Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 486 - 【Vip】 Ta Lựa Chọn Chết (4)

【VIP】 Ta Lựa Chọn Chết (4) 【VIP】 Ta Lựa Chọn Chết (4)

Tẩy Luyện trì.

Sau khi tiến vào tbí cảnh Thi Hoa tìm một sườn núi nhỏ an tĩnh ở trong rừng rậm, vận chuyển công pháp bắt đầu thông nạp thiên địa nguyên khí ở trong này để luyện thể. Hiện tại thân thể nàng không khác gì một cái miệng đói, hút liên tục từng ngụm. Tuy rằng khí ở trong bí cảnh này khi tiến vào thân thể, khi lưu chuyển kinh mạch thường sẽ cảm thấy nhói, hơn nữa càng hút mãnh liệt thì cảm giác nhói xũng càng mãnh liệt theo, thế nhưng nàng không sợ.

Đồng thời, nàng lấy ra mười miếng bạch tinh từ trong Tàng giới, hai bàn tay ngọc thon dài nắm chúng thật chặt, vừa thôn nạp thiên địa chi khí vừa hút năng lượng từ trong bạch tinh để nâng cao tu vi cảnh giới.

Bởi vì tu luyện công pháp huyền diệu mà người khác nằm mơ cũng muốn, cho nên tốc độ thu nạp rất nhanh, nhưng chỉ mấy canh giờ mà thôi, 10 miếng bạch tinh cũng đã trở thành những mảnh vỡ sáng long lanh, không còn hiện nhũ bạch sắc như lúc đầu nữa.

Lúc này nàng đang cảm nhận toàn bộ cơ thể mình, mặc dù biên độ tăng lên cũng không phải lớn, thế nhưng đã tương dương với việc tu hành một hai tháng ở bên ngoài. Thiên địa chi khí ở nơi này cộng với bạch tinh phụ tu, hiệu quả và lợi ích quá mạnh.

- Có thời gian một năm, nhưng bạch tinh trên người mình không nhiều, chỉ có 50 miếng, nhưng nếu mình sử dụng 10 miếng bạch tinh phụ tu trong hai tháng, thời gian một năm, có lẽ có thể đi xa hơn dự liệu của mình.

Thi Hoa lộ vẻ mừng rỡ, lẩm bẩm một câu.

Có lẽ sẽ đến Luyện Thể Thập Tam Trọng không chừng!

Nghĩ đến đây, Thi Hoa nở nụ cười thỏa mãn, tâm hồn không khỏi bay ra ngoài, nhưng lập tức lại thu hồi lại.

Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã tu luyện mấy canh giờ, nhưng trời vẫn sáng rõ, nàng hiểu, trong bí cảnh này đại khái không phân chia ngày đêm.

Thu hồi ánh mắt, đang định tiếp tục thôn nạp thiên địa chi khí tu hành, một âm thanh truyền đến.

- Thi Hoa!

Dưới sườn núi nhỏ, một thân thể di chuyển tạo ra tiếng lá cây lay động xào xạt.

Đang muốn ngưng thần nhìn lại, bà lão chèo thuyền không ngờ lại chui ra từ trong rừng, dùng ngón tay như cành khô kia chĩa thẳng vào nàng.

Thi Hoa lập tức đứng dậy, đáp:

- Tiền bối, có việc gì sao?

- Hoa phó viện trưởng muốn gặp ngươi.

Nói xong, bà lão hờ hững quay người, thế nhưng lại không có lập tức cất bước, giống như muốn chờ Thi Hoa đi theo.

Thi Hoa ngây ra một lúc, nàng không rõ hiện tại Hoa phó viện trưởng tìm nàng làm gì?

Vào Tẩy Luyện trì, mặc kệ có chuyện gì cũng nên đợi một năm sau rồi nói chứ.

- Đã biết rồi.

Nhưng mà Thi Hoa vẫn đi theo.

Đi theo lên thuyền, về đến cửa vào bí cảnh, thuyền đảo một hồi thì Thi Hoa liền thấy người trên bờ.

Quào, đều là Thiên Thần học viện cao tầng.

Trưởng lão, chấp sự, thật nhiều người nàng chỉ từng gặp qua một lần ở lễ bái sư đang đứng trên bờ. Đương nhiên, nếu như chỉ có đứng thôi thì nàng không cảm thấy kì lạ, nhưng có ít người ánh mắt rất bất thiện, tuy không lộ liễu như những đệ tử nội môn khác, thế nhưng trên bản chất cũng không khác gì lắm.

Khiến người cảm thấy chán ghét.

Cũng khiến cho nàng không biết phải làm sao.

Nàng lại làm sai chuyện gì?

- Mang đi!

Ở thời khắc thuyền sắp cập bờ, Hoa Trạch Vũ chắp tay lạnh lùng nói,

- Thi Hoa, giao ngươi cho Long Thần môn là ý nguyện của mọi người. Mặc dù chúng ta có quan hệ tốt với ngươi, nhưng cũng không thể chống đối lại tâm ý của ngàn người khác để tiếp tục bao che cho ngươi.

Nói xong, một cái Thông Huyền thượng cảnh chấp sự liền đi về phía trước, muốn gánh chức áp giải này.

- Bao che?

Thi Hoa lẩm bẩm một câu.

Nàng làm gì sai?

Vì sao lại dùng hai chữ bao che?

Mặc dù khó hiểu, nhưng nàng biết chắc đã xảy ra chuyện lớn, nếu không làm sao lại cực khổ điều động nhiều trưởng lão như vậy.

Lập tức hỏi:

- Hoa viện trưởng, sư phụ ta đâu?

- Cơ viện trưởng công sự bận rộn, không tiện gặp ngươi. Giao ngươi cho Long Thần môn là quyết định của toàn bộ Thiên Thần học viện, cho dù sư phụ ngươi đến cũng không can thiệp được.

Hoa Trạch Vũ nói xong, gã chấp sự kia lập tức chìa tay muốn xách nàng xuống khi nàng còn chưa kịp xuống thuyền, điều này làm cho Thi Hoa không khỏi lui về sau một bước.

- Long Thần môn là gì?

Thi Hoa hỏi ngược lại.

Hoa Trạch Vũ nói:

- Ngươi phải tự hỏi mình, lúc nào trêu chọc đến người của Long Thần môn.

- Ta không làm gì cả…?

Thi Hoa ngớ người.

Long Thần môn là gì?

Nàng nghe còn chưa nghe qua nói chi đến trêu chọc.

Đúng lúc này, một tên trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận nói:

- Chẳng lẽ một cái cự đầu cấp tứ tinh thế lực, sẽ còn không có lửa làm sao có khói, cố ý gây khó dễ ngươi hay sao?

- Chính ngươi nghe một chút!

Nói xong, người trưởng lão kia lui về sau vài chục bước.

Vừa lui lại như thế, vừa vặn lui đến chỗ sơn khẩu, như nghe được âm thanh xuất hiện liên tục.

Vờn quanh trong núi, kéo dài không dứt.

- Thi Hoa, cút ra đây!

- Cút ra đây!

- Bằng ngươi, cũng xứng vào Tẩy Luyện trì sao?

Sắc mặt Thi Hoa hơi thay đổi, nhưng nàng biết, hiện tại không phải là thời điểm quan tâm những âm thanh ngoài kia. Nàng phải thuyết phục các trưởng lão, bởi vì bọn họ mới là người quyết định tất cả mọi thứ, vội nói:

- Các vị trưởng bối minh giám, Thi Hoa mới chỉ Luyện Thể cảnh, nơi đi xa nhất cũng là Vân Hải chi đô, làm sao có thể trêu chọc đến tứ tinh thế lực?

- Nhưng bọn họ lại muốn ngươi!

Hoa Trạch Vũ hờ hững trả lời:

- Ngươi cũng nghe được, đây là tiếng hô của toàn bộ nội viện, chúng ta tuy là trưởng bối của ngươi, nhưng thực sự khó có thể chống đối lại ý muốn của nghìn người.

- Nhưng ta là người của Thiên Thần học viện…

Thi Hoa biết, mặc kệ người của Long Thần môn vì sao muốn nàng, hay là nói nàng là dê thế tội, chỉ cần bị giao ra sẽ không có kết quả tốt.

Chỉ có ôm chặt Thiên Thần học viện.

Thiên Thần học viện là tam tinh cự đầu cấp thế lực, địa vị trong Bách Tông Liên Minh cũng không thấp, Long Thần môn mặc dù cường đại, nhưng không thể chống đối quy củ liên minh. Dù sao Bách Tông Liên Minh mới là thế lực cường đại nhất Thiên Địa hồ.

Nhưng còn chưa kịp nói đã bị Hoa Trạch Vũ cắt ngang.

Hoa Trạch Vũ nói:

- Ý muốn của ngàn người, không thể chống lại.

Thi Hoa nói:

- Nhưng tôn chỉ của học viện là “Đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại”, không phải như vậy sao?

Nghe thấy câu nói này, biểu hiện của Hoa Trạch Vũ thoáng thay đổi, nhưng không phải xấu hổ, mà là tức giận.

- Mang đi, giao cho Long Thần môn!

Thi Hoa lần này muốn lui nhưng không thể lui được nữa.

Lão bà một tay liền đẩy nàng qua, gã chấp sự kia trực tiếp bắt lấy nàng bằng một tay.

Thi Hoa cũng không có giãy giụa, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng chỉ chằm chằm Hoa Trạch Vũ ở sau lưng, nói:

- Thiên Thần học viện một mực nói, vào Thiên Thần thì ngươi chính là người của Thiên Thần, Thiên Thần chính là nhà của ngươi. Ta chỉ mới Luyện Thể cảnh, làm sao có thể đụng chạm đến một góc của tứ tinh thế lực, chớ nói chi đến chuyện đắc tội bọn họ. Người sáng suốt cũng biết ta tất nhiên là oan uổng, cho dù là kẻ ngu cũng thấy dược. Hôm nay nếu các ngươi giao ta cho bọn hắn, ngày sau ta xem ai còn dám tiếp tục gia nhập Thiên Thần học viện.

Tứ tinh thế lực đi đến Minh Kính hồ.

Vạn chúng chú mục.

Thiên Thần học viện, nhất cử nhất động Minh Kính hồ đều nhìn.

Thi Hoa chính là muốn đánh cược một phen, bằng không nàng sẽ chìm trong cảnh vạn kiếp bất phục.

Câu nói vừa thốt ra, vốn dĩ Hoa Trạch Vũ đang đi phía sau bỗng nhiên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

- Muốn trách thì trách ngươi đạt được quá nhiều, Thiên Thần học viện không chứa nổi ngươi, Thiên Thần học viện tương lai có như thế nào cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi ngược lại hẳn phải nhớ đến người ngày xưa cứu ngươi ra khỏi ma trảo ở Vân Hải chi đô. Hắn cứu ngươi, nhưng cũng là hại ngươi. Bởi vì hắn, ngươi từ một cái đầm sâu bước vào một cái đầm sâu lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment