Âm thanh quanh quẩn bên tai, khiến hắn không cách nào điều khiển tay mình, đồng thời cũng khiến hắn rơi vào hoảng sợ.
Linh thể của hắn đã sớm viên mãn, hơn nữa không phải loại Vô cấu chi thể thấp kém kia, cho dù không mở ra Trấn Nhạc hộ giáp, thì cho dù là cường giả Trấn Nhạc hạ cảnh cũng không thể dễ dàng dùng vũ khí đâm vào thân thể hắn.
Hơn nữa là ngay trong lúc hắn không hay biết một chút nào.
Như vậy chỉ có một khả năng… đối phương tuyệt đối không phải Trấn Nhạc hạ cảnh, có thể là trung cảnh, thậm chí là thượng cảnh.
Nghĩ đến đây, hắn chưa bao giờ sợ hãi giống như lúc này, ngay cả khi hắn vẫn còn là một Thông Huyền cảnh, gặp phải kẻ địch Thần Huyền cảnh cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Bởi vì lúc trước khi đối mặt với Thần Huyền cảnh, hắn còn cảm nhận được một đường sinh cơ.
Còn hiện tại, hắn không cảm giác được một chút khả năng sống sót nào.
Chỉ có thể nhìn cái chết đang từ từ đến gần mình.
Trước khi tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, âm thanh Cơ Lương Bình vang lên bên tai:
- Minh Kính hồ mặc dù không mạnh, nhưng cũng có nơi mà ngươi không thể tiến vào. Xông bừa… Cái giá lớn nhất phải trả chính là chết.
Lời vừa ra, hắn trơ mắt nhìn gai máu từ lồng ngực bị rút ra. Ngay sau đó hắn cảm thấy thân thể tựa như cọc gỗ rơi xuống mặt đất, sau một tiếng “bịch”, bụi bay tán loạn trước mắt, thế giới ngày càng mơ hồ. Khi bụi tản đi, hắn nhìn thấy một đôi chân thon dài vượt qua người mình, tiếp đó là bóng lưng một nữ nhân. Nữ nhân kia tựa như là ma quỷ, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, một lần nữa xuất hiện theo bên cạnh là một đạo bạch quang lóe lên, kế đó là năm âm thanh ngã xuống đất.
Đương nhiên, có lẽ là sáu cái.
Nữ nhân có bản lãnh giết năm người tất nhiên có thể giết sáu người.
Cho dù tầm mắt đã mơ hồ, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, những huynh đệ đi theo mình đến đây...
Lúc này Cơ Lương Bình như trút được gánh nặng.
- Đa tạ tiền bối cứu mạng!
Ôm quyền chắp tay hành lễ với Long Kha, ánh mắt không khỏi nhìn về nơi cách cấm địa hơn nghìn mét còn có mười mấy vị cường giả của Long Thần môn. Bọn họ đã bị dọa đến không thể khép miệng lại được.
Xa xa, đám người Hoa Trạch Vũ trông thấy một màn này, vẻ mặt cũng giống như những cường giả của Long Thần môn, chẳng qua là họ không có sợ hãi giống như bọn người Long Thần môn.
Hoàn hồn, cả đám vội vã thu hồi mạch môn.
Lo sợ chỉ cần chậm một bước thì người phụ nữ kia sẽ trông thấy.
Ánh mắt không khỏi nhìn lại những cường giả Bán bộ Trấn Nhạc cảnh đang nằm dưới đất, trong đầu bỗng vang lên một câu nói:
- Rất nhanh các ngươi sẽ biết thôi.
Đây là lời Cơ Lương Bình nói lúc đầu.
Lúc này, sắc mặt Dương Hi Bỉ rất khó coi, có chút tái nhợt, đặc biệt là khi chứng kiến chỉ trong một thời gian ngắn những người đi cùng mình đến đây chỉ còn sót lại một người càng làm cho hắn lo sợ.
Hắn thừa nhận ngay cả bản thân cũng không thể nào không mở mạch môn mà có thể giết được một vị Bán bộ Trấn Nhạc cảnh chứ đừng nói chi giết một lúc sáu người.
-Rốt cục ngươi là ai?
Lúc dò hỏi Dương Hi Bỉ cũng phóng thích cảm giác đi dò xét.
Không dò xét thì không biết, khi dò xét rồi, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Cái khí tức khủng bố kia làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Cho dù là môn chủ của Long Thần môn cũng chưa làm hắn cảm nhận được khí tức hùng hậu đến vậy.
Long Kha cảm nhận được hắn thăm dò, lạnh lùng liếc về phía Dương Hi Bỉ, thấp giọng nói:
- Quỳ xuống.
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Dương Hi Bỉ cứng đờ.
Sĩ khả sát bất khả nhục
Hơn nữa sau lưng hắn lại còn là thế lực Tứ Tinh cự đầu Long Thần môn.
- Tiền bối, ta chính là trưởng lão Long Thần môn của Tứ Tinh…
Chỉ vừa nói được một nửa đã nghe Long Kha lại lần nữa mở miệng nói:
- Hoặc là ta chém mất chân của ngươi?
Dứt câu, một luồng khí tức khổng lồ dần dần từ trên người Long Kha phóng ra, vừa hay nghênh tiếp dò xét mà Dương Hi Bỉ chưa kịp thu lại.
Dương Hi Bỉ cứng đờ cả người.
Trấn Nhạc thượng cảnh!
- Tiền bối, ta quỳ!
Bịch!
Ngay trước mặt bao nhiêu người Dương Hi Bỉ bất ngờ quỳ “phịch” xuống.
Tôn nghiêm và đôi chân, hắn chọn chân!
Thỉnh thoảng bị sỉ nhục một lần, cũng không có gì lớn lao cả.
- Ngươi… còn chờ nói?
Long Kha liếc nhìn tên cường giả Bán bộ Trấn Nhạc cảnh của Long Thần môn may mắn sống sót kia, ánh mắt vừa liếc sang, dọa hắn lập tức quỳ xuống, mạch môn cũng theo đó mà thu vào.
Sau khi xử lý ổn thỏa hết tất cả, Long Kha chầm chậm quay người, quay trở về hậu sơn.
Nàng không sợ Trấn Nhạc cảnh của Long Thần môn chạy mất.
Khoảng cách hơn một nghìn mét, nếu nàng muốn đuổi theo cũng chỉ là việc của mấy hơi thở mà thôi.
Nàng tin rằng đối phương cũng rất rõ ràng chuyện này.
Cũng ngay lúc này đây, nàng sửng sờ.
Nàng cảm nhận được khí tức của Ôn Bình đột nhiên xuất hiện ở hậu sơn.
- Ra rồi?
Ôn Bình tiến vào khúc cảnh suốt cả ngày trời rốt cục cũng đi ra rồi.
Bây giờ nàng thật muốn nhìn xem Ôn Bình đã thành cái dạng gì?
Từ khúc cảnh đi ra sẽ không phải không có chuyện gì xảy ra chứ?
Thu hồi vũ khí tựa như trường châm, Long Kha quay người liền đi về phía hậu sơn, chỉ để lại cho Cơ Lương Bình một câu nói:
- Tông chủ ra rồi.
Nghe được câu nói này, Cơ Lương Bình lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng đi về phía các trưởng lão đứng ở bên ngoài học viện, cất cao giọng hô:
- Học viện Thiên Thần nghe lệnh, cùng ta nghênh đón tông chủ Bất Hủ tông giá lâm!
- Bất Hủ tông!
- Bất Hủ tông!
Nghe được ba chữ kia, đám người lập tức như ong vỡ tổ.
Đây không phải là thế lực mà Long Thần môn xem như kẻ thù sao?
Mới đầu đám trưởng lão còn ngây ra một chút, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, vội vàng chạy về phía trước.
Có một số người mới đầu vẫn trung thành ở lại bên cạnh Hoa Trạch Vũ, sau đó do dự, nhìn sang Dương Hi Bỉ ở phía bên kia, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ lại Hoa Trạch Vũ chạy về phía trước, cùng rất nhiều trưởng lão cung kính đứng ở hai bên lối ra của hậu sơn.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu rồi.
Vì sao mà viện trưởng lại bảo vệ Thi Hoa, sau khi Thi Hoa nhảy vào khúc cảnh hắn lại nói những lời đó.
…
Lại nói về Ôn Bình.
Sau khi phi chu bay ra khỏi khúc cảnh, tinh thần lực của hắn cũng đã hồi phục được bảy tám phần. Đưa người nam nhân không biết rõ lai lịch kia và Thi Hoa vào trong buồng nhỏ nghỉ ngơi, một mình hắn xuống phi chu.
Phi chu vừa đáp xuống đã nhìn thấy Long Kha đi tới.
Nhìn thấy Ôn Bình, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Ôn Bình bình yên vô sự đi ra khỏi cái khúc cảnh mà đến cả nàng cũng không dám xông vào, xem ra là có thủ đoạn phi thường.
Cái phi chu này đúng là báu vật!
Long Kha đi theo hỏi:
- Tông chủ, tìm được người chưa?
Ôn Bình gật đầu:
- May mắn.
- Còn sống?
Long Kha thật có chút không tin nổi.
Không phải chỉ là Luyện thể cảnh thôi sao?
Luyện thể cảnh rơi vào khúc cảnh vậy mà lại còn sống?
- Có người trời sinh đã may mắn, mệnh tốt đến không thể nói nổi, rất trùng hợp người mà ta quen biết chính là người như thế.
Ôn Bình liếc Long Kha một cái, cũng không muốn nói thêm nữa, bởi vì hắn không bịa ra được lý do vì sao một Luyện thể cảnh bị rơi vào khúc cảnh lại có thể sống sót, cũng khó khăn giống như việc trong tay đang nắm bạch tinh lại muốn gạt người khác là mình không có bạch tinh vậy đó. Nghĩ một hồi, hắn quyết định đổi chủ đề.
- Đúng rồi, có người của Long Thần môn đến tìm chết không?
- Có.
Long Kha lên tiếng,
- Chín tên Bán bộ Trấn Nhạc, còn có một tên Trấn Nhạc cảnh cùng Bán bộ Trấn Nhạc còn sống….
- Trấn Nhạc cảnh đâu?
Trấn Nhạc cảnh thật sự đến rồi!
Ôn Bình bước đi nhanh hơn.
Long Kha ở một bên, có chút bất đắc dĩ mở miệng:
- Tông chủ, ngài có thể đừng có cắt ngang lời nói của ta không?
Lúc nói những lời này, chữ “ngài” được nghiến rất nặng.
Ôn Bình chú ý đến điều này, trong lòng thầm cười, không đáp lại mà nói tiếp:
- Nói tiếp đi.
Long Kha không khỏi lắc đầu, cũng không còn hứng thú nói tiếp, đồng thời cũng bình tĩnh lại, bởi vì nàng phát hiện biểu hiện lúc nãy của mình giống như thuộc hạ thấy ông chủ đến nên muốn tranh công.
Dù sao thì nàng cũng là Trấn Nhạc thượng cảnh nha.
Chỉ vì nhập tông mà làm một số chuyện thôi.
Làm sao lại có thể có tâm trạng của một thuộc hạ chứ?
- Được rồi, ngươi tự mình đi xem đi.
Ôn Bình lập tức gật đầu, bước nhanh ra phía bên ngoài.
Lúc khi khỏi sơn khẩu, Ôn Bình thầm nói một câu:
- Diệt Long Thần môn, liền bắt đầu từ cái chết của tên Trấn Nhạc cảnh này đi!