Mà Cơ Lương Bình không hao tổn gì đứng ở đó, chỉ khác là xung quanh hắn xuất hiện thêm một vòng sáng màu vàng nhạt.
- Ngươi!
Cách nơi Cơ Lương Bình đứng không xa có một vị cường giả Bán bộ Trấn Nhạc cảnh đang tức giận, thấy người của mình ngã trong vũng máu hắn ta đã không còn quan tâm đến việc Cơ Lương Bình sử dụng thủ pháp gì nữa rồi, hắn ta chỉ muốn giết chết Cơ Lương Bình.
Ầm!
Ầm!
Theo nhịp bước của hắn hai mạch môn mạnh mẽ run lên.
Trong cả hai tay bỗng xuất hiện một thanh cự phủ dài hai mét, mạch khí màu vàng đang tập trung lại, trong chốc lát đã khiến cho cự phủ trông giống như thần binh.
Khí thế khổng lồ cuồn cuộn như biển cả, lúc đánh về phía Cơ Lương Bình tựa như thái sơn đang đè xuống.
So với nắm đấm lúc nãy, chênh lệch giữa chúng không phải lớn bình thường.
- Đi chết đi!
Âm thanh tức giận truyền đến thì cự phủ cũng đã bổ xuống.
- Như thế nào…
Lão giả râu dài nhìn một màn này, cứ có cảm giác không đúng lắm, bởi vì Cơ Lương Bình tránh cũng không thèm tránh.
Một búa này… đến cả hắn cũng không dám tiếp.
Thần Huyền thượng cảnh gặp phải trường hợp này tuyệt đối cũng sẽ bị chém thành hai khúc.
Cơ Lương Bình lấy đâu ra dũng khí mà không tránh né?
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, đã cắt đứt sự nghi ngờ của lão giả râu dài, khiến hắn trông thấy một màn không thể ngờ đến.
Khí lãng khổng lồ cao đến mười trượng của cự phủ khiến cho phạm vi vài trăm mét xung quanh đều bị chấn động, đám người phía sau Hoa Trạch Vũ lảo đảo, bọn họ phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể đứng vững được, thế nhưng Cơ Lương Bình vẫn bất động!
Cự phủ rơi trên tầng sáng màu vàng kia, không thể tiến vào bên trong.
Nhưng kiếm của Cơ Lương Bình đã cắm trên cổ người của hắn rồi.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt kiếm được rút ra, cự phủ rơi xuống đất, tên Bán bộ Trấn Nhạc cảnh kia dùng hai tay giữ chặt cổ họng, lảo đảo đi vài bước, máu tươi theo kẽ tay của hắn chảy xuôi xuống khủy tay rồi rơi trên mặt đất, máu cứ tiếp tục chảy đến khi hắn không còn động tĩnh gì nữa, “bịch” một tiếng ngã vào trong vòng máu.
Long Thần môn lại chết một người!
- Quá hời!
Cơ Lương Bình vừa lau sạch vết máu trên kiếm, vừa cười vừa lùi về phía sau, ngay lúc đó quầng sáng màu vàng trên mặt đất cũng từ từ biến mất.
Trong vòng năm hơi thở hắn đã giết hai tên cường giả Trấn Nhạc cảnh.
Cơ Lương Bình cảm thấy 500 viên bạch tinh đã tiêu lúc trước thật sự đáng giá.
Vốn dĩ hắn vẫn còn lo lắng cái gọi là phòng ngự tuyệt đối chắc sẽ có điểm hạn chế, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ, phòng ngự tuyệt đối kia có nghĩa là tuyệt đối.
Nếu không Ôn tông chủ làm sao lại dám lấy cái tên như vậy?
Cho dù hiện tại Ôn tông chủ có chậm chạp không xuất hiện, hắn có bị Dương Hi Bỉ giết thì cũng không thiệt chút nào.
Thần Huyền thượng cảnh liền giết chết hai gã Bán bộ Trấn Nhạc cảnh, đủ để ghi vào sử sách nha.
Cùng lúc đó, người của học viện Thiên Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều đang sục sôi, cũng là đang kinh hãi.
Không có ai nghĩ đến một mình Cơ viện trưởng sẽ giết được hai vị cường giả Trấn Nhạc cảnh.
Trong lòng của những vị trưởng lão kia không khỏi thầm nghĩ, nếu như không có Long Thần môn gây khó dễ, thì vị Cơ viện trưởng của học viện Thiên Thần này sớm muộn gì cũng sẽ là chúa tể của Minh Kính hồ.
Lúc đó thì học viện Thiên Thần sẽ nở mày nở mặt biết nhường nào.
Ba!
Ba!
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Vị lão giả râu dài đang phẫn nộ kia, nghe được tiếng vỗ tay lập tức muốn mắng người, vừa nghiêng đầu lại thấy được Dương Hi Bỉ đang vỗ tay.
- Dương trưởng lão?
Hắn không hiểu vì sao Dương Hi Bỉ lại vỗ tay
Cơ Lương Bình vậy mà lại có thể giết hai người.
Dựa vào tính tình của Dương Hi Bỉ, chắc phải xông qua bên đó giết chết Cơ Lương Bình mới đúng chứ?
Dương Hi Bỉ không để ý đến hắn, mà nói với Cơ Lương Bình:
- Chắc hẳn là ngươi đã mua được Tuyền qua đồ của Bất Hủ tông, cộng thêm năng lực phòng ngự tuyệt đối trong năm hơi thở đúng không.
Cơ Lương Bình không lên tiếng.
Thật ra, lúc người của mình chết, Dương Hi Bỉ xém chút nữa đã xông lên rồi.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Hiện tại, ngay tại giây phút này trong lòng hắn đặc biệt hưng phấn.
- Chỉ một cái nhất tinh Tuyền qua đồ đã như thế, vậy thì nhị tinh, còn có cả tam tinh, chẳng phải là năng lực nghịch thiên sao? Cơ Lương Bình, phòng ngự tuyệt đối của ngươi quả thật đã cho ta một kinh hỉ đấy.
Việc Cơ Lương Bình mua Tuyền qua đồ thì hắn có biết, chẳng qua cảm thấy chỉ là nhất tinh nên không có hỏi đến. Thần nữ cũng cảm thấy như vậy. Dù sao bọn họ đều đã là Trấn Nhạc cảnh rồi, một cái tăng phúc nhất tinh Tuyền qua đồ chỉ là việc vô bổ mà thôi.
Cho dù đã chứng kiến được năng lực phụ khí của nó.
Bọn họ vẫn như cũ cảm thấy Nhất tinh Tuyền qua đồ này chẳng qua cũng như vậy mà thôi, dù sao thì chẳng có cái gì là tuyệt đối.
Nếu như nói chuyện này cho thần nữ, vậy thì hắn có thể lập công to rồi.
Dứt lời, biểu cảm của Dương Hi Bỉ ngưng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh nói:
- Tất cả đều lên giết hắn ta, tiến vào bên trong bắt nữ nhân kia ra đây.
- Vâng!
Sáu gã cường giả Bán bộ Trấn Nhạc cảnh lần lượt gật đầu, sau đó không hẹn mà cùng cất bước, lúc bước lên, mười hai âm thanh chấn mạch đồng loạt vang lên.
Ầm!
Ầm!
Âm thanh chấn mạch môn khiến cho sắc mặt của những người xung quanh một lần nữa trở nên trắng bệch.
Mà Cơ Lương Bình vẫn tiếp tục rút kiếm, cầm kiếm đứng lên!
Hoa Trạch Vũ thấy thế, ngay lúc này vội vàng cao giọng quát:
- Cơ Lương Bình, ngươi nhất định muốn làm cho toàn bộ học viện Thiên Thần rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua sao?
Đều đã đến lúc này rồi người đứng sau Cơ Lương Bình cũng không xuất hiện.
Nàng cảm thấy tám chín phần là không ổn rồi.
Dù sao Long Thần môn cũng là thế lực đứng đầu Tứ Tinh.
Bất luận nói thế nào, thì thế lực của người thiếu niên kia tối đa cũng chỉ ngang hàng mà thôi, đều là thế lực đứng đầu Tứ Tinh.
Nên tránh sang một bên rồi.
Cơ Lương Bình không quan tâm đến học viện, nhưng nàng lại quan tâm, nàng vẫn chưa được làm viện trưởng chính thức đâu!
Đợi khi Cơ Lương Bình bị giết rồi, nàng lại đứng ra tiếp nhận chức vị, vậy thì trước mặt Dương Hi Bỉ kia chỉ còn thiếu một chút sức thuyết phục thôi.
Hoa Trạch Vũ lại nói tiếp:
- Học viện Thiên Thần nghe lệnh, hỗ trợ Long Thần môn tiền bối bắt giữ phản đồ của học viện – Cơ Lương Bình.
Ầm!
Âm!
Dứt lời, nàng mở ra mạch môn thứ nhất.
Lúc vầng sáng màu xanh tản ra bên ngoài, dưới cái nhìn chằm chằm của Hoa Trạch Vũ một vài trưởng lão cũng lần lượt mở ra mạch môn, vẫn còn một số trưởng lão vẫn chưa mở mạch môn, tiếp sau đó đã bị câu nói của Hoa Trạch Vũ thuyết phục.
- Các ngươi cũng muốn chết cùng với Cơ Lương Bình cao?
Ầm!
Ầm!
…
Âm thanh chấn mạch vang lên không dứt bên tai.
Những đệ tử nội viện thấy thế vội vàng lui về phía sau, cục diện hiện tại ai cũng không muốn dây vào vũng nước đục này.
Dương Hi Bỉ liết mắt nhìn Hoa Trạch Vũ, không lên tiếng.
Tựa như quyết định của Hoa Trạch Vũ cũng không ngoài dự liệu của hắn.
Giờ phút này, duy chỉ có vị lão giả râu dài cười lớn một tiếng, lúc xông về phía Cơ Lương Bình có để lại một câu nói,
- Vậy thì lão phu sẽ để lại cho Cơ Lương Bình một hơi tàn, để các ngươi đến giết hắn!
Ầm!
Âm thanh phóng thích mạch thuật vang lên.
Bảy người của Long Thần môn giống như Kinh Hồng lướt về phía Cơ Lương Bình, cộng thêm sự góp mặt của Hoa Trạch Vũ, ngay tại giây phút này Cơ Lương Bình giống như một chiếc thuyền cô độc giữa bão tố, bất lực, cô đơn, như đã định trước “Thuyền mất người mất.”
Xa xa, bọn người của Hoa Trạch Vũ không có xông lên.
Bởi vì bọn họ không thật sự muốn làm như vậy với Cơ Lương Bình.
Chỉ là diễn trò mà thôi.
Hoa Trạch Vũ liếc mắt nhìn người bên cạnh, đặc biệt là khi trông thấy nét mặt không đành lòng của các vị trưởng lão, nở nụ cười tà ác, một khi Cơ Lương Bình chết đi, học viện Thiên Thần chắc hẳn sẽ là nàng làm chủ rồi.
- Haizz!
Hoa Trạch Vũ cố ý thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài, một số vị trưởng lão vốn vẫn đang không đành lòng kia lao nhao nói,
- Viện trưởng không cần phải thở dài, ngài cũng là vì học viện, vì để cứu vãn sai lầm của Cơ viện trưởng.
- Nếu như Cơ viện trưởng không cố chấp, lão thân…
Hoa Trạch Vũ muốn nói lại thôi, ánh mắt đã nhìn về phía Cơ Lương Bình bên kia.
Nhìn bảy người kia đã chỉ còn cách Cơ Lương Bình trong gang tấc.
Lúc này, Cơ Lương Bình không có xông về phía trước.
Mà bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về phía bọn người lão giả râu dài lộ ra nụ cười thâm ý, tươi cười biến mất, hắn vội vàng lùi về sau mấy trăm mét.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát?
Lão giả râu dài cười trào phúng.
Dứt lời, trong tay lại lần nữa xuất hiện kiếm quang kim sắc.
Lần này so với lần trước thì sát ý càng dâng lên gấp bội.
Mà Cơ Lương Bình cũng chỉ cầm kiếm thấp giọng nói:
- Ngươi có biết rằng ngươi đã bước vào cấm địa rồi không?
- Hừm! Cái Minh Kính hồ này còn có nơi nào mà ta không thể vào…
Tiếng nói bỗng nhiên ngưng lại.
Hắn trông thấy được nụ cười đắc ý của Cơ Lương Bình.
Rất kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức làm hắn có chút phát lạnh.
Ngay sau đó hắn lại cảm giác được lồng ngực đau đớn, cúi đầu, chỉ thấy được một vật nhỏ dài, giống như một cái gai dài nhọn, hơn nữa nó còn đang cắn nuốt khí lực của hắn.
Bên tai.
Một người phụ nữ lạnh lùng xuất hiện.
- Tự tiện xông vào cấm địa, chết!