Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 489 - 【Vip】 Cách Sử Dụng Tiểu Di

【VIP】 Cách Sử Dụng Tiểu Di 【VIP】 Cách Sử Dụng Tiểu Di

- Cuối cùng cũng có được Tuyền Qua pháo.

Có được năng lực khống chế gió mạnh mẽ, sự tự tin của Ôn Bình nhất thời tăng vọt, cảm giác chỉ cần đánh một quyền có thể đánh chết Trấn Nhạc cảnh lại một lần nữa xuất hiện, lần này, không phải là một cảm giác mơ hồ nữa mà là cảm thấy mình thật sự có thể làm được điều này!

Sau khi có được sự tự tin tuyệt đối, bây giờ hắn thật hi vọng Bách Tông Liên Minh đến sớm một chút, nếu không thì đi đâu tìm cường giả Trấn Nhạc cảnh để thử đây?

Khi ra khỏi sân thí luyện hung thú đã là hai ngày sau.

Hắn không có khái niệm về thời gian, cho đến khi hắn gặp được Hoài Diệp đang chuẩn bị đồ ăn sáng hắn mới biết được, hóa ra bản thân đã tu luyện năm sáu ngày rồi, vừa hay hôm nay là ngày Nghìn tầng giai mở ra. Vốn định chui vào Thính Vũ các cho đến khi kế hoạch hai trăm lần Thể hồ quán đỉnh kết thúc, nhưng bây giờ chỉ có thể tạm thời ngưng lại, chẳng qua nếu đã là như vậy rồi, hắn cũng muốn thuận tiện sắp xếp một số việc tu luyện trong những ngày này, ai muốn vào trong Phong chi cốc cần phải đặt chỗ trước, nếu không thì lần bế quan này ít nhất cũng phải mất mấy ngày.

Hơn nữa đợi sau khi Thể hồ quán đỉnh kết thúc vẫn còn rất nhiều việc đợi hắn xử lý.

- Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!

Đến giờ ăn cơm, Long Kha đột ngột ngồi bên cạnh Ôn Bình giống như u linh.

- Nhập tông!

Đối mặt với đĩa thức ăn thơm ngon, còn có màu đỏ của Linh Mễ, Long Kha không giống như ngày thường, cầm nó lên là ăn, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đến chúng.

Đương nhiên, việc này và việc nàng gấp đến không thể đợi được có liên quan với nhau.

Chờ đợi, vĩnh viễn là việc buồn tẻ nhất.

Trước kia thấy một bát Linh Mễ là đã làm nàng phát điên, huống chi đối mặt với Phong thuộc tính dị mạch chỉ có thể nhìn mà không chạm được kia?

Với tư cánh là tông chủ, Ôn Bình khẳng định không thể đồng ý tại nơi này được, bằng không thì việc Long Kha gia nhập Bất Hủ tông là việc rất ư là vinh hạnh, điều này sẽ làm cho người tông chủ như hắn mất hết cốt cách,

- Có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi nói.

Long Kha nghe xong câu nói này, lập tức muốn chửi ầm lên.

Đánh cái tên tiểu tử Ôn Bình này, phỏng chừng tỷ tỷ sẽ đau lòng.

Không thể đánh, mắng cũng không được sao?

- Bà cô đây đợi ngươi bao lâu rồi, còn đợi ăn cơm xong! Ngươi có một chút khái niệm thời gian nào không hả, thời gian của người khác thì không phải là thời gian sao?

- 100 viên bạch tinh.

- Nhập tông!

Ba câu nói liên tiếp được phun ra từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia.

- Thiệt là gấp lắm rồi.

Ôn Bình thầm nghĩ trong lòng.

Chợt hắn lén nhìn tiểu di của mình, bỏ qua cái vẻ mặt đang giận dữ kia, thật ra mà nói, Trấn Nhạc thượng cảnh gia nhập tông môn thật sự rất vừa ý hắn, đối với Bất Hủ tông mà nói thì cũng nhiều thêm một vài tình tiết.

Ác Linh kỵ sĩ và chú chó săn Cáp Cáp, cộng thêm hai con điện thủ cộng lại cũng không bằng năng lực to lớn của một Trấn Nhạc thượng cảnh mang lại.

Nhưng mà…

Có một vấn đề.

Có người tìm hắn!

Còn là người của phủ thành chủ.

Một vị tu sĩ Thông Huyền hạ cảnh dưới Nghìn tầng giai, căn cứ vào hình ảnh mà hệ thống truyền đến, là một gã lạ mặt, hẳn là vừa mới gia nhập cường giả của Thương Ngô thành, bởi vì hắn mặc khôi giáp mà chỉ có phó thành chủ mới có tư cách mặc.

Hắn biết mình không thể đi lên Bất Hủ tông, vì vậy hắn ta hét lên trong sự điên cuồng:

- Ôn tông chủ, Minh Kính hồ có tin cần báo! Viện trưởng học viện Thiên Thần có tin cần báo!

Cơ Lương Bình gửi thư đến?

Ôn Bình nhướng mày, vội vàng để cho chó săn xuống núi mang thư lên.

Cơ Lương Bình gửi thư đến chỉ có hai trường hợp.

Báo tin vui, còn có báo tin… buồn.

Nếu như chỉ là nói chuyện phiếm, khẳng định không cố ý viết thư, sau đó đưa đến Thương Ngô thành để họ mang đến đây. Hắn tốn công viết thư như thế, khẳng định sẽ tự mình đi đến Thương Ngô thành một chuyến, hắn ta chỉ hận không thể gần mình thêm một chút.

- Tiểu tử, nói chuyện đi, trên 100 viên bạch tinh ngươi cũng chướng mắt, vậy một cái Trấn Nhạc thượng cảnh như ta đây chỉ cần gia nhập tông môn, tùy tiện cũng có thể bảo hộ Bất Hủ tông ngươi đến mấy trăm năm, cái này ngươi không phải không biết đúng không.

Nàng biết rõ hiện tại Ôn Bình không thiếu bạch tinh, từ trong miệng của bọn người Lâm Khả nàng đã biết được một số chuyện về Tuyền Qua đồ.

Có Chiêm Đài Thanh Huyền là Nhị tuyền Tuyền Qua thần tượng ở đây, Ôn Bình không thể nào thiếu bạch tinh được. Bởi vì ngoại trừ có thể bán Tuyền Qua đồ ra, Ôn Bình không cần phải nuôi mấy nghìn người, trên vạn người, ngược lại mỗi người trong tông môn đều phải đưa bạch tinh cho hắn.

- Bách Tông Liên Minh muốn diệt ta, ngươi cũng có thể che chở được?

Ôn Bình thốt ra câu nói này, tất nhiên nói câu này chính là muốn cho Long Kha bình tĩnh một chút, dù sao lời nói này nghe có chút nghiêm túc, nhưng ai nghe cũng giống như nói đùa.

Bách Tông Liên Minh, cần gì phải so đo với một cái thế lực?

Nhưng mà, phản ứng của Long Kha làm Ôn Bình có chút khó đỡ, nàng ấy trực tiếp gật đầu,

- Chỉ là Bách Tông Liên Minh thôi mà, bọn họ nếu như dám đến, ta sẽ làm cho minh chủ bọn họ không thấy mặt trời ngày mai.

Lời này vừa nói ra, làm cho bọn người Tần Sơn đang ngồi trên bàn ăn biến sắc.

Hai mặt nhìn nhau, trong lòng dậy sóng.

Thiên Địa hồ rộng như vậy, có gan để nói ra những lời này tuyệt không có một ai, nhưng mà Triệu khách khanh của bọn họ lại nói ra rồi!

Ngay sau đó, Long Kha lại nói thêm một câu,

- Cho nên, hiện tại ta đã là một thành viên của Bất Hủ tông chưa?

- Thật đúng là quyết tâm muốn gia nhập tông môn.

Ôn Bình thầm nhủ một câu trong lòng, hắn không có nghĩ đến chỉ một câu nói qua loa như vậy, đã nhận được lời hứa hẹn lớn như vậy từ Long Kha, thật là niềm vui ngoài ý muốn nha. Vậy thì, lúc này đây hắn không cần phải giả vờ nữa rồi, nhanh chóng thu nhận Long Kha mới là việc quan trọng.

Sau đó lúc đang muốn gật đầu, chó săn đã đến trước mặt.

Ôn Bình chưa kịp nhận lấy, chỉ lơ đãng liếc mắt qua, một mùi máu tươi truyền đến.

Không phải mùi máu của soup huyết thú trên bàn, cũng không phải mùi của yêu vật còn sót lại trong miệng chó săn tản ra, mà là trong lá thư này.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Ôn Bình khom người cầm lấy bức thư, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa xét thư.

Trên bức thư có huyết ấn!

Chắc là lúc chữ trên thư còn chưa khô dính vào.

Ôn Bình biết rõ, người ở thế giới này có một thói quen, khi trong lòng mang theo thù hận sẽ dùng máu của chính mình để viết thư, gửi vào đó nỗi thống khổ trong lòng và một tâm trạng bức thiết.

Chậm rãi mở bức thư ra.

Lúc xem từng hàng từng hàng, nét mặt cũng Ôn Bình từ từ thay đổi theo.

Thân hình vốn luôn trầm tĩnh bỗng nhiên hơi run rẩy, một luồng sát ý mạnh mẽ bốc lên, bọn Tần Sơn ngồi ở bên ngoài cách khoảng mười mấy bước chân liền biến sắc, bởi vì cái sát ý kia làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu.

Trong lòng mọi người nổi lên nghi ngờ.

Tông chủ làm sao vậy?

Tuy không biết đáp án, nhưng bọn họ hiểu rõ, nhất định là có liên quan đến bức thư trong tay của tông chủ.

- Được!

- Được lắm!

Ôn Bình cắn răng nói ra ba chữ, tay không tự chủ được mà vo bức thư thành một cục, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dữ dội như bay vọt về phía chân trời.

Hay cho một cái Long Thần môn!

Ngươi nhìn trộm Tuyền Qua đồ của ta, giết một cái cường giả Trấn Nhạc cảnh của ngươi, các ngươi vẫn không nhớ sao?

Vậy mà còn muốn giở trò sau lưng!

- Đường đường là cường giả Trấn Nhạc cảnh, không dám đến Thương Ngô thành tìm ta, lại đi làm khó một tu sĩ Luyện thể cảnh, thật là có mặt mũi đấy.

Dứt lời, Ôn Bình đột nhiên quay đầu lại.

- Triệu khách khanh, nếu ngươi đã muốn nhập tông, vậy trước đi theo ta đến nơi này.

- Giết ai?

Long Kha mở miệng hỏi.

Hiển nhiên nàng đoán được Ôn Bình muốn làm gì.

- Không xa.

Ôn Bình để lại hai chữ xong đi xuống dưới.

Lần này Ôn Bình không muốn mang theo Ác Linh kỵ sĩ, không muốn mang theo điện thủ, bởi vì cả hai năng lực gây sốc không lớn, không đủ để cho cả Long Thần môn sợ hãi!

Lần này, hắn muốn đánh, đánh cho người của Long Thần môn khiếp sợ, sau này khi thấy hắn nhất định phải đi đường vòng!

Bình Luận (0)
Comment