Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 492 - 【Vip】 Tiểu Di Bộp Chộp

【VIP】 Tiểu Di Bộp Chộp 【VIP】 Tiểu Di Bộp Chộp

Ôn Bình nói:

- Có thể ăn thêm hai chén linh mễ, không thu bạch tinh, nhìn thoáng một chút… Không nói nữa, tới Thiên Thần học viện rồi!

Dứt lời, phía trước phi chu đã dần dần xuất hiện hình dáng của Thiên Thần học viện.

Đương nhiên, Ôn Bình chưa từng đến đây, mà là Phi chu bay gần đến nơi đó thì bắt đầu hạ xuống.

Đứng từ trên quan sát, Thiên Thần học viện không có khí khái bằng Di Thiên tông, bất quá, so với Bất Hủ tông thì quy mô lớn hơn rất nhiều, kiến trúc tiếp nối từng mảng, nhìn từ trên xuống tựa như một tòa thành thị vậy.

So ra, những tam tinh thế lực ở Huyền Sắc hồ căn bản không có được khí thế bực này.

Quả nhiên, nhà của “Thổ hoàng đế” luôn luôn khí phái.

- Hạ xuống đây đi!

Ôn Bình tìm một khu rừng không người, cho Phi chu hạ xuống, sau khi thu hồi nó vào không gian hệ thống, hắn liền đi thẳng đến Thiên Thần học viện. Từ rừng rậm đi ra đường lớn, sau đó đi thẳng vào nội viện.

Về phần tại sao không thông qua nội viện… Tại sao ư?

Bởi vì hắn hỏi đường rồi.

Ôn Bình hơi phóng thích khí thế của Thần Huyền cảnh, thế nên suốt đoạn đường này không có ra ra ngăn cản hắn.

Ngay khi đến nội viện, Long Kha liền lên tiếng:

- Ta đã thăm dò, không có bất kỳ một Trấn Nhạc cảnh nào.

- Ừm!

Ôn Bình thuận miệng đáp lại một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước. Một nam nhân trung niên không mặc chế phục của Thiên Thần học viện bước ra ngăn cản hắn. Người này độ khoảng trên 50, đỉnh đầu hằn sâu vết ấn “mài mòn” của thời gian.

- Thế lực nào?

Nhìn thái độ lãnh ngạo của đối phương, Ôn Bình liền bảo hệ thống cung cấp thông tin sơ lược về tên này. Bất quá, còn chưa nhìn xuống dưới, chỉ liếc mắt nhìn thấy thông tin thế lực, hắn đã giơ tay ra chộp lấy người trước mặt.

Người của Long Thần môn!

- Muốn động thủ?

Tên cường giả Thần Huyền cảnh Long Thần môn liền vung một quyền ra, hai mạch môn lam sắc đồng thời rung động.

Âm thanh kia khiến người xung quanh nhao nhao trốn tránh.

Đệ tử nội viện biết nam nhân trung niên này là người của Long Thần môn, ngày thường, gặp hắn đều né tránh. Nhìn thấy Ôn Bình, một Thần Huyền cảnh từ thế lực bên ngoài tiến vào Thiên Thần học viện, mới đầu, bọn họ cũng có chút tò mò, dù sao thời điểm này có người đến chắc chắn là bỏ để bỏ đá xuống giếng. Hiện tại, thấy người nọ động thủ cùng người của Long Thần môn, bọn họ càng thêm hiếu kỳ rồi.

Đệ tử nội viện vốn dĩ đang tu hành, nghe được động tĩnh cũng nhao nhao chạy về phía này.

Đương nhiên, bọn họ không đến để xem náo nhiệt.

Mà là muốn biết có chuyện gì xảy ra.

- Tới đi!

Ngay khi Ôn Bình định phóng thích mạch môn bắt tên kia, Long Kha đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

Dứt lời, nàng bước lên chắn trước mặt Ôn Bình, tay ngọc thon dài vung về phía nắm đấm đang lao đến hắn.

Tên Thần Huyền cảnh của Long Thần môn thấy thế, hét lớn một tiếng:

- Bỏ đi, lão tử không đánh nữ nhân!

- Ha ha.

Long Kha cười khẽ, một tay chộp lấy nắm đấm của hắn, nháy mắt, biểu cảm tên Thần Huyền cảnh kia cứng lại.

Cho dù không phóng thích mạch thuật, thế nhưng dưới sự gia trì của song mạch môn, không phải ai cũng có thể bắt được một đấm của hắn.

Hắn không ngốc, đến giờ phút này sao lại không nhận ra nữ nhân trước mặt là một cao thủ?

Vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp chắc chắn là giả dối.

Nhất định là một lão ẩu sống bách niên rồi!

- Muốn chết!

Nếu là lão ẩu, vậy hắn không cần khách khí.

Song mạch môn theo đó rung lên, âm thanh thanh thúy vừa mới truyền ra, chợt, một cái chân quét về phía tên Thần Huyền cảnh kia, tốc độ cực nhanh, khiến hắn nhìn mà ngây dại.

Quá nhanh!

Ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền ra.

Một bóng người tựa như ngựa hoang thoát cương lao vụt đi, nện thẳng vào cửa đá ra vào nội viện, mang theo đất đá bay thẳng xuống lối đi trải đá xanh. Loại đá xanh này vốn người thường dùng đao búa không cách nào để lại vết nứt, vậy mà hiện tại yếu ớt tựa như đậu hủ non, bị tên Thần Huyền cảnh kia văng đến nện vỡ, vết nứt còn không ngừng lan ra xung quanh, thoạt nhìn chẳng khác nào một con rết dữ tợn.

Nơi tên Thần Huyền cảnh kia lướt qua càng thêm khủng bố.

Một cái rãnh lăng không sinh ra, nhìn kỹ lại, bên trong còn vương vết máu, khiến cho khe rãnh bị nhuộm thành màu hồng.

Ôn Bình khựng lại, nhìn một màn trước mắt, yên lặng thu tay về, quay sang Long Kha bên cạnh vẫn một bộ thản nhiên như cũ, nói:

- Ngươi làm gì vậy?

- Giúp ngươi nha, đợi ngươi ra tay rất lâu, ta dùng một cước là xong. - Long Kha lên tiếng.

Ôn Bình nhìn cường giả Thần Huyền cảnh nằm bất động trong khe rãnh cách mình hơn trăm mét, trầm giọng nói:

- Nhưng ta còn muốn hỏi vài chuyện, một cước của ngươi đá chết hắn, ta biết tìm ai hỏi bây giờ?

- Phiền toái.

Bỏ lại hai chữ, Long Kha đi thẳng vào nội viện.

Lúc này đây, đám đệ tử nội viện nghẹn họng nhìn trân trân một màn vừa phát sinh trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm tên cường giả Thần Huyền cảnh của Long Thần môn, đồng thời, phóng thích cảm giác dò xét khí tức của hắn.

Mạch môn đã đóng đủ để nói rõ vấn đề.

Chỉ có thể là hấp hối, nếu không mạch môn sẽ không tự đóng.

Thần Huyền cảnh… Là cường giả Thần Huyền thượng cảnh đấy, vậy mà lại yếu ớt như vậy.

- Cái này…

- Chết rồi hả?

- Một cước đá chết?

Đứng ngoài trăm mét, lúc cảm giác được điều này, đám người nhịn không được kinh hô, nhao nhao nhìn về phía Ôn Bình cùng Long Kha, trong mắt mang theo kinh ngạc.

Rốt cuộc nữ nhân này là ai?

Lại mạnh như vậy?

Hẳn cũng là cường giả Trấn Nhạc cảnh trong truyền thuyết?

Lúc này, trong đám người, một gã chấp sự nội môn thấy vậy vội vàng bước tới, hướng về phía hai người Ôn Bình, ôm quyền thi lễ:

- Tiền bối đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, không biết hai vị đến có việc gì không?

- Ngươi là ai? - Ôn Bình hỏi.

Kỳ thật không cần hỏi, Ôn Bình cũng có thể nhìn y phục mà đoán ra thân phận đối phương. Người này hẳn là cao tầng của Thiên Thần học viện.

- Lão phu chính là chấp sự nội môn trong Thiên Thần học viện, tiền bối cứ gọi ta lão Ngô là được. - Giới thiệu xong, Ngô chấp sự vội vàng nói. - Tiền bối, người kia là người của Long Thần môn, ngài…

Nói chưa hết câu, Ôn Bình đã giơ tay ngăn lại:

- Ta chính là đánh người Long Thần môn.

Những lời này khiến Ngô chấp sự lộ vẻ vui mừng, hắn vốn còn bàng hoàng khi nhìn thấy Thần Huyền thượng cảnh bị một cước đá chết, thế nhưng giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Kỳ thật, hắn chỉ sợ đối phương là địch không phải bạn.

Hiện tại, đối phương cho thấy rõ lập trường, vậy thì bất kể là ai, đó cũng là khách quý của Thiên Thần học viện.

- Hai vị, thỉnh đi bên này, hiện tại Hoa phó viện trưởng của chúng ta đang ở Chủ điện. - Ngô chấp sự làm thủ thế mời, sau đó nhấc chân đi về phía Chủ điện.

Hắn vô thức cho rằng đây là người Hoa viện trưởng tìm đến giúp đỡ.

Dù sao thì hai ngày nay, Cơ viện trưởng vẫn luôn liên hệ cùng mấy cái thế lực tam tinh kia, có lẽ không rãnh đi cầu viện.

Ôn Bình nói:

- Không cần phiền, đi tìm Cơ viện trưởng của các ngươi, nói là có người muốn gặp hắn!

- A… Thật ra dạo gần đây viện trưởng có hơi bất tiện, có việc gì, hai vị tiền bối nói với Hoa phó viện trưởng cũng được… - Nói được một nửa, Ngô chấp sự đột nhiên im bặt.

Bởi vì Long Kha lên tiếng.

Trong mắt hắn, Long Kha là tồn tại xa đến mức không thể chạm được.

Cường giả đáng sợ có thể một quyền đánh chết hắn.

Nàng nói chuyện… Ai dám xen vào?

- Bảo ngươi đi tìm viện trưởng thì mau đi đi, nói nhiều như vậy làm gì?

- Đã hiểu! Đã hiểu!

Ngô chấp sự gật đầu lia lịa, hướng về một bên khác của Chủ điện mà chạy.

Dưới mấy trăm con mắt, Ôn Bình cũng không bày đặt thể hiện phong độ thế ngoại cao nhân, hắn bay thẳng đến chỗ tên cường giả Long Thần môn đang nằm ngay đơ kia, rút tàng giới trong tay hắn ta.

Hiện tại hắn là người nghèo…

Có thể kiếm được bao nhiêu bạch tinh thì kiếm.

Thần Huyền thượng cảnh… Nói thế nào thì trên người cũng phải có 1, 2 trăm viên bạch tinh phòng thân.

Lần nữa xoay người, Ôn Bình mới chú ý đến quang cảnh xung quanh. Nội viện Thiên Thần học viện treo đầy đèn lồng trắng, còn có lụa trắng, tất cả vẫn còn mới, hiển nhiên là bộ dạng mới xong tang sự.

Toàn bộ học viện treo lụa trắng?

Hẳn là đại nhân vật chết.

Bình Luận (0)
Comment