Hắn muốn cùng Dương Hi Bỉ giao đấu, không chỉ vì muốn giết hắn, còn vì nhiệm vụ Tuyền Qua pháo gác lại hồi lâu, đã có thể sợ Dương Hi Bỉ phòng thủ mà không chiến, cuối cùng bị Long Kha tiện tay giết chết, cơ hội hắn dày công cực khổ đợi hóa thành không rồi sao?
Cho nên Ôn Bình dứt khoát chiều ý hắn.
Dương Hi Bỉ không phải muốn sống sao?
Vậy thì cho hắn kết quả hắn muốn.
- Thật sao?
Dương Hi Bỉ quả nhiên lên tiếng.
Ôn Bình gật đầu.
- Đương nhiên.
- Ngươi để cho nàng ta lui về sau.
Dương Hi Bỉ lòng còn sợ hãi mà chằm chằm vào Long Kha, hai người cách vài chục bước xa, nhưng hắn lại không có cảm giác an toàn.
Cảm giác này như bị đao gác lên cổ vậy.
Ôn Bình cười gật đầu, cười Dương Hi Bỉ ngây thơ, có điều Dương Hi Bỉ đã cảm thấy như vậy có cảm giác an toàn, vậy hắn không ngại cũng ngây thơ một lần.
- Triệu Khách Khanh, ngươi lui về sau đi.
- Làm cái gì vậy chứ?
Long Kha tuy buồn bực, nhưng vẫn lui về sau.
Ôn Bình nói tiếp:
- Bắt đầu bây giờ, hay là cho ngươi chút thời gian đứng dậy?
- Bây giờ!
Dương Hi Bỉ nói xong, nắm chặt hai tay lại.
Phanh!
Một cái mạch môn màu xanh mở ra theo tiếng động, từ xa nhìn lại, mạch khí kia cuồn cuộn như là hải triều. Trong dòng mạch khí như thủy triều này, mạch môn thứ hai và thứ ba của Dương Hi Bỉ liên tục mở ra.
Phanh!
Phanh!
Giờ phút này Dương Hi Bỉ, khác với khí thế uể oải khi mới đối mặt với Long Kha, cả người như là cự thú đứng đó.
So sánh với hắn, Ôn Bình có gì khác hẳn.
Phanh ——
Đồng thời vang lên tiếng hai mạch môn giao hòa cùng một chỗ truyền ra, tuy chỉ có hai cái mạch môn, cũng không nhập Dương Hi Bỉ khí thế trùng thiên, mạch môn bạch sắc lại khiến cho ngoài ngàn mét xa tất cả mọi người chịu kinh ngạc.
Bọn họ đều chưa thấy qua mạch môn bạch sắc.
Dương Hi Bỉ cũng như thế.
- Mạch môn bạch sắc?
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cho dù là Phong thuộc tính xuất hiện gần đây cũng không phải mạch môn bạch sắc.
Hay là Ôn Bình có thứ thuộc tính thứ bảy?
Khi dần dần giảm bớt sự kinh ngạc trước mạch môn bạch sắc, Dương Hi Bỉ mới hồi phục tinh thần nhìn trực tiếp vào món đồ kia, cái kia chính là cảnh giới của Ôn Bình.
Chính là Thần Huyền cảnh!
Bất quá cũng không dám cười nhạo Ôn Bình không biết lượng sức, khoảng cách với Triệu Khách Khanh kia cũng không xa:
- Ôn tông chủ, ngươi có lẽ không phải người mạnh nhất Thần Huyền cảnh, nhưng lại là người có gan lớn nhất Thần Huyền. Từ xưa đến nay, cũng chỉ nghe nói qua thiên kiêu dị mạch Thần huyền khiêu chiến Bán Bộ Trấn Nhạc, chưa từng nghe qua có Thần Huyền cảnh nào dám khiêu chiến Trấn Nhạc cảnh đấy. Ngươi phải hiểu được, bất kể là linh thể của ta, hay là Trấn Nhạc hộ giáp của ta, thì để mở ra hai cái mạch môn Thần Huyền cảnh cũng không thể làm bị thương.
- Yên tâm, ngươi nhất định sẽ chết!
Ôn Bình lạnh lùng mà lên tiếng, rồi sau đó tâm niệm vừa động, vô ý thức mà dùng Ngự Kiếm Thuật mở đầu. Nhưng vào lúc lấy Lang Nguyệt kiếm ra khỏi tàng giới, hắn phát hiện bị tiêu tốn đến mức khả năng điều khiến kiếm cũng không còn.
Bất quá cũng không sao cả.
Dù sao cảnh giới tu luyện Ngự Kiếm Thuật vốn là không cao.
Cho dù Lang Nguyệt kiếm là thần binh lợi khí, còn có Tuyền Qua đồ tăng phúc năng lực đặc thù, có lẽ cũng không thể tổn thương đến Trấn Nhạc cảnh Dương Hi Bỉ.
Cứ dùng Hỏa Long thuật thử xem Dương Hi Bỉ sâu cạn đến đâu!
Hô ——
Hỏa diễm bạch sắc lập tức bốc lên từ lòng bàn tay Ôn Bình.
Tay từ trong hất ra, một con Hỏa Long liền từ trong ngọn lửa chui ra, hơn nữa càng biến càng dài, cho đến lúc đạt tới mười trượng có thừa. Lúc cuốn tròn bên cạnh Ôn Bình, hai con ngươi đỏ thẫm liên tục nhìn chằm chằm Dương Hi Bỉ.
- Dùng toàn lực đi, khinh địch có thể sẽ khiến cho ngươi chết không nhắm mắt đấy.
Dứt lời, Ôn Bình lúc này vung tay lên.
Hỏa Long bạch sắc liền bay đánh về phía Dương Hi Bỉ, Dương Hi Bỉ trong nội tâm kinh hãi Ôn Bình vậy mà có thể tạo ra hỏa diễm bạch sắc, bất quá sau khi bình tĩnh lại lập tức nhìn Hỏa Long, bất chợt nhìn thấy Hỏa Long vừa xẹt ngang qua.
Đất đá, thổ nhưỡng ngay lập tức đã hòa tan.
Giờ phút này mặc dù là cách hơn mười thước xa, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cao đập vào mặt.
- Ngươi là hỏa, vừa vặn lão tử là nước!
Lui về sau vài bước, theo tiếng rung của mạch môn, Dương Hi Bỉ hai chân hung hăng giậm xuống, sau lưng chợt nghe được tiếng thủy triều nổi lên, trượng cao sóng lớn đập vào mi mắt, nó lướt qua Dương Hi Bỉ, đánh về phía Hỏa Long:
- Còn đây là Cự Lãng Hám Sơn thuật, chính là Huyền cấp mạch thuật, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng lão tử đã sớm đem nó tu luyện đến viên mãn cảnh. Hôm nay ta sẽ dùng thứ nước này, đập chết hỏa của ngươi!
Sóng lớn theo tiếng hét của Dương Hi Bỉ, giống như là được cổ vũ, phát ra tiếng vang càng lớn. Độ rộng chậm rãi khuếch tán đến đạt hơn mười thước, độ cao cũng đã kéo lên năm mét, thoạt nhìn mặc dù không cao bằng núi, tuy nhiên lại không ai dám hoài nghi khả năng dời núi của nó. Bởi vì nó không phải là thứ nước đơn giản, mà là Huyền cấp viên mãn mạch thuật, hơn nữa Trấn Nhạc cảnh thực lực gia trì, một ngọn núi nhỏ e là không ngăn nổi nó.
So với nó, Hỏa Long bạch sắc xem ra có chút ốm yếu, như là rất lâu chưa ăn cơm, gầy trơ cả xương.
Nhưng Ôn Bình không có chút bối rối.
- Nói cứ như là ta không có viên mãn vậy!
Hơn nữa, nó đây chính là Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật.
Cảnh giới không đủ, thì dùng phẩm cấp để bù!
Ôn Bình nhẹ nhàng cười cười, tiếng nói vừa dứt, trước mặt Hỏa Long bạch sắc ập tới một con sóng lớn.
Tiếng sóng cuộn, tiếng Cự Long rống lên giận dữ xen lẫn cùng một chỗ, khiến cho ngoài ngàn mét xa cũng khiến người ta cảm xúc dâng trào.
Hỏa Long, không đập tan làn sóng cuồn cuộn đó.
Lửa của nó cũng không bị dập tắt.
Đầu rồng ngửa thẳng lên trời thét dài một tiếng về sau, lập tức xuất hiện một đợt sóng lớn, xông về Dương Hi Bỉ.
- Cái gì?
Dương Hi Bỉ không thể tin được cảnh tượng trước mắt, theo lý thuyết Trấn Nhạc cảnh mạch thuật của hắn không thể nằm ở thế yếu được.
- Hỏa này có điều cổ quái!
Ý thức được điểm này, Dương Hi Bỉ vội vàng cấp tốc triệt thoái phía sau đồng thời, những đợt sóng trùng điệp phía sau ập tới, liên tục tấn công về phía Hỏa Long.
Khi Dương Hi Bỉ lui ra sau vài trăm mét, sóng lớn cũng bị sóng lớn đập tan.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị nói chuyện thì lại có một đầu Hỏa Long bạch sắc xuất hiện.
- Có ý nghĩa sao?
Một Hỏa Long bạch sắc hắn đã có thể phá, hắn không hiểu tại sao Ôn Bình còn một chiêu sử dụng hai lần, căn bản không có chút tác dụng nào.
Dù sao thì ở trong mạch môn, mạch khí không kiệt.
Muốn hao tổn thể lực hắn lại càng không thể, hắn cũng không tin linh thể của Ôn Bình cao được như hắn!
Hai người sống cùng một lúc nhưng mà ngày đêm khác biệt.
Lúc thấy Hỏa Long đến nữa, hắn cảm giác được một điểm không đúng, đầu nghiêng qua, hắn nhìn thấy đằng sau Hỏa Long bạch sắc kia còn một con khác, lại một con nữa, tiếp nữa một con:
- Tên điên!
Dương Hi Bỉ lập tức thầm nghĩ trong lòng: phải thoát khỏi tên điên này!
Đi thôi!
Đi ngay bây giờ!
Đây chính là cơ hội Ôn Bình cho hắn đấy, đừng để nó uổng phí.
Tọa kỵ của mình ở sau lưng đây rồi, toàn bộ bên trong khu Thiên Thần học viện, chỉ vẹn vẹn có mười Dực Tộc đại yêu đều là của hắn đấy.
Chỉ cần mình lên Kim Ô, cả cái tên Triệu Khách Khanh Trấn Nhạc thượng cảnh kia cũng đuổi không kịp!
- Đi!
Nói đi là đi, Dương Hi Bỉ trực tiếp quay đầu chạy vội về phía Kim Ô của hắn.
Ôn Bình cảm ứng được động tác của Dương Hi Bỉ, cũng không gấp, nhẹ nhàng cười cười rồi nói ra:
- Hắn dám làm vậy ư!
Tiếng nói vừa ra.
Phanh!
Phanh!
Hai cái mạch môn đồng thời run lên, nguyên bản mạch môn bạch sắc chậm rãi trở nên trong suốt..., gió tại thời khắc này bỗng nhiên như một đứa bé phất qua bên người Ôn Bình.
Ôn Bình cả người trực tiếp nổ bắn ra mà ra, Hỏa Long cũng chuyển hướng đuổi về phía Dương Hi Bỉ, nhưng mục tiêu lại không phải Dương Hi Bỉ, mà là Dực Tộc đại yêu trên quảng trường kia.
Dương Hi Bỉ nhìn thấy Kim Ô gần trong gang tấc, mừng rỡ trong lòng, cảm giác được Ôn Bình đuổi theo sau lưng, hắn vội vàng nói với chín con Thần Huyền cảnh đại yêu: - Xé xác hắn cho lão tử!
Chín con Thần Huyền cảnh đại yêu cùng tiến lên, giết một Thần Huyền cảnh thật dễ dàng.
Cho dù Triệu Khách Khanh đến hỗ trợ, Ôn Bình không bị xé nát, nhưng hắn cũng đi rồi, không ai có thể đuổi theo được.
Bất kể kết quả nhưng thế nào đều là tốt nhất.
Thế nhưng mà vừa dứt lời, Dương Hi Bỉ liền biến sắc.
Kim Ô bất động rồi!
Như tượng điêu khắc gỗ vậy.
Nếu không phải tròng mắt kia còn chuyển động, hắn cũng không tin được khung cảnh trước mắt này.
Mới khi nãy, nó còn dang cánh chờ đón mình kia mà.
- Chuyện gì xảy ra?
Vừa nghiêng đầu, khung cảnh kinh hãi đập vào mắt, không chỉ là Kim Ô của hắn, mà chín con Thần Huyền cảnh đại yêu cũng như vậy…