Đã nói đến như thế, nàng cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Đúng!
Nếu như Long Thần môn muốn là người khác.
Dê thế tội khắp nơi có thể bắt, người của Long Thần môn lại không biết nữ nhân kia là Thi Hoa.
Muốn chính là Thi Hoa, vậy vì sao phải giấu diếm?
Nàng đi rồi, rất nhiều người sẽ vui vẻ, nàng cũng không ngoại lệ. Dựa vào cái gì mà một người đệ tử có thể ngồi đọc sách chung một lầu với nàng?
Chỉ riêng chuyện này thôi đã là một chuyện sỉ nhục đối với một Thần Huyền cảnh như nàng.
- Người cứu ta?
Thi Hoa lập tức sửng sốt.
Ôn Bình?
Chẳng lẽ Ôn Bình có khúc mắc với người của Long Thần môn.
Sau đó…
Sau đó bọn họ muốn sử dụng nàng để áp chế Ôn Bình?
Nghĩ như thế, vậy chuyện này có thể hiểu được rồi. Tứ tinh thế lực làm sao lại đi đến loại địa phương này, muốn một kẻ cảnh giới hèn mọn như nàng, một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý.
Những đại nhân vật trên Thần Huyền cảnh này sẽ không rảnh rỗi như vậy.
- Không!
Thi Hoa cắn răng nói ra chữ này.
Hoa Trạch Vũ tưởng đâu là Thi Hoa đang nói chuyện với nàng, lập tức lên tiếng trả lời:
- Nói cái gì cũng đã muộn, sau khi rời khỏi đây, người của Long Thần môn sẽ mang ngươi đi.
Thi Hoa bây giờ tất nhiên không nghe rõ câu nói này.
Trong đầu nàng bỗng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng.
Bởi vì nàng, Ôn Bình lại lần nữa rơi vào hiểm cảnh, vì cứu nàng, lúc Ôn Bình đánh nhau với Long Thần môn sẽ có thể bó tay bó chân. Ôn Bình tranh đấu với Long Thần môn, kết quả có thể vì nàng mà thay đổi.
Nàng còn không có giúp đỡ Ôn Bình.
Còn không có báo đáp ân tình của Ôn Bình.
Cũng không có đa tạ hắn không kể hiềm khích trước đây.
Sao có thể ở đây liên lụy hắn chứ?
- Hoa viện phó, ta muốn tự đi.
Thi Hoa chậm rãi nói.
- Tùy ngươi!
Nhiều người như vậy, nàng cũng không sợ Thi Hoa giở trò.
Chạy?
Chạy chỗ nào?
Phía sau là khúc cảnh, bà lão đã chèo thuyền ra xa, ai cũng không qua được.
Hai bên là núi rừng, nàng chui vào, những cường giả Thần Huyền cảnh như bọn họ tùy tiện cũng có thể tìm ra.
Nói xong, tên Thông Huyền cảnh chấp sự kia chậm rãi buông tay ra. Thi Hoa sau khi được thả ra, lần nữa mở miệng nói:
- Sư phụ ta nhất định sẽ chủ trình công đạo cho ta!
Mọi người nghe thấy câu nói này, trong lòng đều có chút buồn cười.
Nhao nhao hai mặt nhìn nhau, nghĩ định kể một ít đả kích Thi Hoa, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nói ra.
Đúng lúc này, một âm thanh bỗng truyền đến.
Đó là tiếng bước chân bỗng nhiên tăng tốc.
Hoa Trạch Vũ lập tức nở một nụ cười giễu cợt, quả nhiên, Thi Hoa vẫn muốn giở trò khôn vặt.
- Thật là một người không hiểu chuyện.
Nhưng lúc nàng quay đầu lại, Thi Hoa chạy đến biên giới khúc cảnh, cả người đã bay lên trời, sau đó cả người rơi xuống khúc cảnh.
Hoa Trạch Vũ biến sắc!
Nàng lập tức hiểu rõ, câu nói ban nãy chẳng qua là cố ý làm nàng phân tâm.
Thi Hoa muốn tìm cái chết!
Nàng ta muốn cá chết lưới rách!
Để cho bọn họ không nộp ra người, đến mức Long Thần môn gây khó dễ cho Thiên Thần học viện!
- Không!
Hai con ngươi Hoa Trạch Vũ ngưng lại, nét mặt lộ vẻ dữ tợn, ba cái mạch môn đều mở bạo phát ra âm thanh chấn mạch, sau đó thân thể bỗng nhiên bắn ra, tốc độ của Thần Huyền cảnh nhanh nhưng cũng không có biện pháp đạp trên khúc cảnh mà đi, chỉ có thẻ chạy đến mép sông định dùng mạch khí bắt người trở lại, thế nhưng khi mạch khí hóa thành dây leo vừa bay đi ra ngoài, Thi Hoa đã rơi bịch một tiếng vào trong nước, cả người nháy mắt bị khúc cảnh bao phủ lại.
Chỉ còn lưu lại bọn nước lớn bắn lên, cũng gợn sóng khuếch tán không ngừng.
Trên bờ, một đống người đã trợn tròn mắt, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở trên bờ nhìn.
Ai cũng không ngờ rằng Thi Hoa vậy lại lựa chọn nhảy vào khúc cảnh tìm chết.
Khúc cảnh chính là tuyệt địa.
Cho dù khúc cảnh của Tẩy Luyện trì bí cảnh không hung hiểm, nhưng không cẩn thận rơi xuống, chỉ sợ là cường giả Trấn Nhạc cảnh cũng không có biện pháp sống sót.
Thi Hoa, hiển nhiên là chết!
- Bây giờ nên làm gì?
Thật lâu, sau khi gợn sóng từ từ trở nên êm đềm, các trưởng lão ở sau lưng Hoa Trạch Vũ lên tiếng.
…
Bình Nguyệt Thành.
Chỗ này chỉ có một cái phân hội của Bách Tông Liên Minh, trước đây người mạnh nhất đóng giữ ở đây cũng chỉ là Thần Huyền trung cảnh mà thôi, nhưng từ sau khi Thác Doanh đến, chỗ này liền trở thành nơi tụ tập của các đại lão trong Minh Kính hồ.
Ai cũng muốn trèo cành cao, ai cũng muốn gặp thần nữ của tứ tinh cự đầu thế lực một phen.
Nhưng Thác Doanh không có tâm trạng gặp bất cứ ai. Bây giờ nàng chỉ quan tâm đến chuyện của Ôn Bình, vì một cái thiêu niên mới 18, 19 tuồi; ở Long Thần môn mạnh nhất cũng chỉ ở Luyện Thể cảnh mà thôi, thế nhưng hắn lại làm mưa làm gió ở Đông hồ này, phía sau lưng hắn phải có cường giả Trấn Nhạc cảnh chống lưng. May mắn mấy hôm nay kéo dài điều tra cũng giúp nàng hiểu rõ một chuyện, Ôn Bình dù sao cũng chỉ là một thiếu niên.
Tâm tính chính là cần tuổi tác để lắng đọng.
Dựa vào đại thụ để quật khởi Bất Hủ tông, nhưng không lôi kéo các cường giả, hoặc gia nhập Bách Tông Liên Minh, không phải thấy mình là trung tâm thì chính là nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất.
Lại còn ngông cuồng gây thù khắp nơi!
Cho nên trở thành bốn bề thọ địch.
- Liên quân Bách Tông Liên Minh đã xây dựng khá ổn rồi, chỉ đợi mấy bước sau cùng sẽ đến thảo phạt Bất Hủ tông, cường giả đứng sau Bất Hủ tông kia không biết có dám ra hay hay không?
Vốn nghĩ chuyện này còn cần phụ thân ra tay, nếu không khó để tiêu diệt Bất Hủ tông, thành công báo thù, nhưng hiện tại tin tức thu được từ Minh Kính hồ, lo lắng trong lòng nàng trong chốc lát không còn sót lại chút gì.
Lẩm bẩm một câu, Thác Doanh nói với thủ vệ ngoài cửa:
- Đi Thiên Thần học viện một chuyến, nói bọn họ nhanh lên chút, sự kiên nhẫn của ta có hạn.
Bọn họ là chỉ Dương Hi Bỉ kia.
Cũng là chỉ Thiên Thần học viện.
Tiếng nói vừa xong, một cỗ khí tức của Trấn Nhạc cảnh liền xuất hiện trong cảm giác của nàng, Thác Doanh liền vung tay gọi mấy tên thủ vệ kia lại:
- Không cần đi nữa… Người đã trở về.
Không lâu sau, cửa sương phòng của tửu lâu bị đẩy ra, Dương Hi Bỉ một mình tiến vào trong nhã lâu.
Nhưng mà, Dương Hi Bỉ đi đến với trang phục rách rưới, dường như trải qua một trận đại chiến, môi trắng bệch đến khác thường.
Nét mặt Thác Doanh từ cười chuyển thành lạnh lùng.
Bởi vì nàng không thấy nữ nhân kia đâu.
Biết chắc lại có biến cố.
- Không giao?
Trong lòng Thác Doanh tỏa ra sát ý.
Dương Hi Bỉ vội vàng lắc đầu, ấp úng trả lời:
- Không phải…
- Vậy thì vì sao?
Thác Doanh bỗng nhiên đứng dậy, chén rượu kẹp giữa hai ngón tay phanh một tiếng vỡ vụn, dọa cho Dương Hi Bỉ giật mình một phen.
Dương Hi Bỉ vội vàng quỳ xuống đất, giải thích:
- Thần nữ bớt giận… Nữ tử kia dường như biết chúng ta bắt nàng để làm gì, cho nên dứt khoát nhảy vào khúc cảnh. Thuộc hạ không để ý tính mạng vào trong khúc cảnh tìm kiếm, vừa hay nhìn thấy nàng ta bị vòng xoáy yên lặng cuốn đi.
Hắn biết khúc cảnh nguy hiểm.
Thế nhưng vì để có thứ để bàn giao, hắn chỉ có thể lựa chọn nhảy vào trong khúc cảnh nhìn một chút.
- Xuống dưới dưỡng thương đi.
Thác Doanh trên mặt vẫn lộ vẻ lạnh lùng như cũ, nhưng cũng không nóng giận, bởi vì nàng biết rõ, tức giận không có tác dụng gì, sẽ chỉ khiến bản thân mất đi khả năng phán đoán mọi chuyện mà thôi.
Nếu đã không bắt được người.
Vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.
May mắn thay Bách Tông Liên Minh kia cho nàng một kinh hỉ, tất cả liền dễ dàng hơn nhiều.
- Không cần tiếp tục quản Thiên Thần học viện bọn họ, chúng ta khởi hành đi Đông hồ, thuận tiện ngươi phái người đi Thương Ngô thành xem một chút, dù sao cũng chỉ có người của Thương Ngô thành mới hiểu rõ Bất Hủ tông nhất!
- Ti chức nghỉ ngơi một chút liền đi, nhất định có thể lấy công chuộc tội.
- Không, ngươi không cần đi.
- Thân thể thuộc hạ có thể…
- Phái một người bình thường, tốt nhất là không có tu vi cảnh giới.
Thác Doanh rất rõ ràng, chỉ có người bình thường mới không cần phải che giấu, mà một khi có tu vi cảnh giới thì che giấu ra sao cũng vô dụng. Bất Hủ tông có Trấn Nhạc cảnh Yêu vương, cảnh giới tu hành của nó chỉ liếc thoáng qua là nhìn được!