- Có việc chờ ta ra ngoài rồi nói.
Ôn Bình chỉ lưu lại một câu, bóng lưng đã đi đến trong rừng.
Long Kha lộ vẻ khó chịu, cắn răng nói:
- Tiểu tử này.
Lần này nàng định nói thẳng ra thân phận của mình, sau đó giáo huấn Ôn Bình một trận. Trưởng bối dạy dỗ vãn bối, Ôn Bình làm vãn bối cũng không thể nói được gì. Nhưng rồi nàng chợt thở dài một hơi, chỉ đành quay người rời đi mà không thể làm gì, ai biết Ôn Bình lần này đi phải mất bao lâu mới ra ngoài, về phần thân phận của mình, nếu như có thể lộ ra, nàng sớm đã tiết lộ ra khi Ôn Bình trêu chọc nàng trước đây.
Gặp Long Kha lững thững lướt qua trước mắt, bọn người Tần Sơn vội vàng khom người,
- Triệu khách khanh đi thong thả.
Nhưng đi lần này, mọi người kia không khỏi lâm vào trầm tư. Triệu khách khanh đây chính là Trấn Nhạc thượng cảnh, nhân vật đã đứng ở đỉnh phong tại Thiên Địa hồ, nhân vật như vậy muốn nhập tông, với bản tính của tông chủ thì ắc hẳn phải nhiệt liệt hoan nghênh, từ nhập môn đến hiện tại, bọn họ chưa từng thấy tông chủ lười nhận người kiểu này. Nhưng hôm nay, tông chủ hoàn toàn xem nhẹ đề nghị xin nhập tông của Triệu khách khanh mà lựa chọn đâm đầu thẳng vào trong Phong Chi cốc.
- Tông chủ không phải đã có tiên thiên dị mạch sao?
Vu Mạch cũng đã có tiên thiên dị mạch ở một bên lẩm bảm nói.
Những người còn lại cũng lên tiếng theo, tỏ vẻ không hiểu.
Lại nói, Ôn Bình sau khi vào Phong Chi cốc, thật ra Ôn Bình không phải không nghe thấy tiếng la của Long Kha, chỉ là lúc này hắn chỉ mong muốn trở lại xử con Phong Ma kia. Đánh trở lại là một phương diện, một phương diện khác chính là Tiên thiên dị mạch thuộc tính Phong sắp tới tay, sao hắn có tâm tư đi kiếm bạch tinh. Nếu như Long Kha đã dự định nhập tông, vậy thì sớm hay muộn cũng đều như nhau, ở Bất Hủ tông, trước mắt địa phương có thể khiến cho người có cảnh giới như Long Kha đạt được lợi ích thật ra không nhiều, vậy mang đến lợi ích cho hắn liền cũng không nhiều, cho nên không vội thu nhận Long Kha.
Lại lần nữa đi đến trước khu Phong Nhận bạo loạn, Ôn Bình không hề do dự bước vào trong đó, bởi vì hiểu rõ những Phong Nhận này căn bản không thể gây thương tích trên Hỏa Long chi thể, không cần phải cẩn thận như lần trước. Sau khi mượn được Hắc sắc Thiết Liệm (Xích sắt màu đen) khoác ở trên vai, bước chân lững thững chuẩn bị đi đến phía thạch động xử lý Phong Ma. Xích sắt bị Phong Nhận lướt qua lướt lại, phát ra tiếng va đập thanh thúy, giống như là tiếng trống trận xuất chinh từ nơi xa.
Không bao lâu, Ôn Bình đã đứng ở bên ngoài hang đá.
Phong Ma đúng hạn mà đến.
- Nhân loại, ngươi còn dám đến?
Âm thanh lúc ẩn lúc hiện, xen lẫn tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, Ôn Bình trực tiếp ngưng mắt lại, tự nhìn xem Phong Ma lơ lửng đứng trước mình chưa đến mười trượng, khóe miệng vẫn bộ dạng tươi cười khiến người chán ghét như thế.
Vẫn câu nói cũ kia, boss chưa từng bị đánh sấp mặt đúng thật là phách lối.
Sau một khắc, Phong Ma khẽ vẫy tay, Phong Bích cao trăm thước chắn trên con đường duy nhất rời khỏi hang đá, phong bế toàn bộ cả hang đá. Đương nhiên, Phong Bích sau khi bị phá, Phong Ma tất nhiên sẽ không sử dụng lại chiêu thức cũ lần thứ hai, nó cũng biết Phong Bích không thể ngăn được Ôn Bình rời đi, cho nên lần này sau khi nó dựng lên Phong Bích, nó trực tiếp ném ra một trận Phong Nhận, cắt đứt những chỏm đá ở trên đỉnh đầu.
Chỏm đát đứt gãy, giống như mưa to trút xuống, tất cả chắn ở trước Phong Bích, dần dà chỏm đá trở nên nhiều tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Sau khi Ôn Bình liếc qua, không thèm đếm xỉa đến nụ cười đắc ý của Phong Ma, lôi xích sắt ở trên vai xuống, một bộ phận kéo theo ở trên mặt đất.
Ầm!
Ầm!
Song mạch môn đều mở.
Lúc bạch sắc mạch khí dập dờn, bạch sắc hỏa diễm dấy lên trong lòng bàn tay Ôn Bình, một mặt của xích sắt ở trong lòng bàn tay của Ôn Bình bắt đầu biến thành xích hồng chi sắc, ngay sau đó, Ôn Bình kéo xích sắt ở trên mặt đất một phát, nhuộm đỏ toàn bộ xích sắt. Xích sắt được nhuộm đỏ bị Ôn Bình nắm bằng một tay, hắn vung nó tới phía trước, giống như một người đàn ông đi săn lâu năm trên thảo nguyên vút ra cương ngựa.
Xích sắt xẹt qua thân thể Phong Ma, khiến nó tạm thời đứt ra làm hai đoạn.
Nhưng cũng trong một hơi thở, thân thể đã trở lại như cũ.
- Nhân loại, đã nói với ngươi, ngươi không làm tổn thương được ta.
- Thật sao?
Khóe miệng Ôn Bình hiện ra nụ cười như muốn nói giết chết ngươi.
Xích sắt dài rơi xuống, nhưng không có rơi xuống đất, mà là xoay tròn theo bàn tay Ôn Bình khuấy động.
- Không!
Khi cảm giác không thể tránh thoát được sức kéo ở đùi của mình, Phong Ma hoảng sợ. Lại trông thấy hạ thể của mình không khống chế được bị hút lại, nó càng thêm sợ hãi đến cực điểm.
Xích sắt đang xoay tròn.
Bạch sắc hỏa diễm đã dính lên thân thể Phong Ma.
- Không!
- Không!
Mặc kệ Phong Ma kêu rên như thế nào, Ôn Bình cũng không có dừng tay, cho đến khi thân thể Phong Ma ở trong Hình Phạt chi hỏa hoàn toàn hóa thành tro tàn, khi Phong Bích chắn ở cửa ra cũng không còn sót lại chút gì, Ôn Bình buông xích sắt trong tay xuống. Nương theo thanh âm phát ra do xích sắt rơi xuống, tiếng quỷ khóc sói tru trong hang đá dần dần nhỏ xuống, vốn dĩ gió đang thổi liên tục qua đỉnh đầu cũng dừng lại sau mấy nhịp thở.
Ôn Bình ngắm nhìn bốn phía vào lần,
- Boss gà, ngươi là con Phong Ma thứ hai chết đi như thế… Hiện tại nên cho dị mạch đi thôi?
Dứt câu, một cỗ ý lạnh khoan khoái nhẹ nhàng bỗng nhiên từ đầu trực tiếp rót vào tỏng thân thể, một con gió cũng theo đó bao bọc cả người Ôn Bình, lại nâng lên giữa không trung trong hang đá.
Vốn dĩ hai cái bạch sắc mạch môn chậm rãi bắt đầu chuyển biến, lam sắc nhạt đến trong suốt đã xâm nhập tới.
Trong chốc lát, Trường Mạch Công cũng theo đó vận chuyển.
- Hệ thống, Trường Mạch Công của ta giống như đang đề thăng.
Mặc dù không phải tất cả mọi thứ đều diễn ra trước mắt, thế nhưng Ôn Bình vẫn có thể phát giác ra được sự biến hóa của Trường Mạch Công.
Hệ thống lên tiếng trả lời:
- Trường mạch công có thôn phệ Mộc khí, tăng lên thực lực cho túc chủ. Đồng thời, nó cũng có thể thôn phệ dị mạch, tăng lên phẩm cấp của bản thân. Đây cũng là một nguyên nhân khác tại sao Trường mạch công lại hoàn mỹ. Nếu như không có tính toán sai lầm, sau khi túc chủ đạt được Phong thuộc tính dị mạch, Trường mạch công sẽ cất bước tiến nhập Địa cấp, mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho túc chủ.
- Địa cấp!
Ôn Bình cảm thấy toàn thân chân động.
- Thế giới này, nếu như một siêu việt Trấn Nhạc, nhất định phải tu hành Địa cấp công pháp. Căn cư theo thống kê của bản hệ thống, cho dù là Thiên Địa hồ, cũng không tồn tại Địa cấp công pháp.
- Bách Tông Liên Minh không phải là ngũ tinh thế lực sao?
Đã có ngũ tinh thế lực, như thế tất phải có cường giả trên Trấn Nhạc cảnh.
Vậy sao lại nói không có Địa cấp công pháp?
Hệ thống lên tiếng trả lời:
- Dựa theo cách nói của Nhân tộc ở Thiên Địa hồ thì phải thêm một cái chữ ngụy.
- Thì ra là thế…
Vậy lại tăng Thính Vũ các ba lần, chẳng phải có xưng bá Thiên Địa hồ rồi sao?
Bách Tông Liên Minh muốn gây sự, Ác Linh Kỵ Sĩ vừa đi, lại có thể cắt ngay mạng của lão đại.
Khi đó, hẳn là đủ tư cách tiếp xúc đến thế giới cấp bậc của mẫu thân rồi phải không?
Nghĩ đến đây, Ôn Bình không hỏi tiếp, mà là ngưng thần cảm thụ biến hóa của cơ thể mình. Thật ra đối với tu hành, Ôn Bình càng hưởng thụ quá trình hơn, cũng không có muốn theo đuổi cái gọi là đệ nhất thiên hạ. Có thể đến thế giới này, chính là duyên phận, cho nên phải thể nghiệm thật tốt sự khác biệt của thế giới này. Khả năng này chính là chỗ khác biệt lớn nhất giữa hắn và người của thế giới này, cho nên Bất Hủ tông không có chinh chiến bốn phía, cướp đoạt tông môn sau khi trở nên cường đại.