Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 491 - 【Vip】 Các Ngươi Sẽ Sớm Biết Thôi

【VIP】 Các Ngươi Sẽ Sớm Biết Thôi 【VIP】 Các Ngươi Sẽ Sớm Biết Thôi

- Các ngươi quả thật là một lũ đần!

- Đần từ đầu đến đuôi!

- Vì sao Long Thần môn bọn hắn không dám trực tiếp chạy đến Bất Hủ tông, mà lại đi giở trò với một Luyện Thể cảnh ở Thiên Thần học viện ta, các ngươi không động não suy nghĩ một chút nào hả?

- Các ngươi là heo à?

Hoàn toàn chính xác, hiện tại, Thiên Thần học viện đang đối mặt với tình huống cực kỳ bất ổn, đã không còn như ngày xưa.

Từ sau khi Di Thiên tông của Minh Kính hồ bị Bất Hủ tông diệt, không còn bất kỳ thế lực nào dám tranh phong cùng bọn họ, huống chi, còn có lời đồn đãi rằng quan hệ giữa Cơ Lương Bình và tông chủ Bất Hủ tông không cạn.

Thế nhưng hiện tại, Long Thần môn chạy đến làm khó dễ, ngay cả thánh nữ cũng đích thân đến Bình Nguyệt thành, những thế lực kia sao còn kính sợ Thiên Thần học viện bọn họ như trước nữa. Tường đổ, người người chạy lên giẫm thêm vài phát, tất cả bọn họ đều một lòng muốn đẩy Thiên Thần học viện xuống vực sâu. Lúc trước, bởi vì Thiên Thần học viện là tam tinh thế lực, nên có mâu thẫn cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Còn bây giờ thì phàm là một chút mâu thuẫn cỡ hạt đậu, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách phóng đại cực hạn, bày ra trước mặt tất cả người của Minh Kính hồ.

Nhưng chỉ như vậy thì đối với Cơ Lương Bình hắn cũng chẳng là gì. Thiên Thần học viện đã có thể đứng ở đỉnh cao của Minh Kính hồ thì đương nhiên có thể thừa nhận những biến cố phát sinh đột ngột kiểu đó, đồng thời cũng có năng lực hóa giải.

Khiến hắn cảm thấy tức giận nhất vẫn là đám cao tầng của Thiên Thần học viện.

Không thèm thương nghị với hắn một tiếng lại chạy đi bắt Thi Hoa?

Sau khi được tên Dương Hi Bỉ kia phóng thích khỏi chủ điện, rên cũng không rên một tiếng đã chạy thẳng đến hậu sơn.

Nếu như có một người đến nói với hắn, hắn nhất định sẽ nói rõ toàn bộ chuyện liên quan đến Thi Hoa, ổn định người của mình, đồng thời, tiến một bước nữa ổn định tất cả người trong học viện.

Thế nhưng không tên nào mò đến.

Trong đầu bọn họ đều là ý nghĩ ngu xuẩn: Giao Thi Hoa ra.

Trăm hại mà không có lấy một lợi.

- Cơ viện trưởng, ngài đừng kích động, có chuyện gì, chúng ta từ từ ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà rồi nói. Phẫn nộ sẽ chỉ khiến chúng ta mất đi năng lực phán đoán mà thôi, lại nói, với tư cách là một viện trưởng, ngài càng phải như thế. - Bị mắng một trận té tát, nếp nhăn trên mặt Hoa Trạch Vũ nhịn không được giật giật mấy cái, nhưng nàng vẫn không đáp lại mấy lời mắng chửi của Cơ Lương Bình, mà lại thể hiện mình rất là bình tĩnh.

Chính bởi thái độ này mà đám trưởng lão càng thêm kiên định đi theo Hoa Trạch Vũ.

Bọn họ không nỡ buông tha vị trí hiện tại, không muốn từ trên đỉnh Minh Kính hồ rơi xuống, cho nên ai có thể giải quyết nguy hiểm cho bọn họ, hiển nhiên, bọn họ sẽ đi theo kẻ đó.

- Viện trưởng, ngài tỉnh táo.

- Long Thần môn chính là thế lực tứ tinh cự đâu, trong toàn bộ Thiên Địa hồ đã xem như bá chủ một phương. Dù cho Bất Hủ tông kia có cường thịnh trở lại thì đã sao? Có thể mạnh ở cả thế lực đỉnh phong ở Thiên Địa hồ à?

- Chúng ta làm vậy cũng là vì bảo toàn Thiên Thần học viện, nếu không, ai lại nguyện ý để đệ tử thân truyền duy nhất của ngài đứng ra gánh chịu hết thảy?

Đám người ngươi một câu, ta một câu khiến cho phòng nghị sự phút chốc trở nên ồn ào náo động.

Cơ Lương Bình đã văng cái ghế ra sau, ánh mắt quét một lượt đám người trước mặt, thế nhưng hắn lại không nói gì thêm, chỉ nhìn Hoa Trạch Vũ, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

Cuối cùng, hắn nghiến răng nhấn mạnh từng chữ:

- Các ngươi sẽ sớm biết thôi!

Dứt lời, Cơ Lương Bình đi thẳng một mạch ra khỏi phòng nghị sự, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.

Hắn không muốn nói thêm gì nữa, đám người này đều là lão ngoan đồng, trong lòng bọn họ đã nhận định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Tranh cãi cùng bọn họ? Không bằng đi giải quyết chuyện của Thiên Thần học viện còn hơn.

Cơ Lương Bình vừa đi, đám trưởng lão bắt đầu quay sang nhìn về phía Hoa Trạch Vũ.

Hiển nhiên là muốn hỏi ý kiến nàng.

Trong con ngươi đục ngầu của Hoa Trạch Vũ lóe lên một chút ánh sáng, thế nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, tựa như chưa từng xuất hiện vậy. Kế đó, nàng thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt mất mát đến mức tận cùng, ngước mắt nhìn theo hướng Cơ Lương Bình rời đi.

- Viện trưởng đã không còn là viện trưởng trước kia nữa rồi!

Những lời này khiến cho toàn bộ phòng nghị sự thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Bởi vì tư vị mất đi người trụ cột quả thực không dễ chịu chút nào.

Quá trình này giằng co một lúc lâu.

Sau đó, dần dần có người nhỏ giọng bàn tán đánh vỡ bầu không khí im lặng.

Cuối cùng, một gã chấp sự ngoại môn đột nhiên đứng lên:

- Hoa phó viện trưởng, xin ngài hãy lãnh đạo chúng ta, chúng ta đều nghe theo ngài!

Hoa Trạch Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn vị ngoại môn chấp sự trẻ tuổi kia, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, kế đó, nàng quét mắt nhìn những trưởng lão xung quanh.

- Hoa phó viện trưởng, trạng thái của Cơ viện trưởng hiện không ổn, trước hết, ngài cứ lãnh đạo chúng ta đi.

- Ta đồng ý!

- Tán thành!

Không tới mấy hơi thở, hơn phân nửa trưởng lão trong phòng nghị sự đều ngẩng đầu biểu lộ sẽ nghe theo ý Hoa Trạch Vũ.

Lần này, Hoa Trạch Vũ không còn bày ra vẻ mặt mất mát như trước, mà dùng một trạng thái cực kỳ phấn khởi đứng dậy, dường như đã quên mất thực tế mình đã già rồi:

- Lý trưởng lão, theo ta đi gặp Bách Tông Liên Minh, lập tức, lấy lòng Long Thần môn chính là chuyện trọng yếu nhất hiện tại. Những người khác, đi ổn định tranh chấp cùng các thế lực khác, có thể chịu thì tạm thời cứ nhịn đi. Nhịn không được thì cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết Thiên Thần học viện không phải là hello kitty!

- Vâng!

- Vâng!

Trong phòng họp vang lên âm thanh như tiếng nổ.

...

Một ngày sau.

Trên biển.

Ôn Bình đứng ở đầu Phi chu, mặc kệ gió táp vào mặt, một tay hắn nắm chặt mạn thuyền, ánh mắt bất động nhìn về phía hồ nước trước mặt, cùng với hải đảo không ngừng xẹt qua.

Lúc này, Long Kha vừa vặn từ trong khoang thuyền đi ra, nàng vặn eo bẻ cổ một cái, bộ dạng rất chi là thoải mái.

Nhìn thấy trạng thái “khó ở” của Ôn Bình, nàng không khỏi hiếu kỳ bước tới.

Bước chân nhẹ nhàng, vừng vàng đứng ở nơi cách Ôn Bình một trượng.

- Nghĩ gì vậy?

Ôn Bình lườm một cái:

- Không có gì, nhìn thế giới này thôi.

- Chỗ này có gì đẹp mà nhìn, 108 hồ trong Thiên Địa hồ cũng chỉ như vậy. Chờ một ngày ngươi phát triển đến mức có thể bước ra thế giới bên ngoài, ngươi sẽ phát hiện, thật ra thế giới này rất lớn, những thứ ngươi thấy vĩnh viễn chỉ là muối bỏ biển mà thôi!

Nghe thế, Ôn Bình quay đầu liếc nhìn Long Kha.

Bất quá, lúc này, trong mắt hắn mang theo vui vẻ.

Bởi lẽ, hắn biết thế giới này rất lớn, vậy mà tiểu di của hắn lại xem hắn là ếch ngồi đáy giếng, quả thực có hơi buồn cười.

Long Kha không biết điều đó, phối hợp cười, nói tiếp:

- Giống vậy, thế lực ở Thiên Địa hồ thực sự rất nhỏ bé. Đương nhiên, ý ta không phải tứ tinh thế lực ở thế giới bên ngoài chẳng là gì cả, thế nhưng, ngoài kia còn có rất nhiều thế lực mạnh hơn. Ngươi muốn tông môn của mình ngày càng trở nên cường đại, vậy thì càng phải có đủ năng lực thừa nhận áp lực cùng thống khổ… Dù sao thì tông môn của ngươi… Ở thế giới bên ngoài cũng xem như là độc nhất vô nhị.

- Ta biết ngươi muốn nói gì.

Chẳng phải Long Hoa muốn hắn tỉnh táo sao?

Dù cho Thái sơn có sụp xuống thì cũng phải bình thản ung dung?

Thế nhưng cũng có chuyện khác biệt!

Thi Hoa đã không còn gì cả, hắn là bằng hữu duy nhất của nàng, cũng chính hắn đưa nàng đến Thiên Thần học viện. Lúc trước, hắn chỉ hi vọng nàng có thể trôi qua những ngày an ổn. Thế nhưng hiện tại, bởi vì hắn mà nàng lần nữa rơi vào nguy hiểm, hỏi sao hắn không kích động?

Ôn Bình nói tiếp:

- Triệu khách khanh, sau chuyện này, ngươi chính là một trong những trưởng lão của Bất Hủ tông, có thể tùy tiện ra ngoài Phong Chi cốc.

- Được! - Long Kha cười, sau đó đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại hỏi. - Vậy có thể không thu bạch…

Nàng đi chuyến này cũng không mang bao nhiêu bạch tinh.

Nếu như trên thế gian thật sự có dị mạch thuộc tính Phong kia, vậy thì sợ là muốn thu hoạch cũng rất khó khăn.

Với mức phi của Phong Chi cốc, vốn liếng của nàng không trụ nổi vài năm.

Thế nhưng còn chưa nói xong thì đã nghe Ôn Bình đáp lại:

- Không thể!

- Thật nhỏ mọn.

Long Kha nhìn đứa cháu keo kiệt của mình, thật sự hết nói nổi.

Nàng rất muốn hỏi hắn học cái bản tính đó từ ai?

Ôn Bình lại nói:

- Có thể ăn thêm hai chén linh mễ, không thu bạch tinh, nhìn thoáng một chút… Không nói nữa, tới Thiên Thần học viện rồi!

Bình Luận (0)
Comment