Đồng thời, một cỗ lực lượng xé rách khủng khiếp ập vào mặt, khiến đầu óc Ôn Bình có cảm giác như bị đánh mạnh một cú, cực kỳ khó chịu.
Hai mắt hắn mờ đi.
Ôn Bình biết khúc cảnh đang muốn xé rách tinh thần lực của hắn, cho nên hắn không dám nghĩ nhiều, phi kiếm quay đầu, xông vào Phi chu.
Giờ phút này, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết nắm chặt lấy Thi Hoa cùng phi kiếm.
Âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai:
- Điên rồi! Điên rồi! Cái dạng này ta lại phải đi tìm Kí chủ nữa hả?
Phanh!
Hệ thống vừa dứt lời, cả người Ôn Bình đâm thẳng vào boong Phi chu.
Lang Nguyệt Kiếm rời khỏi tay, bay vào khoang thuyền.
Thi Hoa cũng tựa như diều đứt dây đâm mạnh vào mạng thuyền, bất quá, cũng còn may là nàng rơi xuống boong thuyền chứ không văng ngược ra khúc cảnh.
- Thiếu chút nữa không về được.
Ôn Bình cười khổ, dùng một tay chống đỡ, từ từ đứng dậy.
Bờ môi trắng bệch lộ ra tưới cười, nhìn thấy khiến lòng người cảm thấy đắng chát, thế nhưng lúc này, Ôn Bình lại là thật tâm vui sướng.
- Điên rồi! Điên rồi! Vì người khác, ngươi lại dám đem tương lai của mình đi đánh bạch, nếu như tiến vào Phi chu chậm một giây, khúc cảnh hoàn toàn có thể xé nát tinh thần lực của ngươi, ta cũng chỉ có thể chọn lại Kí chủ…
Nghe hệ thống cằn nhằn… Ôn Bình chỉ đáp lại bằng nụ cười ngây ngô.
Thấy Ôn Bình không lên tiếng, một lục lâu sau, dường như không biết nên nói hắn thế nào nữa, hệ thống đành nói:
- Chúc mừng ngươi, sự lỗ mãn của ngươi khiến tinh thần lực của ngươi bị thương tổn 50%, đừng nói Ngàn Bậc Thềm, Vạn Bậc Thềm cũng chẳng cứu nổi.
Âm thanh bất đắc dĩ của hệ thống vang lên.
Ôn Bình đóng mạch môn, chống người đi về phía Thi Hoa, vừa đi vừa nói:
- Không phải còn có Hải Niệm nùng trà sao?
Cười khổ một tiếng, Ôn Bình không tiếp tục nói chuyện với hệ thống nữa.
Hắn bước đến trước mặt Thi Hoa, đỡ nàng dậy, đưa tay dò xét hơi thở của nàng… Vẫn còn khí.
Khi tức một trời một vực so với cường giả Địa Vô Cấm kia.
Dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.
Nhưng Ôn Bình rất rõ, xem như hắn đã cứu được mạng của Thi Hoa rồi.
Vừa vặn, tài liệu chế biến Hải Niệm nùng trà đang được Vân Hải Thương Lam trù bị ở Vân Hải chi đô, hồi Bất Hủ tông, có lẽ có thể làm được 1 ly.
- Quay về Thiên Thần học viện.
Phi chu lập tức đi lên.
Ôn Bình ngồi xuống cạnh Thi Hoa, bắt đầu vận chuyển Trường Mạch Công, hồi phục bản thân bởi vì tinh thần lực bị thương mà dẫn đến mệt mỏi… Dưới sự trợ giúp của Địa cấp Trường Mạch Công, một phút đồng hồ đã đủ để hắn một lần nữa sinh long hoạt hổ.
Dù sao thì Trường Mạch Công nội tồn Kiến Mộc mộc khí cũng không ít!
Nghĩ vậy, Ôn Bình nắm lấy tay Thi Hoa, vận chuyển mộc khí cho nàng.
Mục đích chỉ có một, tăng thêm cho nàng một tia sinh cơ, không đến mức thở gấp, khí như có như không.
...
Thiên Thần học viện.
Mấy ngày nay, Hoa Trạch Vũ giao mọi chuyện cần thiết cho các trưởng lão ủng hộ nàng xử lý. Hướng thụ khoái cảm không bị người khác bác bỏ, đồng thời, nàng cũng đang đợi người truyền tinh nói cho nàng biết có thể lướt qua chủ điện, tới gần Tẩy Luyện trì.
Nàng biết rõ, hiện tại có Trấn Nhạc cảnh tọa trấn ở đó, hơn nữa, người nọ là đến tìm Cơ Lương Bình.
Về phần bọn họ đang làm gì?
Nàng đoán hẳn là Cơ Lương Bình đã hứa hẹn với đối phương thứ tốt gì đó, nếu không, với thân phận của thiếu niên kia, hắn đã có thể mang theo cường giả Trấn Nhạc cảnh thì cần gì lại nhảy vào vũng nước đục này.
Cho tới bây giờ, Tứ tinh thế lực vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng.
Thế nhưng Trấn Nhạc cảnh đi theo thiếu niên kia lại thẳng tay giết người của Long Thần môn.
E rằng thứ mà thiếu niên không rõ lai lịch kia quan tâm chính là bảo bối bên trong Tẩy Luyện trì… Bí cảnh Tẩy Luyện trì rốt cuộc cất giấu thứ gì tốt? Từ trước đến nay chỉ có viện trưởng mới biết được.
Nếu cứ để mặc Cơ Lương Bình dùng chiêu này cứu sống Thiên Thần học viện, vậy hết thảy những việc trước kia nàng làm không phải đều uổng phí rồi sao?
Nàng còn lý do gì ép Cơ Lương Bình nhường vị trí nữa?
Lam sao thay đổi tình thế khi lúc nào Cơ Lương Bình cũng làm chủ, còn lời của nàng mãi mãi là lời nói nhãm?
Không được, đợi như vậy không phải cách.
- Không thể để Cơ Lương Bình thuận lợi vãn hồi nhân tâm, phải làm gì đó mới được!
Ngay thời điểm nàng đang than thở.
Thùng thùng!
Tiếng đập cửa vang lên.
- Mời vào!
Cửa bị đẩy ra, Hoa Trạch Vũ cũng buông xuống quyển sách trong tay. Vốn dĩ nàng cũng chưa từng xem nó.
Ngô chấp sự đẩy cửa ra, ba bước làm hai tiến đến trước mặt Hoa Trạch Vũ, vẻ mặt có chút bối rồi:
- Viện trưởng, đã xảy ra chuyện, Bình Nguyệt thành truyền tin đến.
- Hửm?
Hoa Trạch Vũ nhướng mày.
Nàng không ngờ là tin tức mà mình đợi được lại không liên quan đến chuyện tiến vào Cấm địa.
Ngô chấp sự nói:
- Người của chúng ta ở Bình Nguyệt thành truyền tin, hôm qua, Dương Hi Bỉ đã rời khỏi Bình Nguyệt thành, ít ngày nữa hắn sẽ đến học viện. Dường như đã biết được người của hắn táng thân tại Thiên Thần học viện.
Hoa Trạch Vũ lắc đầu nói:
- Không nhất định.
Đối với chuyện cường giả Long Thần môn chết, người của nàng vẫn luôn giữ kín như bưng.
Cũng ra lệnh cưỡng chế đệ tử học viện không được truyền ra ngoài.
Mà cho dù có kẻ lắm mồm đem chuyện này nói ra ngoài, tin tức muốn truyền đến Bình Nguyệt thành ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, lần này Dương Hỉ Bỉ đến nhất định có chuyện.
Chung quy là có gì đó bất ổn.
Sắc mặt Ngô chấp sự rất khó coi, lên tiếng dò hỏi:
- Viện trưởng, chúng ta nên làm gì?
- Chỉ có thể đợi Dương Hi Bỉ đến rồi nói, muốn Thiên Thần học viện thoát khỏi liên can đến chuyện này là rất khó, bất quá, cũng không phải không có cách. Biện pháp tốt nhất chính là xem thế lực đứng sau thiếu niên kia, nếu bọn họ cường, chúng ta theo Cơ Lương Bình. Nhược bằng người của Long Thần môn mạnh hơn, vậy thì chúng ta đứng về phía Long Thần môn. - Hoa Trạch Vũ không còn tâm tư xem công pháp hay mạch thuật gì nữa, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm qua rời khỏi Bình Nguyệt thành, có lẽ hôm nay sẽ tới.
Dù sao thì tọa kỵ của Dương Hi Bỉ cũng chỉ là đại yêu Thần Huyền hạ cảnh.
Ngô chấp sự theo sát phía sau, bất quá, hắn vẫn còn có chút lo lắng:
- Viện trưởng, nếu như người của Long Thần môn bởi vì Cơ viện trưởng mà giận cá chém thớt lên Thiên Thần học viện thì chúng ta nên xử sự thế nào?
Hoa Trạch Vũ đáp:
- Vậy thì phân rõ giới hạn!
Dù sau, ngày sau cũng nghĩ cách ép hắn nhường vị trí viện truyện, dùng chuyện lần này giành lấy quyền lực.
Sớm một chút thì đã làm sao.
Chỉ cần có thể bảo vệ Thiên Thần học viện, những chuyện khác đều là gió thoảng mây bay.
Hiện tại, điều nàng lo lắng nhất chính là thực lực của Long Thần môn, ngàn vạn lần đừng yếu hơn chỗ dựa của Cơ Lương Bình.
Nếu không, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta vãn hồi nhân tâm.
Nàng lại một lần nữa trở thành chân chạy của hắn, hắn nói gì thì phải làm đấy.
Đây không phải nhân sinh mà nàng muốn…
Lúc hai người đi đến chủ viện, một lão giả tóc bạc vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa chỉ về phía tòa núi cao bao quanh nội viện.
- Đến rồi! Đến rồi!
- Dương trưởng lão… Cái gì đến? - Hoa Trạch Vũ liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn, sau đó nhìn về phía vật trên bầu trời kia.
Dương trưởng lão vội đáp:
- Long Thần môn…
Vừa dứt lời, mấy bóng đen lướt qua tòa núi cao, lao nhanh đến nội viện.
Đi đầu là một đầu Kim Sí điểu, không lộ ra chân thân trăm trượng nhưng khí thế ẩn giẩu lại khiến Hoa Trạch Vũ như lâm phải đại địch.
Bởi vì đầu Kim Sí điểu kia còn mạnh hơn so với nàng.
Thực lực ít nhất là Bán bộ Trấn Nhạc!