Có thể dừng chân trên khúc cảnh lại thiếu chút nữa bị khúc cảnh giết chết?
Cũng giống như người biết bơi lội, cuối cùng lại chết đuối.
Thật có chút châm chọc.
Cũng có chút vô nghĩa.
Hệ thống liền nói:
- Khúc cảnh tuy đáng sợ, nhưng Địa Vô Cấm cường giả đi trên nó 1, 2 ngày hẳn là không thành vấn đề. Người nọ… Chỉ có một khả năng là bị đánh rớt xuống đây.
- Quyết đấu giữa Địa Vô Cấm ư… - Suy nghĩ của Ôn Bình không khỏi bay đi xa, tưởng tượng ra trận chiến giữa những tồn tại siêu việt cường giả Trấn Nhạc cảnh.
Trận đấu kia đoán chừng có thể ghi vào sử sách nha?
Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, trên trang giấy vẫn còn lưu giữ một đoạn như vậy.
Thu hồi suy nghĩ, Ôn Bình lắc đầu:
- Không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, nếu như Thi Hoa còn sống, có phải Hải Niệm nùng trà vẫn có thể cứu được nàng không?
- Cứu một Luyện Thể cảnh chỉ cần một ly là đủ, muốn khôi phục hoàn toàn tinh thần lực của nàng cũng không tốn bao nhiêu thời gian. - Trầm mặc một hồi, hệ thống lại nói. - Bất quá, Kí chủ, khả năng này cực kỳ nhỏ. Thi Hoa chỉ là một Luyện Thể cảnh mà thôi, tỷ lệ sống sót gần như bằng 0.
- 0 ư…?
Ôn Bình liếc mắt nhìn cường giả Địa Vô Cấm trong tay, từ từ thả tay hắn ra. Ngồi phịch xuống khoang thuyền ở cách hắn không xa.
Ôn Bình biết rõ, hệ thống đã nói là 0, vậy thì chắc chắn sẽ là 0.
Tuy rất khó tiếp nhận nhưng lại phải tiếp nhận cảm giác khó chịu này, bị nó đè ép xuống.
Khiến hắn có cảm giác như có ai đó dùng đao khoét sâu vào.
Rất đau.
Rất áp lực.
Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, rõ ràng là một khắc trước vẫn còn rất nhiều điều muốn nói.
Thời gian dần qua, ôn bình che mặt ngồi xuống, rơi vào trầm mặc.
Phi chu tự di chuyển.
Quan sát mọi động tĩnh trong khúc cảnh cũng phó mặc cho hệ thống.
Rất lâu sau, Ôn Bình mới cắn răng, từ từ đứng dậy:
- Long Thần môn, đợi đến khi ta ra ngoài, Tuyền Qua pháo sẽ nhắm ngay địa bàn của các ngươi! Tất cả Trấn Nhạc cảnh… Một tên cũng không giữ lại!
Đứng thẳng dậy, câu nói đầu tiên của hắn chính là:
- Hệ thống, giúp ta tăng tốc độ Phi chu lên cao nhất, sớm tìm được Thi Hoa, nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.
Hệ thống mở miệng:
- Kí chủ không đánh cược một lần sao?
Ôn Bình hỏi ngược lại:
- Có ý gì? Nói trắng ra đi, hiện tại ta không có tâm trạng vòng vèo.
Hắn thầm nghĩ nhanh chóng ra ngoài.
Trước nạp Tuyền Qua pháo.
Sau diệt Long Thần môn.
- Kí chủ, dường như ngươi đã quên món đồ trên cổ mình.
Âm thanh của hệ thống vang lên, Ôn Bình vô thức nhìn Mệnh Hạch điếu trụy lủng lẳng trên cổ mình… Nếu như nó lắc lư, có thể gia tăng tỷ lệ thành công một chuyện, hơn nữa còn dẫn phát kinh hỉ ngoài ý muốn.
- Đúng vậy. Cách lần sử dụng trước có lẽ là ba ngày rồi.
Hệ thống lên tiếng:
- Kí chủ, thời gian đến Minh Kính hồ cộng với thời gian trong Khúc cảnh, hiện tại đã qua ba ngày.
- Hảo!
Ôn Bình vội vàng giật cổ áo, lấy Mệnh Hạch điếu trụy ra, tháo khỏi cổ, đưa đến trước mắt mình.
Bất quá, hắn không lập tức lắc lư nó.
Bởi vì cơ hội chỉ có một lần.
- Hệ thống, giúp một chút. - Ôn Bình vô thức quát lên.
Thế nhưng hệ thống không đáp lại.
Có thể là không muốn hỗ trợ.
Dù sao tên này là kẻ ngay cả Kí chủ như hắn tiến vào tu luyện trường cũng muốn thu phí mà.
Khá cứng nhắc!
Ôn Bình không tiếp tục do dự nữa, dùng tay còn lại nhẹ nhàng đẩy Mệnh Hạch một cái, trơ mắt nhìn nó bắt đầu đong đưa… rồi hạ xuống.
Quay về chỗ cũ nghĩa là thất bại.
Nếu tiếp tục đong đưa, vận mệnh của Thi Hoa rất có thể sẽ được cải biến.
Đương nhiên, đó chẳng qua chỉ là có thể.
Ôn Bình chỉ hi vọng vận mệnh có thể đối tốt với Thi Hoa một chút, cho nàng thêm một lần cơ hội.
- Động… Động nha…
Tim Ôn Bình kêu gào, Mệnh Hạch lướt qua vị trí thẳng đứng lúc đầu.
Rồi tiếp tục đong đưa!
Cuối cùng, vận khí đã lựa chọn đứng bên Ôn Bình.
- Động! - Dần dần, khóe miệng Ôn Bình bắt đầu giương lên đến một góc độ vi diệu, phảng phất như khúc cảnh lạnh lẽo bỗng chốc trở nên ôn hoa. Kế đó, hắn thu hồi Mệnh Hạch, đeo lên cổ, một chuỗi động tác liền mạch.
Ôn Bình thấp giọng nói:
- Hi vọng kinh hỉ ngoài ý muốn này có thể cứu được mạng Thi Hoa.
Âm thanh hệ thống theo đó vang lên:
- Mệnh Hạch đong đưa, xác suất tìm được Thi Hoa gia tăng đến 100%, đồng thời đạt được kinh hỉ bất ngờ.
Kinh hỉ bất ngờ: Một giờ sinh cơ.
Quá một giờ, sinh cơ của Thi Hoa sẽ gần như biến mất. Kí chủ nhận được là một thi thể không còn hô hấp. Nếu tìm được trong một giờ, ngài tất nhiên sẽ cứu được một người còn thở.
- Mệnh không đến tuyệt lộ!
Ôn Bình mừng rỡ, lại lần nữa lên tiếng:
- Hệ thống, tăng tốc Phi chu.
Dù chỉ có một giờ đồng hồ…
Nhưng đó chính là một lần cơ hội.
Không phải sao?
Có Hải Niệm nùng trà, chỉ cần Thi Hoa còn thở, muốn nàng sống sót không còn là vấn đề.
- Hệ thống, nếu như ta muốn tìm kiếm tất cả khu vực còn còn thì cần bao nhiêu thời gian?
Hệ thống đáp:
- Ít nhất mười giờ!
Nghe được đáp án này, vẻ mặt Ôn Bình trở nên ngưng trọng, nói:
- Vậy thì chỉ có thể dựa vào vận khí rồi!
Dứt lời, trong mắt hắn lóe lên kim quang, nhìn chằm chằm vào khúc cảnh.
Kim Bốc nhãn có một tác dụng là có thể nhìn thấy điểm thiếu hụt trong công pháp tu hành của người khác… Có thể bỏ qua khoảng cách.
Chỉ cần người nọ xuất hiện trong tầm mắt, cho dù là một chấm đen, Ôn Bình cũng có thể thấy được.
Tuyệt đối tránh được tình trạng vì giới hạn của tầm mắt mà bỏ qua Thi Hoa.
...
Thời gian dần dần trôi qua.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Nhưng tất cả những thứ hắn thấy không có sự tồn tại của Thi Hoa.
...
Hai mươi phút trôi qua.
Phi chu chỉ xẹt qua bên cạnh vật chết.
Vẫn không thấy tung tích Thi Hoa.
...
Bốn mươi phút.
Khu vực tìm kiếm chỉ mới đạt đến 8%.
Thời gian càng ngày càng ít.
Khả năng sống sót của Thi Hoa cũng càng ngày càng thấp.
...
Năm phút cuối cùng lặng yên đến.
Khu vực tìm kiếm đã tăng lên 10%, so với tính toán của hệ thống thì nhanh hơn một chút.
Dựa theo tốc độ này, muốn tìm kiếm hết thảy khúc cảnh nhất định không cần đến mười giờ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bình phá vỡ tính toán của hệ thống.
Nhưng như thế thì được gì.
- Còn 60 giây cuối cùng. - Âm thanh hệ thống lại vang lên.
Ôn Bình đứng đó, mắt chăm chăm nhìn xung quanh, không lên tiếng, lẳng lặng nghe hệ thống chậm rãi đếm ngược thời gian.
Bất tri bất giác đã đến 10, 9, 8…
- Thấy rồi!
Năm giây cuối cùng, xa xa, thiếu hụt trong công pháp của Thi Hoa xuất hiện trong tầm của Kim Bốc nhãn.
Đó là Huyền cấp hạ đẳng công pháp mà Ôn Bình đã giao cho Cơ Lương Bình lúc ở Vân Hải chi đô: Lạc Hợp công.
Hắn nhớ kỹ!
- Ở đằng kia!
Ôn Bình chỉ, trong tâm niệm chỗ kia, Phi chu lập tức lao vọt tới.
Hiện tại, hệ thống đã không còn đếm ngược, mà bắt đầu trần thuật hiện thực tàn khốc:
- Kí chủ, đáng tiếc phải nói với ngài, trong vòng năm giây, Phi chu có thể đến đó, nhưng ngươi lại không thể làm được gì, lúc ngươi kéo nàng lên Phi chu, thời gian đã sớm vượt qua 1 giờ.
- Đủ! - Ôn Bình khẳng định.
Một giây cuối cùng tìm được người, kịch tình này quả thật khiến hắn có chút gấp gáp, nhưng dù là thế, hắn vẫn thấy được hi vọng.
- Chỉ cần ta chạm được nàng, có lẽ sẽ thành công?
- Hả?
Lần đầu tiên hệ thống phát ra âm thanh nghi hoặc, đương nhiên, theo đó chính là khuyên can:
- Kí chủ, nếu như ngươi làm như vậy, tinh thần lực của ngươi chắc chắn sẽ bị thương, tuyệt đối không chỉ là tâm loạn, hậu quả ngay đến Ngàn Bậc Thềm cũng không cách nào đền bù được.
- Cái này nói sau đi!
Lang Nguyệt Kiếm… Ra!
Phanh!
Phanh!
Mạch môn gần như trong suốt khai mở… Thuộc tính Phong tăng tốc độ kích hoạt.
Ngay khi Phi chu phóng đến cạnh Thi Hoa đang trôi nổi trên khúc cảnh, Ôn Bình bỗng nhiên lao khỏi Phi chu.
Một tay bắt lấy phi kiếm, tay kia duỗi ra chụp lấy tay Thi Hoa.
Âm thanh đếm ngược chợt ngưng bặt.
Ôn Bình chộp lấy cánh tay ngọc thon dài.
Đồng thời, một cỗ lực lượng xé rách khủng khiếp ập vào mặt, khiến đầu óc Ôn Bình có cảm giác như bị đánh mạnh một cú, cực kỳ khó chịu.