Đến giờ phút này, hắn sao lại không biết, người này tuyệt đối là Thần Huyền cường giả.
Hơn nữa tốc độ người này nhanh hơn hắn!
Chiêm Đài Thanh Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra nếp nhăn nơi khóe mắt,
- Ta? Chỉ là một trưởng lão của Bất Hủ tông mà thôi, nhưng mà tông chủ chúng ta nói không muốn thấy cảnh Phi Ngư đảo đổi chủ, cho nên hiện tại ta muốn mạng của ngươi.
Ầm!
Địa phá mạch môn mở.
Ầm!
Sung Doanh mạch môn mở.
Song song đều là xích hồng chi sắc.
Nương theo song mạch môn xuất hiện, còn có ngọn lửa ở trên người Tần Nguyễn.
Chỉ mấy hơi thở thôi, liền để cho Tần Nguyễn trở thành một đống bột phấn, gió thổi qua trực tiếp tiêu tan.
Nhưng Tần Như An căn bản không rảnh để quan tâm chuyện này, song hồng sắc mạch môn đã khiến cho hắn lập tức muốn bỏ chạy,
- Bằng hữu, chúng ta không thù không oán, cần gì chứ?
Lúc này, trong lòng của hắn là một trận hối hận nha.
Mộ Dung thanh không có nói thật!
Mộ Dung thanh lừa gạt hắn!
Bất Hủ tông căn bản không phải một cái Tam tinh thế lực bình thường.
- Ngươi chết, trận nội chiến này mới có thể chấm dứt, sẽ không lãng phí thời gian của ta.
Chiêm Đài Thanh Huyền thoáng vung tay, hai cái mạch môn chấn động, sau đó một đầu Hỏa Long từ trong mạch môn chui ra.
Dài đến 10m.
Ngọn lửa hừng hực.
Sự xuất hiện của nó làm cho không khí chung quanh đều trở nên khô nóng lên.
- Bằng hữu, chúng ta có thể nói chuyện…
Sắc mặt Tần Như An khó coi, bởi vì hắn còn thấy hai cái Tuyền Qua đồ một cái là Nhất tuyền, một cái là Nhị tuyền.
Vốn là dị mạch Thần Huyền hạ cảnh liền trở thành thực lực trung cảnh.
Hơn nữa còn có Tuyền Qua đồ tăng phúc, thực lực càng kinh khủng hơn.
- Không có gì để nói cả.
Một cái Hỏa Long vung ra.
Chiêm đài Thanh Huyền lại quăng một cái đi ra ngoài.
Học theo Ôn Bình liền quăng ba bốn cái Hỏa Long, bấy giờ mới dừng lại.
- Làm sao có thể?
Thấy cảnh này, Tần Như An trợn tròn mắt.
Dị mạch Thần Huyền bá đạo như vậy?
Hỏa diễm mạch thuật lại có thể vung ra liên tiếp?
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng hắn không thể quan tâm được nhiều chuyện như vậy rồi.
Oanh!
Tần Như An né được con Hỏa Long đầu tiên, nó đụng trúng địa lao, san bằng địa lao.
Nhưng con thứ hai, Tần Như An trốn không thoát.
Bởi vì tốc độ của Hỏa Long không chậm hơn hắn, có thể trốn khỏi con đầu tiên chẳng qua là do hắn có chuẩn bị rồi mà thồi, nhưng Hỏa Long liên tiếp, hắn căn bản không có thời gian để chuẩn bị.
Oanh!
Con thứ hai chỉ cách hắn đứng một trượng liền nổ tung.
Ngọn lửa, khí lãng trong khoảnh khắc liền muốn cắn nuốt hắn.
Tần Như An chỉ có thể phóng thích mạch khí hộ thuẫn, sau đó dùng phương thức lừa mình dối người đi ngăn cản ngọn lửa - Hai tay che trước ngực.
Oanh!
Oanh!
Hai con Hỏa Long khác cũng đến rồi.
Lần này bọn chúng rơi trên khắp người Tần Như An, hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Dần dần, ngọn lửa bắt đầu tràn ra ngoài, mặc kệ là gì bị dính đều bị thiêu đốt, sau đó nghe một âm thanh phát ra từ trong ngọn lửa.
- Lão tử còn chưa có chết!
Nhanh chóng theo sau câu nói còn có một tiếng âm thanh chấn mạch.
Thế nhưng theo sau câu nói ấy là những tiếng thét.
- Aa…
- Đây là lửa gì vậy?
Sau mấy hơi thở, Tần Như An liền không còn lên tiếng nữa.
Tất nhiên, Hỏa Long không làm hắn nổ tung.
Nhưng Địa Ngục hỏa đã thiêu rụi rồi.
- Ngươi xem ra cũng là may mắn đó, không gặp phải bạch sắc hỏa diễm của tông chủ, nếu không chỉ cần một đạo Hỏa Xà thuật thôi, ngay cả thời gian nói chuyện ngươi cũng chẳng có.
Sau khi thu hồi hỏa diễm trở lại mạch môn, Chiêm Đài Thanh Huyền đầu cũng không quay lại nhìn mà rời đi.
Tàng giới căn bản không cần tìm.
Bởi vì sớm bị Địa Ngục hỏa thiêu rụi đến tận cùng rồi.
Vốn dĩ Tần Mịch trốn ở một bên đã tranh thủ thời gian chạy ra, vừa cười vừa nói:
- Trưởng lão, cách ngài đánh có chút giống với tông chủ, lúc trước tông chủ đánh nhau cũng là điên cuồng ném ra Hỏa Long thuật như vậy nha.
- Thật sao.
Chiêm đài Thanh Huyền cười ha ha.
Tuy rằng đã già, thế nhưng nghe thấy lời nịnh nọt này nàng vẫn thật sự vui vẻ nha.
Nếu như nói nàng giống người khác, nàng nhất định sẽ không vui.
Nhưng nếu là giống Ôn Bình tông chủ, thì muốn nàng không vui cũng khó.
Tông chủ là ai?
Đây chính là đệ nhất yêu nghiệt hiện nay của Thiên Địa hồ!
…
Ngay lúc Chiêm Đài Thanh Huyền rời đi không lâu sau đó.
Ánh lửa sáng ngời, âm thanh lớn lập tức khiến cho Tần Hải, Tần Thiên hai người ở phía Bắc đang chống cự Tần Xuyên nhất tộc biến sắc.
Lúc ý thức được sự việc không ổn rồi, trước trận Tần Dã đã cười to không ngừng,
- Trúng kế rồi… Vì phá tan hi vọng cuối cùng của ngươi, lão tổ đã ăn một gốc Tam Diệp Nặc Tức thảo, cảm giác của ngươi cùng Tần Thiên căn bản là vô dụng rồi. Muốn dùng thiếu tộc trưởng áp chế chúng ta, không có cửa đâu!
Cùng lúc đó, Tần Phách, Tần Lam ở hai phía Đông Tây cũng nghe thấy âm thanh ở phía chủ hệ cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Bọn họ biết rõ, khẳng định là lão tổ động thủ.
Lão tổ cứu Tần Nguyễn trở về, chính là đã giải quyết được nỗi lo về sau của Tần Xuyên.
Cho dù không cứu trở về, Tần Nguyễn chết.
Bọn họ cũng thắng!
Mặc kệ ra sao thì cũng là kết quả mà hai người bọn họ muốn.
Ba nhà chỉ cần hợp sức, nhân số gấp đôi chủ hệ, lại có một Thần Huyền ở phía sau, căn bản không cần đánh.
- Tộc trưởng.
- Tộc trưởng.
Người của Tần Dã ở phía Bắc nói nhỏ, nhao nhao nhìn sang Tần Hải.
Bọn họ cũng biết, sự tình không ổn rồi.
Tần Dã thấy thế, gọi người của mình ngừng lại, cười nói:
- Tần Hải, kết cục đã định, ngươi cần gì mang tộc nhân của ngươi chịu chết cùng ngươi ư? Chính là vì cái tôn nghiêm chút xíu kia của ngươi sao.
- Tần Dã, ngươi có cao hứng sớm quá hay không, đằng sau ta là ẩn thế tông môn đấy.
Tần Hải sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Dã.
Hứa hẹn của Chiêm Đài Thanh Huyền vẫn còn, hắn liền không sợ.
- Đúng vậy!
- Thiếu tộc trưởng là người của ẩn thế tông môn đó.
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Nhưng Tần Dã vẫn duy trì nụ cười chế nhạo như cũ, cao giọng nói:
- Ngươi nghĩ Tần Như An lão tổ rời khỏi Phi Ngư đảo để làm gì? Chính là đi điều tra ẩn thế tông môn đấy.
- Bất Hủ tông, ta nói đúng chứ.
Tần Dã mỉm cười nói, dừng lại một chút, dường như đang chờ Tần Hải phản ứng lại.
Tần Hải im lặng.
Tần Dã nhếch miệng cười, lại nói:
- Chẳng qua chỉ là một Tam tinh thế lực mới nổi mà thôi, toàn bộ tông môn cộng lại cũng chỉ có mười mấy hai chục người, người còn thật tưởng là gốc đại thụ hay sao mà dựa vào?
Nghe thấy câu nói này, Tần Hải vẫn im lặng.
Duy trì phong độ nên có của hắn.
Bày ra vẻ mặt “ngươi tiếp tục tự biên đi”.
Nhưng thật ra trong lòng đã sớm bồn chồn không yên, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao khi Tần Như An vừa trở về, bọn họ lại dốc toàn bộ lực lượng, không tiếc lực lượng tấn công chủ hệ.
Nếu thật là như vậy...
Vậy thì chủ hệ Tần gia gặp nguy rồi!
- Là lá la! Là lá la…!
Lúc này, một âm thanh cực kì vui sướng truyền đến.
Tần Dã, Tần Hải lập tức nhìn sang nơi phát ra âm thanh ấy, khi thấy Tần Mịch khoan thai bước đến, người đến cười, người nhìn thấy phẫn nộ đầy mình.
- Trở về!
Tần Hải quát lạnh một tiếng, Tần Dã đáp lời.
- Đến cũng đến rồi, sao có thể đi được chứ?
Tần Mịch cười một tiếng quỷ quyệt, sau đó cố ý dùng Giao Long phóng to âm thanh của mình,
- Đừng nhìn ta… Ta chỉ đến báo tin thôi. Đúng rồi, phụ thân, vừa nãy có một Thần Huyền cảnh xông vào nhà chúng ta, muốn cứu Tần Nguyễn, Chiên Đài trưởng lão vừa hay đi ngang qua, liền thuận tay giết Tần Nguyễn và cả tên Thần Huyền cảnh kia luôn. Chỉ là Chiêm Đài trưởng lão ra tay có chút nặng, địa lao kia đã thành tàn tích rồi, đợi tí nữa phụ thân phái thêm ít người dọn dẹp nhé.