Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 500 - 【Vip】 Cơ Lương Bình Phòng Ngự Tuyệt Đối (Thượng)

【VIP】 Cơ Lương Bình Phòng Ngự Tuyệt Đối (Thượng) 【VIP】 Cơ Lương Bình Phòng Ngự Tuyệt Đối (Thượng)

Hắn vĩnh viễn không cách nào quên được âm thanh kia, ngoài ra, hai con ngươi ngạo nghễ coi trời bằng vung cũng sớm trở thành ác mộng đeo bám hắn.

Thực lực của hắn quả thực không bằng Dương Hi Bỉ.

Sợ rằng một hiệp cũng đánh không được.

Nhưng khi thấy Dương Hi Bỉ xem mình chỉ như con sâu cái kiến, hắn thật sự không chịu được.

Hôm nay, vừa vặn Ôn Bình ở đây, vậy thì hắn có gì phải sợ?

Cơ Lương Bình nhìn thẳng vào kẻ vừa tới, lạnh giọng nói:

- Dừng lại, cấm địa Thiên Thần học viện, mặc kệ ngươi là ngươi phương nào cũng không được phép tiến vào!

Mũi kiếm chỉa xuống đất, bất kỳ lúc nào cũng có thể nâng lên.

Dương Hi Bỉ liếc nhìn trường kiếm, bật cười, hắn cũng không quay đầu lại, giơ một tay lên. Lão giả râu dài phía sau liền bước tới, lạnh giọng nói:

- Lão đầu, ngươi đang tìm chết?

- Nhận ủy thác của người, tất dùng toàn lực hoàn thành. Không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào phạm vi nghìn mét xung quanh Tẩy Luyện trì.

Nói xong, Cơ Lương Bình giơ kiếm lên, chỉa thẳng vào lão giả râu dài.

Hắn không muốn nói lời vô ích.

Càng không muốn dây dưa kéo dài thời gian.

Đối với người của Long Thần môn, hắn cảm thấy nói thêm một câu cũng lãng phí nước miếng.

Lão giả râu dài nhìn động tác của Cơ Lương Bình, trong mắt hắn lóe lên một tia sát ý mãnh liệt, dường như cắn răng mà nói:

- Hay cho một câu dùng hết toàn lực, xem ra ngươi cùng ả kỹ nữ giết người Long Thần môn ta là cùng một bọn. Huynh đệ ta chết hẳn là cũng có phần của ngươi. Chỉ là cái Thần Huyền cảnh, vậy mà lá gan còn lớn hơn Minh Kính hồ, hôm nay lão phu liền giết ngươi, sau đó tiến vào cấm khu nghìn mét.

Phanh!

Phanh!

Song mạch môn hoàng sắc ứng tiếng mà ra.

Bất quá, khí tức phát ra không phải Thần Huyền cảnh mà là đại khí thế của Bán bộ Trấn Nhạc, trực tiếp áp chế Cơ Lương Bình.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía sau.

- Các ngươi cũng muốn chết?

Phát ra thanh âm này là Dương Hi Bỉ, lúc này, hắn liếc mắt nhìn những người đang trông coi biên giới cấm khu… Bọn họ chỉ lui về sau một chút, cũng không tán đi.

Dương Hi Bỉ nói… cũng không nhận được bất kỳ lời đáp nào.

Không ai nguyện ý chết, nhưng cũng không ai nguyện ý cúi đầu.

Hoa Trạch Vũ thấy thế, vội mở miệng:

- Dương tiền bối chớ hiểu lầm, việc này không liên quan đến các học viên, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh mà thôi.

Dứt lời, Hoa Trạch Vũ vội vàng hướng về phía trước hô:

- Người của Thiên Thần học viện mau chóng thối lui, chớ để chết vô ích. Cơ viện trưởng, ngài chớ vọng động, có gì có thể thương lượng!

Đồng thời, nàng giơ tay ấn chặt các trưởng lão bên cạnh.

Trước tiên là trao đổi ánh mắt.

Kế đó thấp giọng khuyên bảo:

- Chớ nên cử động, trước yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu việc này làm lớn lên, nói không chừng hôm nay là ngày Thiên Thần học viện diệt vong.

Vừa dứt lời, đứa mắt nhìn ra xa, những đệ tử đứng ở rìa cấm khu bắt đầu lui. Thế nhưng tuyệt đại đa số đều lựa chọn lưu lại, trợ giúp Cơ Lương Bình bảo vệ tôn nghiêm Thiên Thần học viện.

Hoa Trạch Vũ có chút căm tức.

Đương nhiên, không phải giận vì chúng đệ tử không nghe lời nàng, mà là vì nàng không ngờ rằng Cơ Lương Bình vì thiên vị Thi Hoa đã từng làm dấy lên một lần công phẫn rồi, thế mà bây giờ vẫn có nhiều đệ tử nguyện ý đứng về phía hắn như vậy.

Nhìn một màn trước mắt, Dương Hi Bỉ cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Hai người các ngươi cùng động thủ giết hắn!

Dứt lời, hai người đứng trong đám người phía sau lão giả râu dài bước lên, mở mạch môn.

Phanh!

Phanh!

...

Chấn mạch chi âm vang lên không dứt bên tai.

Áp lực cực lớn tựa như thủy triều đánh úp về phía Cơ Lương Bình đứng cách đó hơn 100 mét, ép đến mức hắn gần như không thở nổi.

Bất quá, Cơ Lương Bình chỉ nộ quát một tiếng:

- Đến đây!

Phanh!

Chấn mạch, kiếm trong tay từ một hóa hai, hai tay mỗi tay cầm một thanh.

Một thực.

Một giả.

Đây vốn là chiêu thức mạch thuật mà hắn tu hành, phẩm cấp cao nhất, cũng quỷ dị, xảo trá nhất, vốn là chuẩn bị cho tông chủ Di Thiên tông.

Không ngờ là hắn ta lại chết trong tay Ôn Bình.

Lão giả râu dài thấy Cơ Lương Bình xông về phía mình, ngửa đầu cười, nói:

- Mỗi người một chiêu, nổ chết hắn cho ta!

- Được!

- Ta tới trước!

Kéo theo thanh âm trả lời là chấn mạch chi âm.

Hai người phía sau đều sử mạch thuật, bốn quyền đồng thời được bao phủ bởi một tầng kim quang, tựa như đeo một bộ găng tay được luyện chế từ dương quang. Kế đó, hai người cùng lướt qua lão giả râu dài, hai chân đạp mạnh, dường như nổ bắn ra, lao về phía Cơ Lương Bình.

Lão giả râu dài không nhúc nhích, nhưng mạch môn của hắn lại rung lên, trong nháy mắt chém ra mười đạo kiếm khí kim sắc, bổ về phía Cơ Lương Bình.

Tốc độ cực nhanh, ngay cả Hoa Trạch Vũ đứng phía sau lão giả râu dài, cách đó không xa cũng không thấy được động tác của hắn.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Cường giả Bán bộ Trấn Nhạc xông lên phía trước đã vung quyền đỡ lưỡi kiếm của Cơ Lương Bình, khí lãng bành trướng trực tiếp lật tung đám đệ tử nội viện canh giữ ở rìa cấm khu, khiến bọn họ lui về sau mấy trăm mét. Đệ tử Thông Huyền cảnh cũng thiết chút bị hất văng. Tình trạng của Cơ Lương Bình cũng không mấy gì tốt đẹp, lãnh trọn một quyền của Bán bộ Trấn Nhạc, hắn phải liên tiếp thối lui mười bước mới đứng vững được. Hơn nữa, còn chưa kịp tỉnh táo thì đã phải tiếp một đấm của tên còn lại.

Nhưng khiến hắn kiêng kị không phải nắm đấm của hai người này, mà là kiếm quang chém ra từ chỗ lão giả râu dài.

Tuyệt đối không đơn giản!

Bởi vì nắm đấm của hai tên trước mặt không khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, nhưng hắn lại cảm nhận được tử vong phát ra từ kiếm khí kim sắc kia.

Phanh!

Quyền, kiếm lại lần nữa chạm vào nhau.

Đỡ thêm một đòn nữa, Cơ Lương Bình bước sang một bên, né xa người thứ hai. Bất quá, lại phóng đến cường giả Bán bộ Trấn Nhạc đầu tiên đang vung nắm đấm về phía mình.

Kim quang đang ở ngay phía sau hắn.

Thấy một màn như vậy, lão giả râu dài thờ ơ cười:

- Muốn lợi dụng kiếm khí do ta bổ ra để đối phó người của ta, Cơ Lương Bình này đúng là nghĩ nhiều.

Ai nói kiếm khí chỉ có thể đi thẳng?

Lãng đãng kiếm khí, đệ nhất kiếm thuật Huyền Sắc hồ… Kiếm khí của nó có thể đi vòng đấy!

Lão giả râu dài khoát tay, hơn mười đạo kiếm khí tựa như có mắt chợt phân thành hai nhóm, tả hữu giáp cong, xẹt qua bên cạnh người Long Thần Môn, chém về phía Cơ Lương Bình.

Một màn này khiến đám người Thiên Thần học viện đứng ngẩn ra nhìn.

Khó có thể tin được.

Cơ Lương Bình cũng thế, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi.

Hai gã cường giả Bán bộ Trấn Nhạc thấy vậy cũng bật cười, đồng thời thu lại thế công ác liệt… Bọn họ đều không muốn kiếm khí kim sắc vô tình làm mình bị thương.

Dù sao bị kiếm khi đánh trúng, Cơ Lương Bình không chết cũng trọng thương.

- Không ngờ à? - Cường giả Bán bộ Trấn Nhạc đứng cách Cơ Lương Bình vài chục bước nhếch môi cười.

Bất quá, một khắc sau, tươi cười trên môi cứng lại.

Cơ Lương Bình trực tiếp vọt về phía hắn.

Kiếm nơi tay, bước không ngừng.

Cứ như không hề thấy kiếm quang đang bổ lên người mình.

- Chó cùng giứt giậu à? Đáng tiếc, tốc độ của ngươi không nhanh bằng kiếm khí.

Dứt lời, hắn lui về sau mấy bước, cố sức kéo giãn khoảng cách. Hắn cũng không muốn bị cẩu cùng đường cắn bị thương.

Bành.

Bành.

Thời điểm hắn lui, kiếm khí kim sắc rơi xuống người Cơ Lương Bình, kim quang bắn ra gần như bao lấy Cơ Lương Bình.

- Không đúng!

Kiếm khí sát nhân sao lại là tình cảnh này?

Cảnh tượng trước mắt cứ như có người vừa ném bột mì vào Cơ Lương Bình vậy.

Đột ngột, một thân ảnh bắn ra, mang theo một đạo bạch mang đâm thẳng vào ngực cường già Bán bộ Trấn Nhạc kia.

Hắn vô thức giơ tay ngăn lại.

Cũng may, không có mạch thuật, thế nhưng đôi tay này không phải loại cảnh giới như Cơ Lương Bình có thể gây tổn thương.

Thế nhưng lúc đạo bạch mang kia rơi trước ngực, chợt, nó xuyên thấu qua. Tay hắn không cảm giác đụng phải thứ gì, cứ như thanh kiếm trước mắt vốn dĩ không tồn tại.

- Chết đi.

Thanh âm lạnh lùng của Cơ Lương Bình truyền đến, vang lên bên tai hắn.

Bạch mang qua đi, vẻ mặt cường giả Bán bộ Trấn Nhạc Long Thần môn cứng lại, đồng tử mở to, kế đó, máu tươi từ cổ điên cuồng trào ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả y phục.

Bịch!

Người nọ ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment