Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 471 - 【Vip】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (6)

【VIP】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (6) 【VIP】 Uy Phong Của Cụ Phong Thuật (6)

- Hả?

Tần Hải không kịp phản ứng, ngây ra một lúc.

Ngược lại là Tần Thiên, lập tức có phản ứng lại,

- Chiêm Đài tiền bối quả nhiên là Thần Huyền cảnh, Tần Như An lần này có thể xem như đụng phải lưỡi dao rồi.

Lúc hắn đánh cờ với Chiêm Đài Thanh Huyền, nhiều lần dò xét không được đối phương rốt cuộc đã đến cảnh giới nào, chỉ cảm thấy rất thâm sâu, hắn cũng chỉ có thể phỏng đoán, thế nhưng khi thật sự biết được Chiêm Đài Thanh Huyền là Thần Huyền cảnh vẫn có chút ngạc nhiên.

Nhưng mà phần nhiều là cảm giác thoải mái.

Tần Như An vừa chết, cuộc nội chiến này xem như kết thúc rồi.

Dù cho Chiêm Đài Thanh Huyền không còn tiếp tục để ý đến việc ở Phi Ngư đảo, một mình hắn cũng đủ trấn áp đám bàng chi ba nhà này, dù sao bán bộ Thần Huyền muốn giết Thông Huyền thượng cảnh cũng dễ như trở bàn tay.

- Không có khả năng!

Tần Dã hừ lạnh một tiếng.

- Lão tổ chính là Thần Huyền cảnh, Đông hồ có ai có thể giết hắn?

Tần Hải lên tiếng:

- Vậy ngươi thử gọi hắn tới giúp ngươi đi.

Dứt câu, Tần Hải vội vàng đè nén cảm giác sung sướng trong lòng, sau đó vung cánh tay hô lên.

Vừa rồi xém chút nữa là tin vào lời ma quỷ của Tần Dã.

Sau một khắc, một tiếng gầm thét truyền đến.

- Giết!

Nương theo âm thanh của Tần Hải, nét mặt Tần Mịch cũng thay đổi trở nên lạnh lùng, nụ cười quỷ quyệt ngưng lại, cả người phóng xuất ra một cỗ khí tức khác thường,

- Phụ thân, giúp con trả thù cho Thục trưởng lão.

Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tự mình ra tay giết Tần Dã.

Đáng tiếc, thực lực của hắn chỉ mới vừa vặn ngang hàng với Thông Huyền hạ cảnh mà thôi.

Cũng không thể học được cái Cấm Cố chi thuật kia.

- Lão tổ, Tần Dã xin nhờ ngài rồi.

Tần Hải liếc nhìn Tần Mịch, thu hồi ánh mắt sau đó trực tiếp nói với Tần Thiên, sau khi xông vào đánh giết đối phương.

Một bên quơ trường đao, một bên gầm thét liên tục.

Tần Thiên ở thời khắc này cũng xông ra ngoài, khí thế bán bộ Thần Huyền hiên ngang xuất hiện.

- Muốn chạy à? Muộn rồi!

Nói xong, Tần Thiên giống như ngôi sao trên trời rơi xuống, rơi vào vùng trung tâm của đám người, đuổi theo Tần Dã đang lui về phía sau.

Ầm!

Tiếng vang ầm ầm vang dội vang lên, giống như âm thanh của sấm sét.

Vang tận mây xanh!

Cũng làm cho đám người Tần Xuyên nhất tộc vì đó mà run lên.

Tần Như An vừa chết, bọn họ liền không có trụ cột, không có người hậu thuẫn, cái này bảo bọn họ phải đánh như thế nào đây?

Đông tây hai phía.

Tiếng trống nổi lên bốn phía, tù và cùng vang lên.

Một cái thang mây được dựng lên, một Thông Huyền cảnh trực tiếp đứng trên đỉnh thang mây, hướng về ngọn lửa trong đám người hô to một câu nói.

- Tần Như An đã chết!

Chỉ là một câu nói như vậy, nhưng làm cho mấy nghìn người vì đó mà ngừng lại.

Tần Lam, Tần Phách hai người không tin, cho rằng đây chỉ là âm mưu của chủ hệ.

Nhưng khi nhìn thấy trong đám người Tần Hải có dẫn theo đầu của Tần Dã đi tới, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Người đánh nghi binh đã chết.

Tần Như An làm sao có thể còn tốt được đây?

- Làm sao bây giờ?

Nét mặt Tần Lam có hơi thay đổi, sau đó nhanh chóng rời khỏi chiến trường, hướng về phía Tần Xuyên nhất tộc mà đi.

Cùng lúc đó, Tần Phách cũng hướng về phía đó mà đi.

Bọn họ lập tức phải đi xác thực tình trạng của Tần Như An, một khi chết thật rồi, trận nội chiến kia bọn họ chính là thất bại.

Người của bọn họ quả thật là nhiều hơn chủ hệ, nhưng mà không ai có thể đỡ nổi khi Tần Thiên tấn công, hắn có thể bí mật giết hai người bọn họ ngay trong đám cao tầng.

Trước Bán bộ Thần Huyền, Thông Huyền trung cảnh chỉ như là một con gà con vậy.

Bàng chi rút đi, chiến hỏa vào lúc này dần dần được dập tắt, tia nắng ban mai cũng đang đẩy lùi bóng tối của màn đêm.

Sau khi đánh cho đám người của Tần Xuyên còn có kẻ thù ở hai bên đông tây tan tác, cả người Tần Hải như nhuộm màu máu đỏ tươi, trở về trong tộc hắn muốn tự mình đi cảm ơn Chiêm Đài Thanh Huyền.

Không có sự ra tay của nàng, chủ hệ đã tiêu vong rồi.

Đi cùng hắn còn có các trưởng lão của Tần gia, bất quá sau khi trải qua trận chiến đêm qua, năm vị trưởng lão giờ chỉ còn lại hai vị mà thôi.

Lúc này Chiêm Đài Thanh Huyền đang ngồi trên ghế tựa suy nghĩ, cẩn thận tự hỏi sự việc liên quan đến Hỏa Long thuật, chợt nge ngoài cửa sổ có một loạt tiếng bước chân, chậm rãi đứng lên.

Liền thấy bọn người Tần Hải quỳ một gối ở bên ngoài.

- Đa tạ Chiêm Đài trưởng lão đã ra tay tương trợ.

Năm sáu người trăm miệng một lời nói.

Chiêm đài Thanh Huyền thấy thế, bất đắc dĩ cười cười, nghĩ một hồi rồi nói:

- Muốn tạ ơn, các ngươi liền đi cảm ơn Tần Sơn trưởng lão đi, là hắn mở miệng để tông chủ chú ý đến Phi Ngư đảo nho nhỏ các ngươi. Không có tông chủ, tối đa lão thân chỉ có thể hứa hẹn với các ngươi bắt giữ Tần Nguyễn chứ không giúp các ngươi giết Tần Như An.

- Đúng, đúng, đúng!

Tần Hải liên tục gật đầu lên tiếng.

Trong lòng không khỏi cảm thán, Tần Mịch, Tần Sơn bọn họ thật sự là phúc của Tần gia.

- Được rồi, tất cả đứng lên đi.

Chiêm Đài Thanh Huyền dứt lời, xoay người trở về phòng.

Nhưng vừa xoay người thì nghe phía sau truyền đến âm thanh của bọn người Tần Hải.

- Đa tạ Ôn tông chủ, đa tạ Tần Sơn trưởng lão, đa tạ Chiêm Đài tiền bối!

Những người cần cảm ơn họ đều cảm ơn.

Một người cũng không thiếu.

Lắc đầu cười một tiếng, Chiêm Đài Thanh Huyền đột nhiên có chút cảm giác cổ quái, sau khi vào trong phòng ngồi về chỗ cũ, nghe một người nhỏ giọng nói:

- Hẳn là có người muốn chủ hệ Tần gia mất đi quyền khống chế Phi Ngư đảo… Bằng không sẽ không bồi dưỡng một Thần Huyền cảnh, còn đưa đến một Huyền cấp mạch thuật.

Sau một hồi trầm mặc, Chiêm Đài Thanh Huyền lắc đầu.

- Xem ra, hôm nay ta không đi được rồi.

Nhà Tần Xuyên.

Tần Xuyên uể oải đứng giữa trung đường, không để ý đến hai người Tần Phách, Tần Lam ở hạ điện.

Nhi tử độc nhất mất đi.

Lão tổ cùng nhị trưởng lão cũng đã chết.

Không phải nói Bất Hủ tông không mạnh sao?

Vì sao ngay cả cường giả Thần Huyền cảnh của Phi Đảo phái ra cũng bị giết chết?

Mộ Dung Thanh kia hố bọn họ rất nặng nha!

- Tần Xuyên huynh, chúng ta đầu hàng đi.

- Cùng là người của Phi Ngư đảo, Tần Hải sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Hai người Tần Lam thở dài nói.

- Không!

- Còn chưa kết thúc!

- Tần Xuyên ta sao có thể thua!?

Lúc này đây, Tần Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, nếu nhi tử độc nhất đã không còn, lão tổ cũng chết, chủ hệ nắm chắc phần thắng, vậy thì hắn còn gì để lo lắng nữa?

Chỉ cần không để bọn họ thắng, binh đi hiểm chiêu cũng chẳng quan trọng.

Chỉ cần chủ hệ không thắng được, binh đi hiểm chiêu, cũng không quan trọng.

- Tần Xuyên huynh.

- Ngươi còn có hậu thủ?

Hai người Tần Phách trông mong nhìn về phía Tần Xuyên.

Tần Xuyên khẽ gật đầu, đáp:

- Ta còn có 3 vạn Yêu tộc!

- Tần Xuyên huynh, chớ có nói đùa, nếu như chúng ta cấu kết cùng chủ, Bách Tông Liên Minh biết được, Phi Ngư đảo ta xem như vạn kiếp bất phục. - Nghe thấy mấy lời này, Tần Phách lập tức thay đổi sắc mặt.

Nhưng Tần Xuyên vẫn điềm tĩnh như thường.

Rất tỉnh táo nói:

- Vậy thì không được để bất kỳ người nào của chủ hệ sống sót, bọn họ chết hết, còn ai có thể nói với Bách Tông Liên Minh?

- Cái này…

- Ta thích.

So với thái độ do dự của Tần Phách, Tần Lam có vẻ rất thích ý, cười ha hả.

Thấy hắn cười, dần dần Tần Phách cũng cười theo.

- Phong tỏa không trung, không để một con chim nào bay ra ngoài, hiểu chưa? - Nói xong, Tần Xuyên nhấc chân đi vào phòng chính.

Lúc trở lại, bên cạnh đã có thêm một người.

Một thiếu niên mặt như bạch ngọc.

Khuôn mặt tuấn tú gần như yêu diễm rất khó để người ta hình dung ra đó là dung mạo của nam nhân, nhưng hôm nay khó mấy cũng phải

Khuôn mặt tuấn tú đến gần như yêu diễm yêu diễm rất ít khi dùng đến hình dung nam nhân dung nhan, nhưng hôm nay nhất định phải dùng tới.

Hắn há miệng cười lạnh:

- Tần Xuyên, cho ngươi một cái Thần Huyền cảnh, ngươi cũng thua, thật là đủ vô dụng.

- Yêu Vương điện hạ, bọn họ có Thần Huyền cảnh lợi hại hơn.

Tần Xuyên trả lời.

- Không cần phải nhiều lời như thế, ngươi đã không sợ Bách Tông Liên Minh, vậy ta đương nhiên càng không sợ. Bản vương đã triệu tập 3 vạn thủy yêu, giao cho ngươi, giúp ngươi giết sạch người chủ hệ. - Nói xong, ném một tấm lệnh bài màu xanh vào tay Tần Xuyên.

Vừa nhận lấy, vẻ mặt Tần Xuyên thoáng chốc trở nên cuồng nhiệt.

Nắm chặt một cái, sau đó mới thu hồi.

- Vậy Thần Huyền cảnh?

- Bản vương sẽ mang người đi giết.

Nói xong, ngọc diện thanh niên đứng lên, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn Thất Phong sơn bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment