

Thầm hạ quyết tâm, Tần Như An rời khỏi bàng chi của Tần gia, dưới ánh trăng men theo rừng rậm, đẩy bụi gai đi về phía chủ hệ.

Vốn là không có bao nhiêu động tĩnh, sau khi ăn thêm Nặc Tức thảo, ngay cả loài phi điểu mẫn cảm nhất trong rừng cũng không phát hiện ra được bất cứ tiếng bước chân nào của hắn.

Ước chừng một khắc đồng hồ, hắn đi đến khu rừng ở dưới chân Thất Phong sơn, nghe thấy phía bắc truyền đến âm thanh chém giết, cũng nghe thấy tiếng kêu gào phấn chấn lòng người của Nhị trưởng lão Tần Dã nhà mình. Không cần nhìn, nghe thấy âm thanh kia, liền có thể đoán được có hơn 2000 người đang ở bên đó chiến đấu. Thật ra Tần Thiên có xuất thủ hay không, hắn cũng không quan tâm lắm, hắn ta ở nhà, hắn cũng có thể đi vào như thường. Hiện tại hắn chỉ quan tâm làm sao tìm được Tần Nguyễn.

Mượn bóng đêm, len lén giết một người cướp lấy y phục, Tần Như An tiến vào đại bản doanh của chủ hệ.

Bên kia, Chiêm Đài Thanh Huyền đi đến chỗ của Tần Mịch.

Nàng muốn hỏi Tần Mịch trước, sau đó mới từ biệt Tần Hải.

Nhưng vừa đẩy cửa vào, thì gặp Tần Mịch đang mặc y phục dạ hành. Tần Mịch trông thấy Chiêm Đài Thanh Huyền đột nhiên đẩy cửa tiến vào, có chút kinh ngạc, vội vàng dừng lại động tác cài thắt lưng.

- Đã trễ vậy còn muốn đi đâu?

- Trưởng lão, ta muốn đi xem một chút…

Nói xong, Tần Mịch cố ý quan sát sắc mặt của Chiêm Đài Thanh Huyền.

Nhưng ý định của hắn sớm đã bị Chiếm Đài Thanh Huyền nhìn thấu:

- Không cần nhìn ta như vậy, đây là quyền tự do của ngươi. Ngươi biết Ngự Kiếm thuật, Hỏa xà thuật, còn có Vô Cấu chi thể, chỉ cần không ngốc thì không chết được.

Nghe câu nói này, Tần Mịch nhẹ nhàng thở ra.

Hắn sợ Chiêm Đài Thanh Huyền ngăn cản hắn.

Một khi phụ thân biết được, thì kế hoạch báo thù cho Thục trưởng lão chỉ có thể treo ở đó mà thôi.

- Sáng sớm mai ta đi Hoàng Lê thành, người có đi hay không?

- Nhanh như vậy trưởng lão đã muốn đi rồi sao?

- Ừm, ở Phi Ngư đảo một thời gian rồi, nhiệm vụ tông môn ta còn chưa hoàn thành, cho nên tối nay đến đây hỏi ngươi có đi hay không.

Tần Mịch lắc đầu:

- Trưởng lão, ta sẽ không làm phiền ngài, chờ chuyện trong nhà kết thúc ta sẽ quay lại tông môn.

- Ừm… Thứ này ngươi cầm đi, nếu có người muốn gây khó dễ cho ngươi, ngươi liền lấy ra.

Chiêm Đài Thanh Huyền cũng không có nhiều lời, sau khi đưa tấm danh thiếp của mình liền xoay người rời đi.

Chuyện của Phi Ngư đảo, tùy vậy.

Ai thắng ai thua, đều không liên quan đến nàng.

Về phần Tần Mịch, có danh thiếp Nhị tuyền Tuyền qua thần tượng mình mới đưa cho hắn, người của bàng chi ắt sẽ không làm khó hắn.

Trừ khi đám bàng chi của Tần gia kia vĩnh viễn không mua Tuyền Qua đồ.

Nếu không thì một cái Nhị tuyền Tuyền qua thần tượng bọn họ căn bản không thể đắc tội. Ở Tam hồ, chỉ riêng thân phận Nhị tuyền Tuyền qua thần tượng này thôi đã có thể sánh ngang với nhân vật cấp bậc trưởng lão của thế lực Tam Tinh cự đầu rồi.

Nhưng ngay lúc rời đi, một con hồng điểu bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, đáp ở bệ cửa sổ phòng Tần Mịch.

- Hửm?

Chiêm Đài Thanh Huyền liếc qua.

Nàng biết con chim này, mấy này trước đây còn nhờ nó gửi thư cho tông môn.

- Trưởng lão, thư của ngài.

Tần Mịch ở bên cạnh lanh nhẹn mở thư, sau đó đưa tới.

Chiêm Đài Thanh Huyền mở thư ra xem, nét mặt có chút thay đổi.

- Gia hỏa Tần Sơn này sẽ không viết bậy bạ chứ? Tông chủ ngay cả thế lực Tứ Tinh cũng đánh, hẳn là sẽ không hứng thú đến xen vào nội chiến của Phi Ngư đảo nho nhỏ này?

Trên thư Tần Sơn viết: Tông chủ để nàng tự quyết định, nhưng nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Tần Mịch.

Người có đầu óc đều hiểu, câu nói này hiển nhiên là dư thừa mà.

Nếu như nói không giúp, tông chủ có thể trực tiếp cực tuyệt – Tông chủ tuyệt đối không phải kiểu người nói năng uyển chuyển như vậy. Đến cả khách nhân Trấn Nhạc thượng cảnh chỉ muốn ăn thêm chén cơm cũng bị hắn thẳng thừng từ chối, một chút thể diện cũng không cho người ta.

Vừa đọc xong thư, hai con ngươi của Chiêm Đài Thanh Huyền ngưng tụ.

- Hửm?

Khí tức của Thần Huyền cảnh.

Rất yếu ớt.

Yếu đến mức một Thần huyền cảnh bình thường đều không phát hiện được.

Chiêm Đài Thanh Huyền cảm thấy đối phương tuyệt đối đã ăn Tam diệp Nặc tức thảo – Nàng nghe nói chỉ có những lúc Thần Huyền cảnh sát thủ muốn đi giết Thần Huyền cảnh mới ăn chúng.

Loại Nặc Tức thảo này chỉ có một cái nhược điểm, đó chính là không có tác dụng trước Thần Huyền cảnh dị mạch bẩm sinh, nặng lực của nó ở trước mặt nàng căn bản là thùng rỗng kêu to.

Trước địa lao.

- Chính là cái này rồi.

Nhìn tu sĩ Luyện Thể Thập Tam Trọng cảnh trông coi ở ngoài cửa, Tần Như An giảo hoạt cười một tiếng.

Nếu như đây không phải nơi giam giữ người quan trọng, lúc này làm sao có thể để Thập Tam Trọng cảnh ở đây?

Hắn cũng không tin chủ hệ sẽ cảm thấy người ở trên chiến trường chính của hắn nhiều đến mức có thể để họ ở nhà uống trà.

Ngay lúc hắn đi vào thì Tần nguyễn đã ra tới.

Chuẩn xác mà nói là bị người ta áp giải ra, trên chân còn có khóa sắt.

Người ở bên cạnh áp sát hắn, vừa xô đẩy hắn, vừa nói:

- Nếu được phép, ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi, người ở bàng chi của ngươi không có một ai là tốt cả! Trước kia còn luôn miệng nói là người một nhà, hiện tại lại giết người của chúng ta đến mắt cũng chẳng thèm nháy một chút.

Càng nói càng tức, người nọ thậm chí còn muốn đá hắn một đá.

- Dừng lại!

Tần Như An hô ngừng động tác nhấc chân.

Thanh niên nhấc chân muốn đá Tần Nguyễn quay đầu, thấy là người mình, liền vội hỏi:

- Huynh đệ, có chuyện gì?

- Tất nhiên là có chuyên rồi.

Dứt câu, tia sáng trắng xuất hiện.

Cũng chính trong một cái nháy mắt đó, lúc tia sáng biến mất, người áp giải Tần Nguyễn đã đầu liền lìa khỏi thân.

Ngay cả người trông coi ở ngoài cửa địa lao cũng chịu chung số phận.

Sự việc đột nhiên xảy ra khiến cho Tần Nguyễn sững sờ, thoáng nghiêng đầu, lập tức nhận ra Tần Như An, đôi môi trắng bệch khẽ mở.

- Lão tổ, ngài đến rồi.

- Ta đưa ngươi đi trước.

Tần Như An không muốn dông dài ở đây, đưa Tần Nguyễn rời khỏi đây chính là chuyện hắn cần làm.

Ầm!

Chém mở xích, Tần Như An túm lấy Tần Nguyễn, muốn chạy ra ngoài.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một câu nói phá tan sự yên tĩnh này,

- Ngươi chính là Tần Như An?

- Ai!

Tần Như An mạnh mẽ xoay người, nắm chặt kiếm trong tay.

Vậy mà có mai phục!

Xem ra Tần Hải ngu thật.

Lúc này con có nhân lực để bố trí cạm bẫy.

Khi nghe thấy một âm thanh xuất hiện ở trên mái hiên phía trước, Tần Như An trực tiếp vọt lên.

Ầm!

Ầm!

Song mạch mốn đều mở.

Âm thanh chấn mạch vang vọng trong Tần gia.

- Bạch Trảm!

Tần Như An thì thầm một tiếng, kiếm trong tay hóa thành tia sáng trắng, cứ như thế chợt lóe lên.

Giống như sao băng xẹt qua.

Sự xuất hiện của nó chỉ tồn tại trong một cái nháy mắt.

Hơi thở tiếp theo, căn phòng mà Chiêm Đài Thanh Huyền đang đứng kia bất ngờ chia thành hai đoạn, xà nhà, trụ nhà bị đứt ra, cả căn phòng đổ ầm xuống đất.

Tiếng vang cực lớn, vang dội đến tận trời cao.

Tần Như An liếc mắt nhìn căn phòng đã sụp đổ, kẽ cười một tiếng, nhưng đúng lúc này nụ cười của hắn cứng lại.

- Huyền cấp mạch thuật?

Chiếm Đài Thanh Huyền chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn, chính là đứng ở ngay bên cạnh Tần Nguyễn, một tay đặt trên vai Tần Nguyễn.

- Một cái Phi Ngư đảo, trước kia mạnh nhất chỉ là Thông Huyền thượng cảnh, có thể có được bán bộ Thần Huyền như Tần Thiên đã là kỳ tích, nhưng hiện tại không chỉ xuất hiện Thần huyền cảnh, mà Thần Huyền cảnh này còn tu luyện Huyền cấp mạch thuật chỉ có thể có ở thế lực Tam Tinh cường đại… Xem ra, phía sau ngươi còn có người khác nha.

- Ngươi là ai?

Nét mặt Tần Như An nghiêm lại.

Bình Luận (0)
Comment