Nam nhân đứng trên đầu kim sắc đại điểu, chỉ cần liếc mắt thôi cũng khiến nàng có cảm giác sợ hãi, không cần nghĩ nhiều, hiển nhiên là Trấn Nhạc cảnh - Dương Hi Bỉ tới rồi!
Dương Hi Bỉ khủng bố thế nào... Đã sớm khắc ghi trong lòng nàng.
Khiến nàng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đang suy nghĩ, trong nháy mắt mười đầu dực tộc đại yêu hạ xuống quảng trường.
Tiếng hót vang khiến bụi đất bay tán loạn khắp quảng trường, đám cường giả Thần Huyền cảnh nghe thấy liền biến sắc, bất giác lùi về phía Hoa Trạch Vũ.
Có lẽ Hoa Trạch Vũ không có cách nào bảo vệ bọn họ, nhưng Cơ Lương Bình không ở đó, chí ít lúc này Hoa Trạch Vũ là trụ cột trong thâm tâm của bọn họ.
- Đừng hoảng sợ!
Hoa Trạch Vũ vỗ vỗ tay, lấy lại bình tĩnh, dẫn đầu đi về phía Dương Hi Bỉ:
- Tiền bối, không đón tiếp được từ xa, xin thứ lỗi.
Cho dù Hoa Trạch Vũ đã rất cung kính, lưng cũng đã cúi gập tới 90 độ, nhưng Dương Hi Bỉ vẫn không chịu nể mặt. Chỉ lạnh lùng liếc mắt, ngay đến “ừ” một tiếng cũng không có, liền đi về phía chủ điện.
Dường như đám cường giả trước mặt hắn chỉ là gia đinh vậy.
Hoa Trạch Vũ cũng không dám nói gì, đành im lặng đi theo sau.
Đương nhiên, đi theo phía sau không phải là phía sau của Dương Hi Bỉ, mà là phía sau của mấy tên hộ vệ mà Dương Hi Bỉ mang theo. Liếc mắt nhìn một cái, vậy mà đều là Thần Huyền thượng cảnh chi thượng.
Trấn Nhạc cảnh đương nhiên không thể.
Chín vị hộ vệ này hẳn đều là cường giả của Bán bộ Trấn Nhạc.
Hoa Vũ Trạch có hơi e ngại, Dương Hi Bỉ mang theo nhiều cường giả đến như vậy, hẳn là có chuyện gì lớn.
Hẳn là cũng coi trọng đồ bên trong Tẩy Luyện hồ?
Giống như thiếu niên kia?
Đang suy nghĩ, chợt nghe thanh âm Dương Hi Bỉ truyền tới:
- Lão Hắc đâu?
Nghe được câu này, Hoa Trạch Vũ lập tức trở nên khẩn trương.
Lão Hắc đó chính là người ở lại trong Thiên Thần học viện.
Lúc trước Dương Hi Bỉ từng gọi hắn như vậy.
- Có thể đang qua đây.
Lúc này một lão giả râu dài đi ngay phía sau Dương Hi Bỉ vội vàng lên tiếng.
Dương Hi Bỉ lạnh giọng nói:
- Thần nữ không cho phép hắn đi bất kì đâu, chỉ canh ở đây, vậy mà lại dám chạy loạn.
Lão giả râu dài dường như là người cầm đầu những người này, vội vàng đứng ra nói giúp:
- Trưởng lão bớt giận, ti chức nhất định sẽ trừng phạt hắn, để hắn nhớ thật kĩ.
- Đừng chỉ có nói mà không làm, nhớ mà nói với hắn, nếu còn có lần sau nữa, Lão tử nói với Thần nữ thì mạng của hắn sẽ khó mà giữ được.
Sau một hồi tức giận, Dương Hi Bỉ liền đi vào trong chủ điện, dường như quen đường thuộc lối, không chút do dự ngồi xuống chiếc ghế ngay giữa chủ điện.
Mấy tên vệ sĩ bán bộ Trấn Nhạc phân tản ra xung quanh.
Đám người Hoa Trạch Vũ giống như bề tôi đứng ở chính giữa, ngoại trừ Hoa Trạch Vũ ra thì tất cả đều cúi đầu, không dám liếc nhìn Dương Hi Bỉ.
Dương Hi Bỉ quét qua bọn họ một lượt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạo báng.
Chợt nói:
- Viện trưởng của Thiên Thần học viện này cũng thật uy phong.
Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Hoa Trạch Vũ vội vàng tiếp lời:
- Bởi vì viện trưởng Cơ Lương Bình vô cùng đau khổ, không màng việc của học viện, suốt ngày nhốt mình trong phòng. Nên bây giờ lão thân chính là viện trưởng của Thiên Thần học viện.
- Đây chính là lí do mà hắn không tới tiếp đón ta sao?
Dương Hi Bỉ cười.
Nhưng tiếng cười lại khiến cho người ta ớn lạnh.
Hoa Trạch Vũ cũng có chút hoảng hốt, nhưng vội vàng điều chỉnh tâm lý, nàng rất rõ, lúc này bản thân mình không được sợ hãi, nếu không thì nàng làm sao mà có thể trở thành người đứng đầu của Thiên Thần học viện?
Ngay khi nàng định giảng hòa, thì một suy nghĩ liền hiện lên trong đầu.
Tại sao nàng lại phải nói dối giúp cho Cơ Lương Bình?
Đây chính là một cơ hội.
Bất kể Dương Hi Bỉ tới đây làm gì đều là một cơ hội để kiểm tra thế lực của Long Thần môn và thiếu niên kia xem ai cường đại hơn.
Nếu Long Thần môn mạnh hơn thì nàng sẽ đứng về phía Long Thần môn.
- Dương tiền bối, lão thân có một số chuyện muốn nói, không biết có nên nói ra hay không. Dù gì thì kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Nửa câu sau, nàng muốn nói cho những trưởng lão, chấp sự kia nghe.
Chính là vì muốn thu tâm bọn họ.
Để bọn họ không cảm thấy nàng làm trái ý Cơ Lương Bình là sai lầm.
Thậm chí còn phải khiến bọn họ cảm thấy nàng làm như vậy là đúng.
Dương Hi Bỉ đáp lại:
- Có gì mau nói đi, nói xong lão tử cũng dễ truyền đạt lời của Thần nữ.
Hoa Trạch Vũ gật đầu, khóe môi hơi hé:
- Hắc tiền bối của Long Thần môn thực ra đã chết rồi!
- Chết rồi?
Dương Hi Bỉ nghi hoặc nhìn về phía Hoa Trạch Vũ.
Hoa Trạch Vũ không giải thích mà tiếp tục nói:
- Là vào hôm qua, có một nữ tử tới viện ta, tướng mạo trẻ trung, nhưng cảnh giới lại mạnh hơn ta. Hắc tiền bối tiến lên phía trước hỏi, thì bị nữ tử kia không chút do dự ra tay giết chết. Khe nứt dài ba bốn mươi trượng bên ngoài chủ điện chính là do Hắc tiền bối lúc sắp chết lưu lại, nếu Dương tiền bối không tin, có thể sai người ra ngoài kiểm tra, nhìn là biết!
Nghe xong câu này, Dương Hi Bỉ liền liếc nhìn lão giả râu dài.
Lão giả râu dài gật gật đầu, từng bước đi ra khỏi đại điện, một lát sau liền quay về, nhìn về phía Dương Hi Bỉ gật đầu
- Quả thực là vết máu.
Lời vừa dứt, Dương Hi Bỉ đập ghế thật mạnh rồi đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn Hoa Trạch Vũ:
- Nữ tử kia đâu?
Ngay cả người của Long Thần môn mà nàng ta cũng dám giết.
Xem Long Thần môn là cái gì?
Ôn Bình của Bất Hủ tông kia dám xem bọn họ là quả hồng mềm mà bóp thì thôi đi, ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt cũng dám nhảy vào à?
Hôm nay hắn tới vốn là để truyền đạt lại lời của Thần nữ, biến Thiên Thần học viện thành thế lực phụ thuộc, từ đó mà thống trị Minh Kính hồ, sau đó lại trực tiếp dẫn người cùng tụ hợp với Thần nữ, rời khỏi Minh Kính hồ, cùng tới Đông hồ.
Bây giờ lại nhảy ra một tên không biết sống chế, lẽ nào lại như vậy được?
Hoa Trạch Vũ vội vàng nói:
- Ở hậu sơn.
- Tốt, tốt, tốt!
Dương Hi Bỉ hô to ba tiếng.
Sau đó lại nói:
- Giết chết người của Long Thần môn ta, không chạy còn dám ở đó. Lão tử phải đi xem xem là đại nhân vật nào đến Minh Kính hồ ta, còn giết chết người của Long Thần môn ta.
Nói rồi, Dương Hi Bỉ bước thật nhanh ra ngoài chủ điện.
Hậu sơn, hắn biết, đã từng đi qua, nên vừa ra khỏi chủ điện liền trực tiếp đi về hướng đó.
Hoa Trạch Vũ cùng đám người vội vàng đi theo phía sau.
Một đoàn người nườm nượp đi đến hậu sơn. Cảnh này vừa hay bị đệ tử nội viện canh giữ ở biên giới nghìn mét nhìn thấy, biết là người của Long Thần môn, bọn họ liền vội vàng chạy đi tìm Cơ Lương Bình đang trấn thủ ở hậu sơn.
- Viện trưởng, không hay rồi, người của Long Thần môn tới rồi.
Nghe thấy câu này, Cơ Lương Bình lộ vẻ phức tạp nhìn về hướng của Tẩy Luyện hồ ở lối vào hậu sơn.
Trầm mặc vài giây, hắn ngẩng đầu, nói:
- Canh chừng mọi giao lộ, không được cho phép bất kỳ ai tiến vào.
- Vâng!
Đệ tử nội viện nhận lệnh liền vội vàng trở về vị trí cũ.
Cơ Lương Bình thì đi về hướng Dương Hi Bỉ, từ xa đã thấy Dương Hi Bỉ và đám người đang đi tới.
Thân ảnh đó, hắn thề rằng cả đời này cũng không thể quên được.
Bởi vì quá hận.
Kiếm... Đã ra khỏi vỏ!
Song mạch môn thổ hoàng sắc ứng tiếng mở ra.
Mạch môn thứ hai chính là dùng nhất tinh Tuyền Qua đồ mà hắn đã bỏ ra 500 bạch tinh mua được ở Vân Hải chi đô.
Có được 5 giây phòng ngự tuyệt đối.
Đây là lần đầu tiên Cơ Lương Bình muốn dùng nó, bởi vì hắn cảm thấy hôm nay nhất định phải dùng tới!
Chưa đi được mấy bước, phía trước liền truyền tới thanh âm Dương Hi Bỉ khiến hắn vừa nghe liền cảm thấy căm hận, buồn nôn:
- Thì ra Cơ viện trưởng ở hậu sơn, thật không ngờ nha!