Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 494 - 【Vip】 Một Lời Cảm Ơn

【VIP】 Một Lời Cảm Ơn 【VIP】 Một Lời Cảm Ơn

Khúc cảnh, thứ luôn tồn tại bên người, Ôn Bình cảm thấy đó là nơi nguy hiểm nhất.

Tại Thiên Địa hồ, bất kể là hồ nào, đều có sự tồn tại của bí cảnh, mà lại còn không ít. Trong một cái bí cảnh tồn tại đủ loại đồ tốt, có những thứ mà lợi ích của chúng không thể tưởng tượng được, thế nhưng không ai dám vì những đồ tốt kia mà xem nhẹ đi nguy hiểm của khúc cảnh.

- “Địa bàn” của Thiết Sơn các thì như thế nào?

Tứ tinh thế lực, Trấn Nhạc cảnh cũng có mấy cái, hùng bá một phương, không ai dám chọc giận.

Nhưng Ôn Bình hắn dám đụng vào ngòi pháo ấy.

Chỉ riêng Khúc Cảnh, hắn vẫn luôn thận trọng như trước, từ đầu đến cuối vẫn mang trong mình kính sợ.

Vậy mà Thi Hoa lại nhảy vào tử địa khiến cho mọi người đều kính sợ như thế.

- Chỗ đó còn có đường sống sao?

Một lúc sau, Ôn Bình bỗng nhiên than thở một tiếng:

- Sao ngươi có thể ngốc đến thế? Trước giờ ta không sợ cái gì gọi là Long thần môn, bọn họ dám đến, thì ta dám giết, hà cơ gì vì không bị bắt, ngươi lại phải tự mình kết thúc như vậy?

Lúc trước, bảo nàng quay về Bất Hủ tông, nàng không chịu.

Nay người của Thần Long môn muốn bắt nàng, nàng cũng không chịu nhân nhượng để được an toàn.

Thực ra chỉ cần đi cùng người của Long thần môn, chúng nhất định không dám ra tay, dẫu sao người của Long thần môn muốn là mạng của Ôn Bình hắn, chứ không phải chỉ một cái mạng của Luyện thể cảnh như Thi Hoa.

Than thở hồi lâu, tinh thần của Ôn Bình lộ ra có chút suy sụp, dần dần buông đôi tay đang nắm lấy cổ áo của Cơ Lương Bình, nói:

- Đưa ta đi xem xem.

- Ôn tông chủ, thật xin lỗi.

Cơ Lương Bình đứng dậy, cũng không quan tâm đến việc chỉnh trang y phục bị xộc xệch của mình, nghẹn giọng nói xin lỗi, rồi vội vàng đi về hướng hậu sơn.

Ôn Bình và Long Kha theo sát phía sau.

Trên đường đi có không ít đệ tử nội viện gặp Cơ Lương Bình liền cúi chào, sau đó nhao nhao trốn tránh, bởi vì nét mặt của Cơ Lương Bình lúc này trông có vẻ rất khó chịu, không ai muốn bị chửi một trận thậm tệ.

Khi tiến dần đến hậu sơn, con đường dẫn đến Tẩy Luyện trì cũng hiện ra trong tầm mắt, Cơ Lương Bình lên tiếng:

- Ôn Tông chủ, con đường này dẫn đến bí cảnh Tẩy Luyện trì của học viện Thiên Thần, ban đầu lão hủ đã nghĩ đến việc mang nữ tì của mình giao cho Long thần môn, kéo dài thời gian đợi đến khi Ôn Tông chủ tới. Nhưng lão không ngờ rằng Thi Hoa vì không muốn bị uy hiếp mà lựa chọn tự mình kết thúc....

Ôn Bình cứ như không hề nghe thấy mấy lời của Cơ Lương Bình, hắn hỏi:

- Nàng nhảy xuống từ đâu?

- Ở ngay phía trước.

Cơ Lương Bình đi nhanh mấy bước, rẽ vào một khúc ngoặt thì nhìn thấy khúc cảnh có hình dạng giống hồ nước.

Giữa sóng biếc bồng bềnh, quang cảnh sóng lấp lánh, dưới ánh nắng mặt trời cực giống một hồ nước nhỏ yên tĩnh, rất thích hợp đi thuyền trên mặt nước, cùng mỹ nhân vui vẻ ngao du, tán gẫu chuyện trời đất trên thuyền, nói chuyện tri kỷ đời người.

Quả thật là một nơi phong cảnh cực đẹp như vậy, nhưng đã vào rồi thì khó có thể ra được.

Cơ Lương Bình dừng lại cạnh bờ, chỉ vào nơi Thi Hoa nhảy xuống:

- Lúc đó Thi Hoa chính là từ chỗ đó nhảy vào khúc cảnh.

Ôn Bình theo hướng hắn chỉ chậm rãi đứng ở bờ khúc cảnh, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mặt hồ.

Long Kha cũng như vậy.

Cảm nhận được tâm trạng của Ôn Bình, Long Kha nhìn chăm chú một hồi rồi hỏi:

- Thi Hoa là ai?

- Một người bằng hữu chơi từ nhỏ tới lớn của ta. - Ôn Bình khẽ đáp.

Ôn Bình không muốn nói quá nhiều, bởi vì lúc này hắn đang phóng thích cảm giác ra bên ngoài, muốn thử thăm dò tình hình trong khúc cảnh.

Long Kha cảm nhận được hành động của Ôn Bình, khẽ thở dài, bởi vì tâm trạng sẽ lây nhiễm, nhất là tâm trạng suy sụp, khổ đau; bởi lẽ ai cũng đều biết rằng người nhảy vào trong khúc cảnh sẽ không sống được.

- Nếu không để ta giúp ngươi thử xem? Cảm nhận của ta trong khúc cảnh có thể kéo dài nghìn mét.

Dù có làm thì cũng chỉ để biết rõ mà thôi, nhưng Long Kha cảm thấy lúc này nên giúp Ôn Bình một tay, dù nói thế nào thì nàng cũng là người thân duy nhất bên cạnh hắn.

Trầm giọng, không đợi Ôn Bình gật đầu, Long Kha đã thả cảm giác vào trong khúc cảnh.

Đứng bên cạnh nghe mấy lời này, Cơ Lương Bình không khỏi ngạc nhiên.

Cảm nhận của hắn trong khúc cảnh mới chỉ đi được mười mấy mét mà thôi.

Có điều kinh ngạc của Cơ Lương Bình cũng là kinh ngạc của mọi người, Ôn Bình cảm nhận được Long Kha đang phóng thích cảm giác, hắn cũng không thu hồi cảm giác của mình, chỉ đáp lại một tiếng:

- Cảm ơn!

Sau đó cắn răng phóng thích cảm giác tìm kiếm Thi Hoa trong khúc cảnh.

Nghe được hai từ cảm ơn, khoé miệng Long Kha cong lên, mỉm cười đáp:

- Nghe ngươi nói một câu cảm ơn, thật đúng là khó hơn lên trời.

Ôn Bình không lên tiếng đáp trả.

Nhưng nói thật, lần này hắn thật sự cảm kích Long Kha.

Hắn đưa Long Kha tới chỉ là giết người của Long Thần môn, là một lần giao dịch, đưa ra điều kiện nhập môn cũng chỉ như vậy mà thôi. Giải phóng cảm giác tìm kiếm Thi Hoa trong Khúc cảnh vốn không phải là việc nàng nên làm, hơn nữa việc giải phòng cảm nhận thì như thế nào, nó không có ý nghĩa gì cả, ngay cả khi tìm thấy thi thể của Thi Hoa, cũng không ai có thể vớt nó lên, nhưng cho dù là như vậy, Long Kha vẫn giúp hắn tìm.

Một lúc lâu, vẻ mặt của hai người vô cùng nghiêm túc, Long Kha mở lời trước.

- Vốn dĩ không muốn nói, nhưng thực sự cái gì cũng không có. Cảm giác của ta có hạn, trong Khúc cảnh căn bản đi không xa, nhưng Khúc cảnh lại không ngừng lưu động, bằng hữu của ngươi rất có khả năng đã trôi đi mất rồi.

Ôn Bình cười thảm, đáp lại:

- Ta biết.

- Hay là nghĩ xem làm như thế nào xử lý Long Thần môn đi, nợ máu phải trả bằng máu, miễn là không có cường giả Trấn nhạc chi thượng xuất hiện, hiện tại bất luận là kẻ nào tới, ta đều có thể giúp ngươi giết hắn để trả thù, mà còn tuyệt đối sẽ không chỉ là chết bởi một cú đá đơn giản như vậy. - Long Kha định đánh lạc hướng .

Nàng hy vọng Ôn Bình có thể mặt đối mặt, Thi Hoa đã chết trong mênh mông tĩnh mich, tiếp tục tìm kiếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vẫn là câu nói ấy, cho dù tìm được.

Ai có thể xuống đó đưa thi thể lên?

Ôn Bình không trả lời, vẫn tự mình giải phóng cảm giác để tìm kiếm trong Khúc cảnh, thấy vậy, Long Kha chỉ có thể cam chịu lắc đầu, biết chắc là không thuyết phục được Ôn Bình, dứt khoát không nói thêm nữa.

Lời nói vừa rồi lọt vào tai Cơ Lương Bình, kinh ngạc khiến hắn nói không nên lời.

Không thể không thận trọng đánh giá nữ nhân có vẻ nhỏ tuổi này… Lúc trước hắn đến Bất Hủ tông chưa từng gặp nàng.

Có điều dám nói chỉ cần không phải là Trấn Nhạc chi thượng tới thì đều có thể giết… Người dám nói ra những lời này e rằng có thực lực khủng khiếp, sợ là toàn bộ Thiên Địa hồ cũng chẳng có mấy người là đối thủ của nàng?

Bởi vì Thiên Địa hồ chưa từng nghe qua về cái gọi là Trấn Nhạc chi thượng.

Đương nhiên, hắn cũng không phải là kẻ ngốc, ai nói gì cũng đều tin.

Có điều đã dính dáng đến Ôn Bình thì hắn cảm thấy không thể nào là giả được.

- Haiz!

Cơ Lương Bình thở dài, nếu như Thi Hoa có thể nhìn thấy cảnh tượng này, thì sẽ không lựa chọn tự vẫn.

Lại nói Ôn Bình phóng thích cảm nhận vào sâu hàng trăm mét trong Khúc cảnh, nếu như lúc này có Thần Huyền cảnh biết, sợ rằng sẽ giật mình vì từ xưa tới nay cũng không có Thần Huyền cảnh nào có thể thả cảm giác đi sâu vào hàng trăm mét trong Khúc cảnh.

Có thể làm được… Chỉ có Trấn nhạc cảnh.

Bất quá hiện tại không phải lúc để bàn đến chuyện này, Ôn Bình rất không cam, hắn không cam lòng chấp nhận cái chết của Thi Hoa.

Hắn tự mình kéo Thi Hoa ra khỏi cuộc sống nô lệ dầu sôi nửa bỏng, mang cho nàng một khởi đầu mới, hết thẩy vốn nên diễn tiến như vậy…

Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên bên tai.

- Khí chủ, vì sao ngươi không trực tiếp điều khiển phi chu vào bên trong Khúc cảnh tìm xem?

Bình Luận (0)
Comment