Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 496 - 【Vip】 Trấn Nhạc Chi Thượng

【VIP】 Trấn Nhạc Chi Thượng 【VIP】 Trấn Nhạc Chi Thượng

Dứt lời, Phi chu kéo theo vô số gợn sóng bạch sắc lao về phía trước, phá vỡ “Hồ Thủy” khiến người kính nhi viễn chi, phóng đến bên cạnh thân ảnh tóc dài bồng bềnh kia. Lúc đến gần, vẻ mặt sốt ruột của Ôn Bình thoáng chốc nghiêm lại. Trong lòng hắn sinh ra cảm giác khó chịu không nói nên lời. Có lẽ bởi vì Thi Hoa vừa chết, người mà hắn quen biết tại Bất Hủ tông chỉ còn lại một mình Vương Bá tuổi già sức yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Hoặc cũng có lẽ bởi vì điều gì khác.

Tóm lại, nói không rõ… Nói không rõ được.

Dù sao nhân tâm khó dò.

Lòng mình càng là khó hiểu.

- Hửm?

Thời điểm Phi chu tiến đến cách thân ảnh kia độ khoảng trăm mét, chân mày Ôn Bình bỗng nhíu lại, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.

- Lam sam, trường khố… Lẽ nào Thi Hoa ăn mặc như vậy?

Chỉ có nam nhân mới mặc trường khố mà thôi!

Lúc hắn tập trung nhìn kỹ, Phi chu cũng từ từ dừng lại trước thi thể đang trôi lềnh bềnh kia. Tới gần, rốt cuộc Ôn Bình cũng nhìn thấy dung mạo người nọ… Vậy mà lại là một nam nhân. Tướng mạo không coi là thanh tú, không câu lòng nữ nhân như Vân Liêu, nhưng lại lộ ra một cỗ ổn trọng tang thương, mang đến cho người ta cảm giác sau khi chết vẫn phát ra khí chất hồn nhiên thiên thành. Thoạt nhìn hắn độ khoảng ba, bốn mươi tuổi, Ôn Bình cảm thấy người này có lực sát thương ngang bằng với Vân Liêu.

Dù sao thì nữ nhân luôn thích nam nhân có tướng mạo soái một chút, lại càng ư thích nam nhân biết nói chuyện.

- Khúc cảnh ơi khúc cảnh, nếu như nữ nhân trong thiên hạ biết mi nuốt một vị “nam nhân”… Sợ là đám hoa si kia sẽ lập một cái tinh vệ, đi san bằng ngươi đấy! - Ôn Bình mỉm cười, thu hồi tầm mắt trên người nam nhân kia.

Kế đó, hắn vội vã rời đi.

- Tiến lên.

Dứt lời, Phi chu dần dần chuyển động, khuấy “Hồ Thủy”, chuẩn bị tiến về phía trước.

Ánh mắt Ôn Bình chăm chú dò sẽ nơi sâu trong khúc cảnh, tìm kiếm thân ảnh tóc dài kế tiếp, nói không chừng đó là Thi Hoa.

Bỗng nhiên, Ôn Bình cảm giác một cỗ khí lạnh sau lưng.

- Chuyện gì xảy ra?

Vừa định quay đầu thì nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên.

- Nam nhân kia không chết!

Ôn Bình nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy nam nhân kia mở trừng mắt, phát ra một cỗ khí thế khiến lòng người kinh sợ, thôn phệ toàn bộ tang thương, chỉ để lại cảm giác lạnh lẽo. Đáng sợ nhất là hắn đột nhiên đứng bật dậy, ở trong khúc cảnh lại có thể bước đi như trên đất bằng, nhìn về phía Ôn Bình.

Không!

Nói chính xác là nhìn Phi chu.

Ôn Bình vô thức lui về sau mấy bước:

- Hắn muốn làm gì?

Người này có thể ở trong khúc cảnh mà không chết, cảnh giới rất có thể sánh ngang Long Kha. Bất quá, Phi chu có Lưu Vân giáp, mặc kệ hắn muốn làm gì, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn…

Còn chưa nghĩ xong thì đã thấy người nọ lướt về phía Phi chu, va vào Lưu Vân giáp bao bọc bên ngoài Phi chu.

Phanh!

Ngay khi cả hai đụng thẳng vào nhau, Phi chu rung độc kịch liệt chẳng khác nào gặp phải địa chấn.

Tim Ôn Bình thắt lại, trơ mắt nhìn một màn khó tưởng tượng phát sinh sau đó.

Hai tay người nọ bỗng nhiên chộp lấy Lưu Vân giáp, 8 ngón tay tựa như lưỡi dao sắt bén cắm sâu vào, nếu như không phải biết chắc Trấn Nhạc cảnh cũng không thể rung chuyển được Lưu Vân giáp, sợ rằng Ôn Bình đã nghi ngờ nó phải chăng chỉ là một trang giấy.

Thế nhưng… Người nọ dùng sức kéo một cái, Lưu Vân giáp có thể chống cự được Trấn Nhạc cảnh cứ thế bị xé toạt ra một lỗ hổng lớn, kích thước độ khoảng một vừa, vừa đủ để người nọ có thể chui vào.

Phanh!

Phanh!

Hai đạo mạch môn đồng thời mở ra, Lang Nguyệt kiếm cũng bay khỏi Tàng giới, chắn trước người Ôn Bình, trận thế sẵn sàng đón địch.

Mũi kiếm hiển nhiên là chỉ về phía người vừa xâm nhập vào Phi chu.

Trong lúc giương cung bạt kiếm, Ôn Bình không tự chủ được than thở một tiếng:

- Không ngờ lại đụng phải cường giả Trấn Nhạc chi thượng cảnh, khó trách khúc cảnh cũng không giết được hắn.

Có thể thắng hay không… Kết quả rất rõ ràng.

Hắn còn chưa từng chiến đấu với Trấn Nhạc cảnh, thắng được Trấn Nhạc cảnh hay không còn khó nói thì làm sao đấu lại cường giả Trấn Nhạc chi thượng?

Bất quá, hiện tại nhất định phải kiên trì.

Nhưng ngay lúc đó, khí thế quân lâm thiên hạ trên người tu sĩ đối diện đột nhiên biến mất, hai mắt hắn lại lần nữa khép lại, tựa như diều đứt dây ngã xuống boong tàu.

Chỉ nghe “phanh” một tiếng, bên tai là âm thanh mạch môn chấn động.

Cường giả Trấn Nhạc chi thượng kia ngã sấp xuống trước mặt Ôn Bình, cách hắn khoảng 10 mét, yên yên tĩnh tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào, khí tức một lần nữa quay lại trạng thái như luc trôi nổi trong khúc cảnh, như có như không.

- Cái này…? - Ôn Bình khẽ thở ra một hơi, từ từ đến gần nam nhân đã dầu hết đèn tắt, Lang Nguyệt kiếm vẫn trong trạng thái chờ lệnh, Huyền cấp Trường Mạch Công cùng Hỏa Linh chi thể cũng âm thầm vận chuyển.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Bỗng nhiên, âm thanh hệ thống vang lên:

- Kí chủ không cần lo lắng, hiện tại, ngoại trừ hô hấp, hắn không làm gì được đâu.

- Đã hiểu. - Nói là nói như vậy, những Ôn Bình vẫn chọc chọc vào người tên kia vài cái, thấy quả nhiên không có động tĩnh, lúc này hắn mới thu hồi mạch môn cùng Lang Nguyệt kiếm.

Hệ thống nói tiếng:

- Người này mặc dù không bị khúc cảnh giết chết nhưng thật ra cũng không khác chết là bao, căn bản không làm gì được nữa, vừa nãy hắn đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của mình rồi.

- Trấn Nhạc chi thượng quả nhiên đáng sợ, đã thành bộ dạng như vậy rồi mà còn có thế xé rách Lưu Vân giáp của Phi chu. - Vừa nói, Ôn Bình vừa nhấc người nọ lên, ánh mắt liếc nhìn vết rách trên Lưu Vân giáp đã khép lại, ngây người vài giây, sau đó dời mắt lên người siêu cấp cường giả bị hắn lôi dậy. - Đáng tiếc, cường giả Trấn Nhạc chi thượng vậy mà lại chật vật chết trong khúc cảnh… Đáng tiếc!

Dứt lời, Ôn Bình định ném người nọ ra khỏi phi chu.

- Nếu Kí chủ muốn cứu hắn… Cũng không phải không có cách.

Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang động tác của Ôn Bình.

- Có thể cứu?

- Có thể. Vốn định đợi sau khi Kí chủ tìm được Thi Hoa, ta sẽ nói với ngươi việt này. Bởi vì nếu như Thi Hoa đã chết thì có nói ra cũng không còn ý nghĩa. Hiện tại gặp phải chuyện này, thôi thì nói trước vậy. Chỉ cần có một đường sinh cơ, Hải Niệm nùng trà chế tạo trong trù phòng có thể kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về.

- Hải Niệm nùng trà còn có tác dụng này? - Ôn Bình sửng sốt, suy nghĩ bắt đầu phiêu đi xa.

Nếu có thể chữa khỏi cho cường giả Địa Vô Cấm, tương lai dùng hắn… Vậy thì thực lực Bất Hủ tông trong thời gian ngắn khẳng định có thể đề thăng rất cao.

Hơn nữa, một tông môn nếu như có cường giả Trấn Nhạc chi thượng tọa trấn, ở Thiên Địa hồ xưng thứ hai, sợ là không ai dám đứng ra tranh thứ nhất.

Lúc này, hệ thống không lên tiếng, mặc kệ Ôn Bình ngồi tưởng tượng, chỉ đơn giản giới thiệu ngắn gọn về Hải Niệm nùng trà.

Giải vạn độc.

Đề thăng tinh thần lực.

Một lúc sau, hệ thống lại nói:

- Đương nhiên, nếu như muốn dùng Hải Niệm nùng trà cứu Địa Vô Cấm cường giả e là cần thời gian rất dài.

- Thời gian không phải vấn đề… Đợi đã nào…! Địa Vô Cấm?

Ôn Bình lộ vẻ nghi ngờ.

- Đây chính là cảnh giới phía trên Trấn Nhạc cảnh. Thông Huyền khai mở Địa Phá mạch duy nhất ở cổ tay trái; Thần Huyền khai mở Sung Doanh mạch duy nhất ở cổ tay phải; phía trên là Trấn Nhạc, khai mở tụ thần mạch ở ngực; cái thứ tư chính là Cuồng Chấn mạch nằm ở dưới bàn chân. Chỉ cần mở Cuồng Chấn mạch, bất kỳ nơi nào trong thiên địa cũng có thể bước đi như đất bằng, có nước như vậy, có hỏa cũng thế, đều không ngăn được bước chân cường giả Địa Vô Cấm.

- Khúc cảnh thì sao?

- Khúc cảnh cũng thế!

- Vậy cường giả bậc này sao lại rơi vào khúc cảnh?

Không lẽ…

Bình Luận (0)
Comment