Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 493 - 【Vip】 Tin Dữ

【VIP】 Tin Dữ 【VIP】 Tin Dữ

Lần nữa xoay người, Ôn Bình mới chú ý đến quang cảnh xung quanh. Nội viện Thiên Thần học viện treo đầy đèn lồng trắng, còn có lụa trắng, tất cả vẫn còn mới, hiển nhiên là bộ dạng mới xong tang sự.

Toàn bộ học viện treo lụa trắng?

Hẳn là đại nhân vật chết.

Lúc suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Ôn Bình, một suy nghĩ không mấy tốt đẹp khác cũng vô thức xuất hiện. Cơ Lương Bình biết rõ Bất Hủ tông bất phàm, hơn nữa quan hệ giữa với hắn cũng không tệ, người Long Thần môn muốn bắt Thi Hoa, tất nhiên hắn ta sẽ cực lực ngăn cản.

Nhưng người Long Thần môn sẽ không bởi vì thực lực yếu kém của Thiên Thần học viện mà nhân từ nương tay, bởi lẽ muốn giết mấy tên Thần Huyền cảnh chỉ đơn giản là một cái chớp mắt mà thôi. Vạn nhất bởi vì Thi Hoa mà Long Thần môn khiến Thiên Thần học viện phải gánh lấy tai họa không thể vãn hồi được…

- Triệu khách khanh, chúng ta đi!

Ôn Bình không còn tâm tư đợi Cơ Lương Bình đến gặp hắn nữa rồi, dù sao thì thời gian không đợi người, hiện tại hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng gặp được hắn ta.

Hỏi tình hình hiện tại của Thi Hoa.

Đồng thời hỏi hiện trạng của Thiên Thần học viện.

Lập tức nhấc chân đuổi theo tên Ngô chấp sự kia, rời khỏi quảng trường trước con mắt chú mục của chúng đệ tử Thiên Thần học viện. Nghe thấy tiếng hét của Ôn Bình, Long Kha cũng nhanh chân đuổi theo sau, tiến sâu vào học viện, vừa đuổi theo vừa hỏi địch nhân của hắn là ai?

Bên kia, Ngô chấp sự vội vã chạy đến phân điện của Cơ Lương Bình, không dám chần chừ một phút giây nào, bất quá, trên đường đi, hắn vẫn không quên phái người truyền tinh cho Hoa phó viện trưởng ở Chủ điện.

Lúc Cơ Lương Bình nghe được tin tức này, lại nghe thấy người đến tìm hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, vốn đang đứng trước đám người bố trí nhiệm vụ, biểu lộ của hắn thoáng khựng lại. Hắn đoán được thiếu niên trẻ tuổi kia hẳn là Ôn Bình.

- Cứ như vậy đi, các ngươi nhanh chóng giải quyết. - Dứt lời, vung tay cho tất cả mọi người lui ra khỏi phòng, rồi quay đầu, chỉnh trang y phục, nhìn về phía Ngô chấp sự. - Ngô chấp sự, dẫn đường.

Dứt lời, Ngô chấp sự vừa ôm quyền, chắp tay định lên tiếng thì Cơ Lương Bình đã bước nhanh qua bên cạnh hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, bóng dáng viện trưởng đã mất hút, chỉ còn tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang. Hắn vô thức nhướng mày, thầm nghĩ thật cổ quái. Bởi vì phản ứng của Cơ Lương Bình có phần thái quá, hắn mới chỉ nói một câu có người đến tìm thôi mà.

- Xem ra, trên đường đi, ta cho người truyền tin cho Hoa phó viện trưởng là đúng rồi, đây rất có thể là cứu binh do viện trưởng mời đến. - Ngô chấp sự thầm nghĩ, kế đó vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Nhưng vừa đi đến phần điện, còn chưa kịp đến gần Cơ Lương Bình thì hắn đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia ở xa xa rồi. Lúc này, Cơ Lương Bình vốn đang đi như bay chợt đứng khựng lại, nhìn từ phía sau tựa như một khúc gỗ vậy.

Ngô chấp sự tiến lên trước hai bước, vội vàng nhoẻn miệng cười nói:

- Viện trưởng, chính là hai vị này tìm ngài.

Vừa dứt lời đã nghe thiếu niên kia lên tiếng.

- Cơ viện trưởng, từ khi chia tay đến nay vẫn ổn chứ?

Ôn Bình phất tay, bước tới, trên mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ.

- Ôn tông chủ… - Cơ Lương Bình nói được ba chữ thì khựng lại. Hắn quay sang liếc nhìn Ngô chấp sự, thu hồi thái độ áy náy khiến người khác cảm thấy kỳ quái. - Ngô chấp sự, ngươi đi trước đi.

- Vâng! - Ngô chấp sự gật đầu, quay sang nhìn Ôn Bình vài lần, sau đó mới lui xuống. Bất quá, hắn không đi về đường cũ mà hướng về phía Chủ Điện.

Cơ Lương Bình không thấy, cũng không rãnh để quan tâm.

Bởi vì Ngô chấp sự vừa đi khỏi, cả người hắn đã mềm nhũn ra, thân thể vốn cứng ngắc như khúc gỗ giờ chẳng khác nào bị gãy đôi…

Bịch!

Quỳ xuống.

Những hộ vệ canh giữ bên ngoài điện đều trợn trừng mắt nhìn một màn này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xử lý thế nào.

Chạy đến đỡ Cơ viện trưởng dậy?

Hay là cứ đứng yên tại chỗ?

Đồng thời, bọn họ không nhịn được quay đầu nhìn Ôn Bình, trong đầu sinh ra nghi vấn: Người nọ là ai? Sao viện trưởng vừa gặp đã quỳ xuống?

Dưới gối nam nhân là hoàng kim, chớ nói chi là cường giả Thần Huyền cảnh, lại còn chưởng khống cả một thế lực tam tinh cự đầu…

Dưới con mắt kinh ngạc của chúng hộ vệ, Cơ Lương Bình mở miệng:

- Ôn tông chủ… Lão hủ đã thẹn với tín nhiệm của ngài!

Vốn đang tươi cười chào hỏi người quen lâu ngày gặp lại, chợt, Ôn Bình thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hắn sững sờ, kế đó từ từ chuyển thành khó coi. Theo đó, đầu Cơ Lương Bình cũng cúi càng lúc càng sâu hơn.

Ôn Bình bước hai bước đến trước mạnh Cơ Lương Bình, lạnh giọng nói:

- Đứng lên rồi nói!

Đã như vậy sao hắn còn không rõ, Cơ Lương Bình quỳ xuống tạ tội, hắn cũng đã phần nào đoán được tình huống phát sinh…

Cơ Lương Bình lên tiếng:

- Ôn tông chủ, lão hủ…

Thế nhưng mới nói được một nửa đã bị Ôn Bình cắt ngang:

- Ngẩng đầu lên… Ngươi nói mấy lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì? Nói cho ta biết, có phải là ngươi không bảo vệ được Thi Hoa, để người của Long Thần môn mang nàng đi rồi không? - Ôn Bình lạnh lùng nhìn Cơ Lương Bình, không lộ vẻ tức giận.

Thế nhưng Cơ Lương Bình ngẩng đầu lên chỉ nói được mấy chữ:

- Lão hủ hổ thẹn!

Ôn Bình vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ lạnh lùng nói:

- Đã xong rồi, ngươi có tự trách thì giải quyết được gì? Nếu Long Thần môn đã muốn dùng Thi Hoa để uy hiếp ta, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không giết nàng!

Chỉ cần Long Thần môn không động thủ giết người thì Ôn Bình không lo an nguy của Thi Hoa.

Bởi vì luôn có phương pháp cứu người.

Hắn đã đến thì người Long Thần môn nhất định phải trả giá đại giới.

Ôn Bình nói tiếp:

- Triệu khách khanh, kéo tên này lên, chúng ta đi vào rồi nói kỹ hơn.

Ngay khi Ôn Bình bước vào phân điện, định bụng tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, hơn nữa tìm hiểu tình huống của Long Thần môn rõ hơn thì Cơ Lương Bình chợt xoay người về phía hắn, đầu cúi thật sâu, có cảm giác như dùng vài con trâu kéo cũng kéo không dậy nổi.

Kế đó, thanh âm nghen nghào của hắn vang lên:

- Ôn tông chủ, Thi Hoa… Nàng đã…

Bước chân Ôn Bình khựng lại, một chân giơ trên bậc thang nhưng mãi vẫn không đặt xuống.

Lại nghe được âm thanh nghẹn ngào sau lưng:

- Đã mất… Lão hủ thẹn với Ôn tông chủ, nguyện dùng một mạng để bù đắp…

Vừa dứt lời, Ôn Bình đột nhiên quay đầu.

Đôi con ngươi lạnh lẽo trợn trừng nhìn Cơ Lương Bình, ánh mắt tựa tế châm kia khiến cho Long Kha đứng sau lưng Cơ Lương Bình không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Nếu như không phải biết rõ hắn còn chưa đến Trấn Nhạc cảnh, cũng không là cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, nàng thật sự hoài nghi có khi nào Ôn Bình là quái vật gì đó không.

Cơ Lương Bình từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ôn Bình, cả người hắn không khỏi run lên, thân thể sợ hãi lui về sau mấy bước, hoàn toàn là vô thức, cứ như đối diện với tử vong vậy.

Lúc nhận ra động tác của mình, Cơ Lương Bình vội chồm lên phía trước, giữ nguyên tư thế lúc đầu.

Nếu Ôn Bình động thủ, hắn cũng sẽ không một lời oán trách.

Bởi vì quả thực là do hắn không đúng.

Hiện tại, hắn thầm nghĩ trả lại người ta một cái công đạo, để hắn có thể không thẹn với lương tâm.

- Mất!? - Ôn Bình bước lên trước, giơ tay nắm lấy cổ áo Cơ Lương Bình, hỏi liên tiếp hai câu, bất quá, hai câu này lại lặp lại một vấn đề. - Ai làm? Ai làm?

Cơ Lương Bình vội đáp:

- Vì không muốn người của Long Thần môn mang mình đi, cho nên Thi Hoa đã trực tiếp nhảy vào khúc cảnh.

- Khúc cảnh!

Ôn Bình đứng sững tại chỗ…

Bình Luận (0)
Comment