Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 485 - 【Vip】 Ta Lựa Chọn Chết (2)

【VIP】 Ta Lựa Chọn Chết (2) 【VIP】 Ta Lựa Chọn Chết (2)

Thiên Thần học viện ngoại viện, nội viện, giữa hai bên cách mấy dãy núi, so với tính bí mật của nội viện thì ngoại viện dù cách mấy nghìn mét ở bên ngoài cũng trông thấy. Nếu như là người của Minh Kính hồ, tìm Cơ Lương Bình hắn khẳng định sẽ không kêu hô to tiếng ở ngoài viện, mà là sẽ trực tiếp xông vào nội viện, dù sao một tồn tại trên Thông Huyền cách xa mấy nghìn mét cũng có thể cảm nhận được, Thiên Thần học viện không có bất cứ ai có thể ngăn cản.

- Tất cả giải tán đi.

Cơ Lương Bình nói với các đệ tử nội viện, lập tức đi ra bên ngoài. Hơn nghìn đệ tử bàn tán với nhau mấy tiếng, vội vàng hóa chim thú giải tán đi, mà những trưởng lão thì vội vàng đuổi theo cước bộ của Cơ Lương Bình ra bên ngoài viện. Một đoàn người vừa đặt chân lên địa bàn ngoại viện thì gặp phải viện trưởng ngoại viện - Nghiêm Thủ Kha đang ở phía đối diện đi về phía nội viện. Mọi người một ở trong nội viện, một ở ngoại viện, cũng không thường gặp nhau, trong ấn tượng của mọi người thì Nghiêm Thủ Kha là một người rất thong dong.

Nhưng hiện tại, đi trên đường cũng có chút kinh hoảng, căn bản không có dáng vẻ nên có của một Thần Huyền cảnh, lại giống như một người hầu đang thất tha thất thiểu.

Cơ Lương Bình trực tiếp hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

- Long Thần môn Dương Hi Bỉ tiền bối đến thăm!

Nghiêm Thủ Kha nói xong, mọi người sợ hãi.

Ánh mắt Cơ Lương Bình mặc dù không có trợn to bằng bọn họ, nhưng lúc này sắc mặt cũng không được tốt hơn bao nhiêu. Thiên Thần học viện của hắn cùng Huyền Sắc hồ tứ tinh thế lực Long Thần môn tám gậy tre cũng không liên quan chút nào, làm sao lại có Long Thần môn Trấn Nhạc cảnh đến thăm?

- Người đâu?

- Viện trưởng đi theo ta.

Nghiêm Thủ Kha dùng tay làm dấu mời, bước nhanh dẫn theo mọi người ra bên ngoài chủ điện ngoại viện, cảm giác kia phảng phất chậm một bước sẽ bị chém tới hai chân.

Khi đến chủ điện ngoại viện, đập vài mi mắt trước tiên là một đám đệ tử ngoại viện vây quanh chủ điện ở ngoài mấy trăm mét, kêu loạn, nhưng Cơ Lương Bình không còn tâm tư xua đuổi bọn họ. Ở phía ngoài, đập vào mi mắt là những hộ vệ đứng ở bên ngoài chủ điện, mọi người liếc qua thôi cũng biết là Thần Huyền thượng cảnh. Cũng chỉ có tứ tinh thế lực khổng lồ mới có sự mạnh tay như thế, Thần Huyền thượng cảnh chỉ để làm hộ vệ, tùy tùng.

Lại vào chính điện, vốn dĩ ghế tựa thuộc về Nghiêm Thủ Kha lúc này lại là một nam nhân trung niên cường tráng đang ngồi ở kia, Cơ Lương Bình cũng không kịp xem dung mạo của hắn, ngồi ở kia phát ra khí tức làm hắn có cảm giác ngước lên nhìn núi cao.

Nam nhân trung niên là núi, hắn chỉ là người đứng dưới chân núi.

Trong lòng Cơ Lương Bình thầm nghĩ: Người này hẳn là Trấn Nhạc cảnh trưởng lão Dương Hi Bỉ của Long Thần môn trong truyền thuyết.

- Tiền bối, lão hủ Cơ Lương Bình, không biết tiền bối tìm lão hủ có chuyện gì?

Theo Cơ Lương Bình khom người, Dương Hi Bỉ chậm rãi đứng dậy.

Cười như không cười nhếch miệng nói:

- Cơ viện trưởng, ngươi không cần khẩn trương, ta đến chuyến này, chỉ là muốn hỏi thăm ngươi một người, Bất Hủ tông tông chủ Ôn Bình, ngươi biết không?

Nghe thấy câu nói này, trong lòng Cơ Lương Bình có chút hồi hộp, do dự mãi rồi gật đầu.

Hắn thật ra là không muốn thừa nhận, nhưng đối phương đã tìm được đến đây, vậy khẳng định là đã điều tra được rõ ràng, ngươi lắc đầu thì cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Trông thấy Cơ Lương Bình gật đầu, Dương Hi Bỉ nói tiếp:

- Ta nghe nói Bất Hủ tông tông chủ Ôn Bình kia từng cứu giúp một nữ nhân ở Vân Hải chi đô, còn vì nàng giết qua Thần Huyền thượng cảnh cường giả. Căn cứ theo tin tức mà người của ta ở Vân Hải chi đô tìm hiểu được, nữ nhân kia sau khi được Ôn Bình cứu, ngươi liền dẫn nàng ta đến Thiên Thần học viện?

Cơ Lương Bình vội vàng làm ra vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Tiền bối, ngài không nói chuyện này, lão hủ cũng sắp quên. Lúc trước ở Vân Hải chi đô, lão hủ xác thực có từng gặp qua Ôn tông chủ kia, hắn cũng là tiện tay cứu một thị nữ bị người ta bắt nạt mà thôi. Một vị thị nữ, lão thấy nàng đáng hương, cho nên mới đưa đến học viện tu hành, hi vọng nàng có thể dựa vào cố gắng của mình, thay đổi nhân sinh của bản thân.

- Thị nữ phổ thông?

- Đúng.

- Mang nàng ta đến.

- Cái này… Tiền bối chỉ sợ là không gặp được. Đệ tử ngoại viện có hơn mấy vạn người, ở bên ngoài tu hành vô số kể, muốn tìm nàng, chỉ sợ rất khó.

Cơ Lương Bình lập tức lộ ra lúng túng.

- Rất khó?

Dương Hi Bỉ bỗng nhiên đi đến trước mặt Cơ Lương Bình, nhìn khiến cho đối phương lập tức khom người xuống, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn. Khi Cơ Lương Bình ngẩng đầu, toàn bộ phía sau lưng lập tức lạnh lẽo, cặp mắt kia truyền đến cảm giác như là một con sói đói cực sung sướng khi trông thấy con mồi, đang chờ đợi con mồi lộ ra sơ hở cho nó thời cơ lợi dụng.

Bầu không khí lúc này trở nên có chút quỷ dị.

Chung quanh an tĩnh ngay cả người dám hít thở mạnh cũng không có.

Thật lâu sau, Dương Hi Bỉ lạnh lùng mở miệng, đồng thời dùng cặp mắt mang theo sát ý quét qua tất cả mọi người ở đây:

- Ngươi muốn nói gì thì mặc kệ ngươi, tóm lại nàng ta là người mà Long Thần môn ta muốn, nếu như sáng sớm mai không nhìn thấy nàng ta, mỗi khi vượt qua mười nhịp thở, lão tử liền giết một Thông Huyền cảnh của Thiên Thần học viện ngươi, giết cho đến khi các ngươi ngay cả một tên Thần Huyền cảnh cũng không có mới thôi. Nhớ cho kỹ, muốn gặp nàng ta không phải là ta, mà là người ở phía trên ta, ta sốt ruột chờ cứ mười nhịp thở ta giết một người, người phía trên ta mà chờ lâu, thì Thiên Thần học viện liền không còn.

Nói xong, Dương Hi Bỉ trực tiếp vỗ vỗ bả vai Cơ Lương Bình, lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó cất bước rời đi.

Hắn không ngốc, nếu thật sự chỉ là thị nữ phổ thông, Cơ Lương Bình chỉ sợ đã sớm sai người mang này tới, cho dù là ở bên ngoài học viện, cũng nhất định sẽ sai người nhanh chóng tìm ra.

Hắn tin rằng, nữ tử kia nhất định còn ở trong Thiên Thần học viện.

Chỉ là Thiên Thần học viện có mấy vạn người, hắn khẳng định không thể tìm hết.

Cơ Lương Bình vừa chuẩn bị quay đầu lại nhìn, mặt nghiên qua một bên thì nghe thấy Dương Hi Bỉ nói với mười mấy tên Thần Huyền thượng cảnh hộ vệ bên ngoài:

- Canh giữ nơi này, đến ngày mai khi ta đến, chỉ cho phép Cơ viện trưởng một người ra vào. Mấy người các ngươi, nghe nói viện này còn có nội viện, lão tử ta lười đi, các ngươi đi xem một chút, giữ vững cửa ra vào, nếu như ai dám trốn, trực tiếp giết.

Khi Dương Hi Bỉ đi xa, nội viện trưởng lão, chấp sự sắc mặt càng khó coi.

Ánh mắt mọi người theo đó đều dừng trên người Cơ Lương Bình, chỉ trong dăm ba câu nói, Thiên Thần học viện thành thịt trên thớt rồi?

Mặc dù cũng là thế lực trong biên chế Bách Tông Liên Minh, nhưng địa vị của tứ tinh thế lực Long Thần môn lại khác bọn họ. Thế lực như Thiên Thần học viện, nếu để ở một thiên địa rộng lớn hơn thì chẳng đáng gì, chết một ít người, Bách Tông Liên Minh căn bản không để ý.

Khó chịu nhất chính là, bọn họ cũng biết, người mà Trấn Nhạc cảnh cường giả này muốn tìm chính là Thi Hoa.

Nhưng thái độ của Cơ Lương Bình hiển nhiên là sẽ không giao ra Thi Hoa, nếu không làm sao phải nói dối như thế?

- Viện trưởng, ngài giao Thi Hoa ra đi.

- Đúng đó.

Trong lúc nhất thời, tiếng phụ họa nổi lên bốn phía.

Cơ Lương Bình thờ ơ bỏ qua những lời này, sau đó cất bước rời khỏi chủ điện.

Khi hắn rời đi, tin tức này bắt đầu điên cuồng lan truyền ở ngoại viện, đệ tử ngoại viện mặc dù kinh ngạc, nhưng không kinh hoàng đến mức thất thố. Bởi vì cường giả Long Thần môn muốn giết là Thông Huyền cảnh trở lên. Cơ Lương Bình rất muốn khống chế tin tức ở ngoại viện, nhưng sau khi người của Long Thần môn đến nội viện công khai tin tức này ra thì các đệ tử nội viện lập tức lâm vào sợ hãi, có người tính toán chạy trốn.

Kết quả tất nhiên là bị đánh trọng thương ném trở về.

Trong lúc nhất thời, nội viện người người đứng ngồi không yên.

Khi hắn rời đi, tin tức này bắt đầu điên cuồng lan truyền ở ngoại viện, đệ tử ngoại viện mặc dù kinh ngạc, nhưng không kinh hoàng đến mức thất thố. Bởi vì cường giả Long Thần môn muốn giết là Thông Huyền cảnh trở lên. Cơ Lương Bình rất muốn khống chế tin tức ở ngoại viện, nhưng sau khi người của Long Thần môn đến nội viện công khai tin tức này ra thì các đệ tử nội viện lập tức lâm vào sợ hãi, có người tính toán chạy trốn.

Kết quả tất nhiên là bị đánh trọng thương ném trở về.

Trong lúc nhất thời, nội viện người người đứng ngồi không yên.

Đương nhiên, đứng ngồi không yên cũng không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ.

Có thể là người của Thiên Thần Học Viện, bọn họ cảm giác được vinh dự tập thể, người khác đến ức hiếp, mặc dù là đối phương có mạnh cỡ nào thì bọn họ cũng không đến mức sợ hãi.

Nhất là sau khi đại thế gia của tam tinh thế lực ở Minh Kính hồ bị đá cho một cước càng khiến lòng người phẫn nộ… Bọn họ cũng không phải quả hồng mềm.

Người kia nói thẳng với mọi người:

- Quản ngươi là Dương gia Minh Kính hồ gì gì đó, nếu như lại xông ra ngoài, lão tử sẽ trực tiếp giết ngươi.

Sau khi nhận ra thật sự không có biện pháp rời khỏi đây, đến tối, mọi người tụ tập cùng một chỗ. Bọn họ muốn đi tìm viện trưởng hỗ trợ, dù sao thì lúc này bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào hắn, đồng thời, bọn họ muốn viện trưởng mau chóng liên hệ với Bách Tông Liên Minh. Cho dù là tứ tinh thế lực thì cũng không thể muốn làm gì thì làm ở Minh Kính hồ được. Mặc dù Thiên Thần học viện không lớn, nhưng không phải muốn mang ai đi cũng được.

Bất quá, lúc này Cơ Lương Bình không rãnh đi gặp bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài Chủ điện hô to.

- Chúng ta muốn gặp viện trưởng!

- Viện trưởng!

- Chúng ta giết ra ngoài đi!

- Đúng, chúng ta giết ra ngoài, sau đó kiếm Bách Tông Liên Minh!

Thấy tình hình ngày càng mất khống chế, chấp sự không bị giam ở ngoại môn vội vã chạy đến duy trì trật tự.

Thế nhưng khi các chấp sự đến thì người của Long Thần môn cũng đến theo.

Hai tên Bán bộ Trấn Nhạc của Long Thần môn quét mắt nhìn hơn nghìn người đang xúc động, phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong vui vẻ, bất quá, cái nhếch mép đó có ẩn ý gì thì khó mà nói rõ được. Bởi vì có người nhìn ra là châm biếm, có người nhìn thấy coi thường cũng có người xem đó là sỉ nhục.

- Chớ vọng tưởng, Bách Tông Liên Minh không sẽ giúp các ngươi.

Lời này vừa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau vài lần.

Kế đó, trong đám người bộc phát âm thanh kích động.

- Cùng là thế lực trong biên chế, Long Thân môn các ngươi có thể ra tay với Thiên Thần Học Viện chúng ta, vì cái gì Bách Tông Liên Minh không giúp?

Cường giả nửa bước Trấn Nhạc cảnh kia vuốt râu cười một tiếng, rất kiên nhẫn giải thích vấn đề này:

- Rất muốn biết?

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn mọi người một chút, tiếp tục nói:

- Bởi vì viện trưởng của các ngươi che chở một địch nhân của Long Thần môn chúng ta, thậm chí nàng còn có thể là địch nhân của cả Bách Tông Liên Minh, hơn nữa chỉ cần viện trưởng của các ngươi giao ra người kia, Long Thần môn chúng ta sẽ không làm gì cả, Bách Tông Liên Minh cần gì phải giúp các ngươi?"

Nói xong, nửa bước Trấn Nhạc cảnh kia lại lần nữa cười ra tiếng.

Nụ cười này khiến cho đám người không khỏi hướng mắt nhìn về phái chủ điện ở chỗ cao, đó là nơi ở của Cơ Lương Bình.

Thế nhưng lúc này Cơ Lương Bình lại đi ra từ lầu 1.

Vừa ra liền lớn tiếng cãi lại:

- Vị tiền bối này, người kia chỉ là một nữ hài tử Luyện Thể cảnh, sao có được diễm phúc trở thành địch nhân của Long Thần môn tôn quý được chứ. Lại càng không thể là địch nhân của Bách Tông Liên Minh.

Vừa nghe câu nói này, đám đệ tử chợt ngộ ra.

Hóa ra là đám người Long Thần môn đến để ức hiếp người đây mà!

Với cấp bậc Luyện Thể cảnh, tùy tiện một cái thế lực cũng có thể bóp chế, đường đường là tứ tinh thế lực, hà cớ gì biên ra mấy chuyện nhảm nhí như vậy?

Lúc này, tên cường bản Bán bộ Trấn Nhạc nhướng mày, dường như có hơi giận, bất quá, hắn vẫn không xuất thủ, chỉ nói với tên đệ tử ở phía trên trời:

- Nữ hài kia có liên quan đến cái chết của cường giả Trấn Nhạc cảnh Long Thần môn ta. Một hai tháng trước, viện trưởng các ngươi đưa nàng đến Thiên Thần học viện, nếu ai có thể nói cho ta nàng ở đâu, lão phu liền làm chủ thả các ngươi, muốn đi đâu tùy ý.

Nói xong, lão giả dừng lại một cái.

Tiếp theo lại nói.

- Nếu như các ngươi không biết, vậy mạng của các ngươi sẽ ở trong tay viện trưởng.

Lời này vừa ra, hơn nghìn người thoáng ngây ra một lúc.

Có liên quan tới cái chết của Trấn Nhạc?

Người ở cảnh giới truyền thuyết kia, vậy mà cũng sẽ chết?

Còn có liên quan tới người của Thiên Thần Học Viện bọn họ...

- Chờ một chút!

- Hắn là…

Đám người bắt đầu thì thầm bán tán.

Trong bọn họ, có người dần dần nhận ra một điều. Khoảng một hai tháng trước đến học viện, vẫn là Luyện Thể cảnh, đó không phải là Thi Hoa à?

Là Thi Hoa vẫn luôn có được đặc quyền của trưởng lão?

Là Thi Hoa Luyện Thể cảnh đoạt danh ngạch vào Tẩy Luyện trì của bọn họ?

Đương nhiên, hơn nghìn người bàn tán xôn xao, Trấn Nhạc cảnh không nghe rõ bọn họ nói gì là chuyện thường. Bất quá, nhìn thấy đệ tự nội viện lộ vẻ khủng hoảng, người của Long Thần môn cảm thấy rất là thỏa mãn… Mục đích bọn họ đến đây chính là để tạo khủng hoảng đấy.

...

Tẩy Luyện trì.

Thi Hoa tiến vào hậu sơn, bất quá lúc này nàng mới hiểu được, Tẩy Luyện trì cũng không phải là một ao nằm ở hậu sơn, càng không phải là một nơi đơn giản như những gì nàng đã nghĩ. Trong suy nghĩ của nàng Tẩy Luyện trì hẳn là một ao có nằm trong khu rừng hoặc trong thạch động ở hậu sơn. Nhưng khi chân chính đặt chân vào Tẩy Luyện trì thì nàng mới hiểu được, Tẩy Luyện trì vậy mà lại là một bí cảnh, thứ mà nàng chỉ nghe nói qua chứ chưa bao giờ được thấy.

Muốn tiến vào Bí cảnh dường như phải ngồi thuyền, bằng không, phía trước cũng sẽ không có một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh trên sóng nước. Bất quá, con sông này rất nhỏ, chỉ khoảng 10 trượng, sao lại không trực tiếp bắt cầu?

Còn đang nghĩ ngợi mông lung thì người ở hậu sơn đã tiến đến gần.

- Hả? Sao Luyện Thể cảnh có thể đến đây được? - Một lão ẩu dường như đã thủ ở cửa bí cạnh sau hậu sơn mấy trăm năm chui từ trong lều ra, đứng ở đầu thuyền quan sát Thi Hoa một lúc, bất quá, chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, bà ta đã lên tiếng nói tiếp. - Lên thuyền hết đi.

"Hả? Luyện thể cảnh sao có thể đến rồi?" Một lão ẩu dường như đã thủ ở cửa bí cảnh hậu sơn mấy trăm năm từ trong lều chui ra ngoài, đứng ở đầu thuyền quan sát Thi Hoa một chút, bất quá cũng chỉ là liếc mắt một cái rồi nói tiếp, "Đều lên thuyền đi."

Sau khi lên trên thuyền, Thi Hoa mới biết vì sao không bắc cầu.

Thật ra con sông này căn bản không phải là sông, mà là khúc cảnh, có thể hiểu là bích chướng bên ngoài bí cảnh. Bí cảnh mà Thiên Thần học viện phát hiện kỳ thật có vài điểm khác với bí cảnh của Tuyền Qua thần tượng ở Đông Hồ, thế nhưng nó lại giống với bí cảnh Minh Địa thí luyện ở Minh Kính hồ. Cái đầu là cửa giấu kín, cho nên không nhìn thấy được khúc cảnh, trừ phi phá hủy bích chướng bí cảnh. Cái sau là cửa công khai, khúc cảnh ở ngay cửa.

Lúc trước, đệ tử Bất Hủ tông tiến vào Minh Địa thí luyện của Minh Kính hồ là do hệ thống truyền tống, cho nên không liên quan đến khúc cảnh.

Đối với khúc cảnh, lão ẩu cũng phổ cập kiến thức cho đám người trên thuyền một phen. Nhưng cũng chỉ là giảng giải qua loa, đại khái, cuối cùng là cảnh cáo:

- Khúc cảnh rất nguy hiểm, một khi rơi vào trong đó ắt không sống nổi.

Một khắc sau, thuyền gỗ tiến vào trong nước nhưng cũng không bị nước dội vào, tất cả đều bị Long Bích Văn khắc hai bên mạn thuyền lóe lên ngăn cản.

Sau mười mấy hơi thở, cuối cùng cũng đến bí cảnh.

Đây là một nơi không khác biệt so với thế giới bên ngoài, nếu như có thì cũng chỉ là nhiệt độ. Nhiệt độ ở đây khiến nhục thể con người có cảm giác nhoi nhói, thế nhưng nó cũng rất yếu ớt.

- Các ngươi chỉ có một năm ở đây. Sau một năm, nếu như linh thể còn chưa đạt tiểu thành, hoặc đại thành, vậy thì cả đời này của các ngươi chỉ có thể dừng lại ở Thông Huyền. - Nói xong, lão ẩu vung mái chèo đi khỏi.

Thi Hoa đứng cạnh bờ, xoay người nhìn thiên địa rộng lớn, trong lòng trào lên niềm vui mãnh liệt.

Ở đây, ngay cả hít thở cũng là rèn luyện nhục thể.

Một năm sau, ít nhất nàng có thể đạt đến Thập Nhất Trọng cảnh, thậm chí có khả năng là Thập Nhị trọng cảnh.

Mà khi đó, nàng chỉ mới 19 tuổi.

Cho dù là ở Minh Kính hồ thì cũng được xem là một thiên tài.

Mặc dù còn lâu mới giúp được Ôn Bình, thế nhưng ít ra nàng đã có tiến bộ.

Chỉ khi có tiến bộ thì mới có đủ tư cách nghĩ xa hơn.

...

Hôm sau.

Những tia nắng sớm đầu tiên xua tan mây mùa, ánh nắng ấm áp hắt lên mặt Cơ Lương Bình. Hắn đang đứng cạnh cửa sổ bằng đá, khuôn mặt già nua hằn sâu những nếp nhăn phiền muộn.

Đã là ngày thứ hai, vậy người của Long Thần Môn cũng nên đến rồi.

Hắn nghĩ suốt cả đêm, cảm thấy vẫn không nên giao Thi Hoa ra, nếu không sẽ không dễ nói chuyện với Ôn Bình. Tuy Long Thần môn đáng sợ, nhưng Ôn Bình cũng không phải người dễ trêu chọc. Vì Thi Hoa, hắn ta có thể giết không ít đại nhân vật có địa vị không thua kém gì Cơ Lương Bình hắn, nếu như hắn giao ra Thi Hoa, vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với Ôn Bình. Lại nói, hắn cũng không muốn đệ tử nội viện phải chịu uy hiếp chết chóc, cho nên chuyện này khiến hắn rất khó xử.

Nhưng may mắn là tin tức đã được đưa ra ngoài.

Chỉ cần Ôn Bình biết chuyện, hắn ta sẽ nhanh chóng đến đây.

Trước lúc đó, hắn cần phải nghĩ biện pháp kéo dài hoặc lừa gạt cho qua.

Cộc cộc cộc!

Cửa bị gõ vang.

Một âm thanh vang lên bên ngoài:

- Viện trưởng.

Cơ Lương Bình lập tức quay đầu nhìn nữ nhân đang đứng dựa tường phía sau mình, khóe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười tự giễu. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của nữ nhân kia, lòng hắn cảm thấy đắng chát. Bởi vì nàng là hài tử mà hắn đã tự tay cứu ra khỏi địa ngục của bọn buôn người, qua nhiều năm như thế, hắn vẫn luôn giữ nàng bên cạnh. Thế nhưng hiện tại hắn phải tự tay đưa nàng vào một cái địa ngục khác. Mặc dù ngoài miệng nói rằng đây là chuyện phải làm, thế nhưng trong lòng Cơ Lương Bình cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng vì bảo toàn Thi Hoa, hắn không được phép lựa chọn.

- Đi đi.

Cơ Lương Bình tự tay đẩy cửa, hắn biết, một khi cánh cửa này mở ra, hắn đã chính tay đẩy một người vô tội xuống luyện ngục.

Bất quá, hắn cảm thấy Long Thần môn có lẽ sẽ không tổn thương nàng.

Bọn họ phí hết tâm tư tìm kiếm Thi Hoa chẳng phải là muốn mượn nàng áp chế Ôn tông chủ sao?

Thế nhưng, khi vừa đi đến quản trường, có một chấp sự nội viện bỗng chiên chạy tới, thở hồng hộc nói:

- Viện trưởng, bọn người Hoa trưởng lão mang theo các đệ tử nội viện đi đến hậu sơn.

- Chẳng phải bọn Hoa trưởng lão…

- Người của Long Thần môn đã thả bọn họ ra ngoài.

- Nguy rồi!

Cơ Lương Bình biến sắc, hắn biết các trưởng lão và chấp sự đều không chào đón Thi Hoa. Đám đệ tử kia cũng cảm thấy bất công với những gì Thi Hoa có được, lúc này bọn họ đến hậu sơn, mục đích duy nhất hẳn là tìm nàng.

Long Thần môn dùng kế ly gián!

Vậy mà lại khiến viện trưởng như hắn trong khoảng thời gian này bị “chúng bạn xa lánh”!

Bình Luận (0)
Comment