Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 503 - 【Vip】 Hoa Trạch Vũ Chết

【VIP】 Hoa Trạch Vũ Chết 【VIP】 Hoa Trạch Vũ Chết

Sơn ngoại.

Không xa ngoài đó mấy trăm đệ tử nội viện cung kính đứng đợi, Cơ Lương Bình đứng đầu, rất nhiều trưởng lão, chấp sự đang đứng hai bên đường chờ sự xuất hiện của Ôn Bình.

Mà Hoa Trạch Vũ lúc này đây cũng thành thật đứng sát bên cạnh bọn họ, nhưng lại né xa Cơ Lương Bình, trong lúc lơ đãng nhìn về phía Cơ Lương Bình, trong lòng đều là lo sợ.

Hiện tại trong lòng nàng đang rất hối hận.

Tính đi tính lại, vốn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, không ngờ đến lại thất bại trong gang tấc… Đứng sai đội rồi!

Vốn tưởng rằng Cơ Lương Bình đã dùng bảo bối bí mật nào đó mà nàng không biết để mời đến sự giúp đỡ của một thế lực lớn.

Thật không ngờ lại là tông chủ Bất Hủ tông.

Càng làm cho nàng kinh hãi hơn là cái Bất Hủ tông này lại là vì báo thù cho Thi Hoa mà giết chết nhiều người của Long Thần môn đến vậy.

- Khó trách vì sao Cơ Lương Bình lại nói Long Thần môn không dám trực tiếp đối diện với Bất Hủ tông nên mới giở trò sau lưng…

Sau một câu lầm bầm trong tuyệt vọng, nàng rũ đầu xuống.

Một tông môn ở Đông hồ.

Lại khủng bố đến vậy!

Nếu như việc nàng dẫn người đến bức Thi Hoa nhảy vào khúc cảnh bị Cơ Lương Bình nói ra, chỉ sợ là cái mạng nhỏ của nàng không giữ được nữa rồi!

Một bên khác, Dương Hi Bỉ đang quỳ trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào lối ra hậu sợ, cho dù không nhìn thấy Ôn Bình xuất hiện nhưng trong lòng hắn đã biết có chuyện không hay rồi.

Nếu như là thế lực khác, cho dù là mạnh hơn Long Thần môn một bậc, để hắn quỳ ở đây khẳng định vẫn còn cơ hội để thương lượng, ít nhất dựa trên thể diện Long Thần môn, phải chịu một ít đau khổ để có thể bảo toàn tính mạng ra khỏi đây khẳng định không có vấn đề gì.

Nhưng Bất Hủ tông thì không giống như vậy

Nhất định sẽ giết hắn.

Bởi vì Ôn Bình thân là tông chủ một tông môn, trong tay có năng lực giết chết Trấn Nhạc cảnh, lại có thể vì một nữ nhân Luyện thể cảnh mà tự mình đến học viện Thiên Thần.

- Làm sao bây giờ?

Dương Hi Bỉ muốn chạy, nhưng biết bản thân cơ bản là chạy không thoát.

Nữ nhân kia là thượng cảnh.

Một khi hắn có động tĩnh, nàng nhất định sẽ đuổi theo kịp, khả năng chạy trốn gần như là con số không.

- Ra rồi!

Khi thân ảnh một thiếu niên xuất hiện ở lối ra hậu sơn, hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đầu gặp Ôn Bình ở Vân Hải chi đô.

Ai có thể nghĩ đến, thời điểm gặp lại, hắn lại quỳ gối ở trước mặt Ôn Bình.

Sinh tử đã không còn là chuyện của bản thân mình nữa rồi.

Đột nhiên, một âm thanh như sấm rền vang lên.

- Cung nghênh Ôn tông chủ!

- Cung nghênh Ôn tông chủ!

Cơ Lương Bình cùng mấy trăm người cùng ôm quyền hành lễ.

Hai tay Ôn Bình chắp sau lưng, không có để ý nhiều đến bọn họ, chỉ mang theo Long Kha trực tiếp đi về phía Dương Hi Bỉ, sát ý nổi lên giữa hai đầu chân mày, đậm đến mức một đệ tử nội viện đứng cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này.

Khi chỉ còn cách Dương Hi Bỉ khoảng mười bước chân, Ôn Bình bỗng nhiên dừng bước, lạnh giọng nói:

- Tuy Thi Hoa là bằng hữu của ta, thế nhưng chỉ là Luyện thể cảnh, làm như vậy với một Luyện thể cảnh, chơi vui không?

Dương Hi Bỉ biết rõ Ôn Bình có ý gì.

Nhưng hắn không cho rằng thủ đoạn của hắn là sai lầm.

Mạnh được yếu thua, đó là cách sinh tồn.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, không quản đến việc cách làm đó là quang minh hay là tà ác, đều là việc nên làm.

Chỉ là vì mạng sống, hắn đành phải cúi đầu:

- Ôn tông chủ, ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.

Nghe thấy thế, Ôn Bình cười cười nói tiếp:

- Lời này chính ngươi có tin không?

Nói xong, Dương Hi Bỉ nín thinh.

Nhìn thấy hắn im lặng, có một số đệ tử nội viện thất kinh.

Mấy trăm người không khỏi tự nhìn lẫn nhau.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao viện trưởng lại muốn cho Thi Hoa nhiều tài nguyên đến vậy, lại để cho một cái Luyện thể cảnh tiến vào Tẩy Luyện trì.

Thi Hoa có một người bạn như thế, đến cả thế lực Tứ tinh đều phải xem là thượng khách mà đối đãi huống hồ chi một thế lực Tam tinh như bọn họ?

Lúc này, Dương Hi Bỉ đã im lặng một lúc lâu kia cũng mở miệng nói, thuận tiện liếc nhìn nữ nhân sau lưng Ôn Bình:

- Ôn tông chủ, thật ra chuyện Thi Hoa chết không có liên quan đến ta. Ta chỉ muốn mang Thi Hoa đi mà thôi, không hề có ý muốn lấy mạng nàng ấy. Chính nàng ta nói rằng nàng ta có thể tìm được Thi Hoa, cũng là nàng ta ép Thi Hoa nhảy vào khúc cảnh, chuyện này không có liên quan đến ta. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện, hơn nữa ta chết rồi đối với người cũng không có lợi ích gì, người đã chết thì không thể sống lại, nhưng mà chỉ cần ngươi tha cho ta một con đường sống, ta có thể cho ngươi rất nhiều…

Vừa nói Dương Hi Bỉ vừa chỉ tay vào Hoa Trạch Vũ.

Một màn như vậy dọa Hoa Trạch Vũ nhũn cả chân.

Sự việc đáng sợ nhất đã đến rồi.

Chỉ là nàng không thể ngờ tới, người nói ra tất cả mọi thứ lại là Dương Hi Bỉ.

Một cái cường giả Trấn Nhạc cảnh, vậy mà tham sống sợ chết đến mức đem hết mọi trách nhiệm đổ lên đầu nàng!

Bịch!

Cả người Hoa Trạch Vũ run rẩy quỳ trên mặt đất.

- Ôn tông chủ, hắn ta nói hưu nói vượn… Lão thân là bị hắn ép buộc… Ta thật sự không cố ý làm khó Thi Hoa…

Bởi vì sợ hãi, lời nói của Hoa Trạch Vũ đều bị đứt quãng, nhưng lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Cơ Lương Bình đang đứng gần đó, dường như cho rằng Cơ Lương Bình sẽ vì giao tình nhiều năm của hai người mà nói giúp nàng một câu.

Nhưng lại chỉ đổi lấy được một câu nói lạnh lẽo:

- Vậy lúc nãy ngươi vừa mở mạch môn vừa hô lên hỗ trợ Long Thần môn lấy mạng ta cũng là bị ép buộc sao?

Cơ Lương Bình dường như vẫn chưa hết giận lại mắng thêm hai câu.

- Phi! Mắt ta mù rồi chắc!

- Lão tiện nhân!

- Cái kia…

Hoa Trạch Vũ nghẹn lời, sắc mặt như tro tàn.

Ôn Bình ở một bên nghe xong lời của Cơ Lương Bình nói, trong lòng âm thầm bật cười.

Thi Hoa xảy ra chuyện không may, tất cả mọi trách nhiệm Cơ Lương Bình đều ôm về mình, từ đầu đến cuối đều nói là lỗi của mình, sự việc của Hoa Trạch Vũ một chữ cũng không nói với hắn.

Nhưng đến lúc cuối, lão phụ này lại quay qua giúp người của Long Thần môn giết hắn.

Thật đúng là châm chọc.

Ôn Bình hỏi:

- Cơ viện trưởng, việc này có cần ta giúp ngươi hay không?

Cơ Lương Bình vội lắc đầu.

- Ôn tông chủ, lão phu nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo.

Lúc nói những lời này, trong mắt Cơ Lương Bình lóe lên một tia kiên định.

Bởi vì hắn đã quyết định sẽ làm một trận thanh tẩy môn hộ.

Hôm nay trước là giết Hoa Trạch Vũ, hôm khác lại xử lý vây cánh của Hoa Trạch Vũ.

Cho dù làm như vậy có thể làm cho học viện Thiên Thần đánh mất vị trí đứng đầu, muốn quay về đỉnh cao e rằng phải mất trăm năm, nhưng hắn hiểu rõ, so với những thứ kia, bây giờ cho Ôn Bình một cái công đạo mới là quan trọng.

Cơ Lương Bình khoát tay, cao giọng hướng về các trưởng lão nói:

- Đem cái lão tiện nhân này lôi xuống cho lão phu, trực tiếp ném vào khúc cảnh, dùng để an ủi linh hồn đệ tử của lão phu.

- Vâng!

- Vâng!

Vừa dứt lời, một đám cường giả Thần Huyền cảnh trực tiếp xông lên trước, mở ra toàn bộ mạch môn, trong chốc lát đã khống chế được Hoa Trạch Vũ đang muốn phản kháng…

Chỉ là, Ôn Bình không có tâm tư xem một màn này.

Mà nghiêng đầu nhìn về phía Dương Hi Bỉ, nói:

- Đứng lên đi.

Câu nói đột ngột của Ôn Bình làm cho Dương Hi Bỉ sững sờ.

Sợ Dương Hi Bỉ không tin, Ôn Bình nói lại một lần nữa:

- Đứng lên đi, không cần quỳ nữa.

- Ôn tông chủ ta nguyện đưa lễ vật là mười con đại yêu…

Dương Hi Bỉ chỉ tay về mười con đại yêu ở phía xa xa bên ngoài chủ điện.

Cho dù là thế lực Tứ Tinh cũng ít có thể lấy ra được như thế.

Lễ vât nặng như vậy, đổi lấy một cơ hội đàm phán, chắc là không ít đúng không?

Thế nhưng lời nói ra lại bị Ôn Bình cắt ngang,

- Ta đã đồng ý với bằng hữu của ta, lấy mạng của ngươi. Chúng ta đánh một trận, nếu thắng ta thì ngươi có thể tùy ý rời đi.

Nghe được câu này, Long Kha có chút nghi ngờ nhìn sang Ôn Bình.

Nàng không hiểu lắm, vì sao Ôn Bình lại làm như vậy?

Chẳng lẽ đây chính là mục đích mà hắn muốn mình để lại một tên Trấn Nhạc cảnh?

- Trực tiếp dùng một kiếm giết chết không tốt sao?

- Chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào.

Ôn Bình không để ý đến Long Kha, cũng lười giải thích với nàng, sau khi nói xong liền nhìn về phía Dương Hi Bỉ.

- Đến đây đi, đường sống đã bày ra trước mắt ngươi rồi còn gì!?

Bình Luận (0)
Comment