Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 495 - 【Vip】 Vào Khúc Cảnh

【VIP】 Vào khúc cảnh 【VIP】 Vào khúc cảnh

Đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên bên tai.

- Kí chủ, người tại sao lại không trực tiếp điểu khiển Phi chu vào trong khúc cảnh tìm?

Âm thanh của hệ thống?

Mới đầu, Ôn Bình sửng sốt một chút, ngay sau đó mới ý thức được sự xuất hiện của nó.

Trước khi lời này được nói ra, Ôn Bình có cảm giác như đang đứng ở bên bờ tuyệt vọng, mà sự xuất hiện của âm thanh hệ thống tựa như thể có một người đứng ở phía sau, vỗ vào vai hắn. Sau đó rất chắc chắn mà nói với hắn:

- Sẽ tốt ngay thôi!

Loại cảm giác này, khỏi phải nói có bao nhiêu tốt đẹp.

- Lưu Vân Giáp chống nước?

- Không

- Vậy…

Ôn Bình vừa định hỏi một câu liền bị hệ thống cắt ngang.

-Khúc Cảnh không phải là nước, nó chỉ là tồn tại dưới đặc tính lỏng của nước mà thôi. Ngươi nhảy vào đó sẽ cảm thấy khó thở, đuối nước. Nhưng làm ngươi tử vong chính là do đặc tính phá hoại của nó… Hủy diệt tinh thần lực của một người.

-Tinh thần lực? Thôi bỏ đi, lát nữa ngươi hãy nói cụ thể với ta đi, vào Khúc Cảnh trước đã.

Lúc này, là Ôn Bình mất kiên nhẫn rồi.

Vừa kết thúc đối thoại với hệ thống, Ôn Bình liền xoay người, nói với Cơ Lương Bình:

- Phong tỏa nghìn mét xung quanh khúc cảnh này, bất kể là ai, nếu dám làm loạn, đều coi là kẻ thù của Bất Hủ tông ta.

Cơ Lương Bình vội gật đầu, không dám nhìn lâu vào đôi mắt sắc như dao của Ôn Bình.

- Vâng!

- Lão hủ tuyệt sẽ không cho một ai tiến vào trong.

Cơ Lương Bình cũng không có bao nhiêu thực lực, nhưng một lời cam đoan liền xoay người rời đi.

Ôn Bình lại nhìn về phía Long Kha nói:

- Triệu khách khanh, ta sẽ vào Khúc Cảnh để tìm thi thể của bằng hữu ta. Từ giờ tới lúc đó, người giúp ta trông coi phạm vi nghìn mét quanh đây, bất kể là ai, người của Bất Hủ tông hay người của Bách Tông Liên Minh, lập tức giết…. Nếu là người của Long Thần môn, cường giả của Trấn Nhạc Cảnh trực tiếp bắt lấy, chờ ta ra.

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Long Kha có chút kinh ngạc.

Khúc Cảnh là nơi để cho một tên mao đầu tiểu tử như hắn có thể vào được sao?

Một Trấn Nhạc thượng cảnh như nàng còn phải kính sợ nó, nói gì là hắn?

Ôn Bình nói:

- Bổn tông chủ ắt có cách.

- Chắc chắn chứ?

Vừa thốt lên mấy lời này, lại nhìn thấy ánh mắc chắc chắn của Ôn Bình, Long Kha đã cảm thấy tin tưởng hơn rồi.

Thậm chí nàng còn không biết tại sao mình lại tin?

Có thể là vì bình thường Ôn Bình chưa từng làm việc gì mà chưa chắc chắn.

Cũng có thể là vì biểu cảm của hắn không giống như đang nói đùa.

- Được, ta sẽ làm việc của một người hộ tống, chỉ cần có người dám tiến lại gần, ta sẽ không khách sáo đâu.

Nói rồi, trong mắt Long Kha vụt lên một tia hung ác. Ôn Bình cũng không nề hà cái gì, ngay lập tức lấy Phi chu từ không gian hệ thống ra. Phi chu khổng lồ bay lên không trung, “Bùm” một tiếng liền rơi vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe lên cao mười tấc. Khi bọt nước lần nữa rơi xuống lòng hồ, những con sóng nối đuôi nhau lại bắt đầu không ngừng vỗ ập vào bờ.

Ôn Bình nhảy lên Phi chu, dần dần chìm vào trong Khúc Cảnh trước mắt Long Kha. Rung động tận cùng, Long kha mãi vẫn chưa thôi kinh ngạc. Chiếc thuyền kia có thể bay lên trời, có được năng lực của đại yêu, lại có thể nhập khúc cảnh tựa Chân Long, quả thật kinh người.

Lại nhắc tới Khúc Cảnh, “nước” ngăn cản cảm giác của Ôn Bình, khiến hắn thúc thủ vô sách. Nó không ngừng vụt qua trước mắt, cách hắn khoảng một xích. Nếu không phải là vì xung quanh không có cá, không có cây cỏ đung đưa, thì hắn thật là không dám tin mình đang ở trong Khúc Cảnh. Ngoại trừ kinh ngạc, một cỗ cảm giác tĩnh mịch không có sự sống cũng ập tới, khiến cho hắn cảm thấy bi thương.

Cảm giác này, rất khó chịu.

Giống như là biết được ngày mai mối tình đầu của mình sẽ kết hôn vậy.

- Thật ảm đạm.

Lúc này, âm thanh hệ thống lại xuất hiện:

- Kí chủ, tốt nhất là cố thủ tốt bản tâm, tập trung tinh thần lực một chút. Lưu Vân Giáp tuy có thể kháng cự năng lực xé nát tinh thần lực của Khúc Cảnh, nhưng nếu như đang trong Khúc Cảnh mà tâm loạn, cứ tiếp tục như vậy thì cái giá phải trả cho việc tìm kiếm Thi Hoa là rất đắt.

Ôn Bình khó hiểu hỏi:

- Ý là gì?

Hệ thống đáp lại:

- Đây chính là điều mà lúc nãy ta muốn nói, Khúc Cảnh không phải là nước, không thể di chuyển, hơn nữa không thể trực tiếp giết người, vậy thì tại sao bất kể là Luyện Thể hay là Thông Huyền, thậm chí là Thần Huyền, Trấn Lạc rơi vào trong Khúc Cảnh đều có thể sẽ chết? Đó là vì Khúc Cảnh có khả năng phá hoại tinh thần lực. Ở thế giới này, dù là Luyện Thể hay là Trấn Lạc, thực ra đều chưa từng tu hành tinh thần lực, nhiều nhất cũng chỉ là ý chí lực cường đại, cảm giác được trên phạm vi rộng. Cho nên, sau khi rơi vào Khúc Cảnh, tinh thần lực nhỏ bé kia bị hủy hoại dễ như trở bàn tay. Mà một người khi tinh thần lực bị hủy hoại thì chẳng khác nào dùng dao khoét lấy trái tim, kết cục đều là chết.

Nghe xong, Ôn Bình rơi vào trầm tư.

Hệ thống không nói, hắn quả thực là không biết tới điều này.

Dù sao thì người trên thế giới này đều nghiên cứu về mạch thuật, mạch môn thậm chí là Tuyền Qua đồ, không ai rãnh rỗi đi nghiên cứu Khúc Cảnh nguy hiểm.

Biết được ngọn nguồn của nguy hiểm của Khúc Cảnh, Ôn Bình lại hỏi:

- Vậy nếu ở đây mà ta bị loạn tâm thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Nói rồi, không quên nhìn về phía Khúc Cảnh nhìn mãi không thấy bờ kia.

Haizz

Hình như Hải Niệm nùng trà trong trù phòng có tác dụng đề thăng tinh thần lực thì phải.

Uống nhiều có phải sẽ du ngoạn được trong Khúc Cảnh?

Vẫn đang suy nghĩ thì hệ thống đã lên tiêng nhắc nhở:

- Một khi bị Khúc Cảnh gây thương tích thì tâm cảnh bằng thép được tôi luyện bởi Ngàn bậc thềm cũng bị phá hủy. Hơn nữa là vĩnh viễn phá hủy, không thể dựa vào việc đi mười lần, trăm lần thiên tầng giai để bù đắp lại được. Dù sao thì Lưu Vân Giáp cũng mới chỉ thăng cấp một lần, Kí Chủ tiếp tục thăng cấp hai lần Lưu Vân Giáp, khí đó, Khúc Cảnh cũng giống như sơn môn Tứ tinh tông vậy, có thể tự do đi lại.

Nói đến đây, hệ thống im bặt.

Ôn Bình mỉm cười, vô thức gõ gõ ngón tay lên mạn thuyền.

Thăng cấp thì chắc chắn phải thăng cấp rồi.

Có thể tự do đi lại trong Khúc Cảnh, nói không chừng lúc nào đấy sẽ có tác dụng lớn.

Thu hồi suy nghĩ, Ôn Bình ngay lập tức điều khiển Phi chu không ngừng mà tiến về phía trước, vừa âm thầm vận chuyển trường mạch công để ổn định tinh thần, vừa chăm chú quan sát tất cả những thứ xuất hiện trong Khúc Cảnh.

Thời gian dần trôi qua, Phi chu không đụng phải Thi Hoa, nhưng đụng phải mấy thứ không biết lưu lạc trong Khúc Cảnh bao lâu rồi.

Vù!

Phi chu lướt qua một thân gỗ lớn phải năm bảy người mới ôm nổi, Ôn Bình lơ đãng nhìn, vậy mà khúc gỗ này lại không hề nổi rêu, có thể nhìn thấy rất rõ vân gỗ trên vỏ cây.

Lại đi về trước một chút.

Phi chu đụng phải thứ gì đó phía trước, khiến nó quay vài vòng, sau đó biến mất ở phía sau Phi chu.

Lúc này, hệ thống lại một lần nữa lên tiếng

- Khúc Cảnh có chuyển động, nhưng cũng không nhanh, Kí Chủ chỉ cần tìm xung quanh mười nghìn mét là được.

Nói rồi, liền hỗ trợ thay đổi mũi tàu.

Ôn Bình lựa chọn tin tưởng hệ thống, chạy theo hướng kia.

Khi Phi chu đang chầm chậm tiến về phía trước được vài nghìn mét, một bóng đen trôi nổi giữa mên mông khiến tim Ôn Bình dừng lại một nhịp, là vì cái bóng đó không phải hình chữ nhật hoặc là mấy cái hình dạng loạn thất bát tao khác.

Đó là hình dáng của con người.

Không cường tráng lắm.

Nhỏ nhắn, gầy gò.

Còn có bóng mờ tản ra ngoài... Đó có thể là tóc.

- Nhanh lên!

Ôn Bình lập tức tăng tốc Phi chu, muốn nhanh chóng đến đó nhìn cho rõ...

Bình Luận (0)
Comment