Cảnh tượng này khiến cho người xem từ xa sắc mặt đều thay đổi.
Ai cũng hiểu, Dương Hi Bỉ đây là muốn đánh thật rồi!
Trấn Nhạc cảnh động thật sự là khung cảnh gì, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ biết là, dù sao cũng là đất rung núi chuyển, chủ điện sừng sững mấy trăm năm nay e rằng không qua khỏi hôm nay.
Theo khí thế ngùn ngụt của Dương Hi Bỉ, sắc mặt Cơ Lương Bình cũng dần trở nên khó coi. Có điều hắn cũng không thương yêu chủ điện của mình, mà là cảm thấy Ôn Bình khả năng không là đối thủ, dù sao cả hai cách biệt cả một cảnh giới, vì vậy nói với Long Kha đang đứng ở một bên:
- Tiền bối, hay là ngài trực tiếp giết Dương Hi Bỉ đi?
Long Kha không nhìn sang Cơ Lương Bình, chỉ là nhàn nhạt mà trả lời một câu.
- Tông chủ phân phó, ta không thể nhúng tay.
Nghe được câu này, Cơ Lương Bình im lặng, ánh mắt lại lo lắng nhìn Ôn Bình.
Mà giờ khắc này Ôn Bình chứng kiến cảnh tượng uy hiếp trước mặt, lại thoả mãn cười cười, nói ra:
- Sớm như vậy thì tốt biết bao, nói nhảm nhiều thật.
Dứt lời, Phong thuộc tính chuyển đổi thành hỏa thuộc tính.
Mạch môn bạch sắc theo đó run lên, đưa tay lên chính là năm con Hỏa Long hiện thân, thân xoắn lại xoay tròn. Hỏa Long xuất hiện lần này không giống với mấy con Hỏa Long xuất hiện liên tiếp khi nãy. Trực quan nhất, chính là chiều dài, kích thước. Nếu cảm thụ kỹ lưỡng, có thể cảm nhận ngay cả nhiệt độ cũng khác đi… Khi năm đầu Hỏa Long này xuất hiện, tất cả những ao hồ xung quanh Ôn Bình trăm mét đều bốc hơi hết.
Gạch đá bị hòa tan, đất cũng rạn nứt theo.
Ôn Bình nhìn về phía Dương Hi Bỉ, trong nội tâm thấp giọng nỉ non một câu:
- Hi vọng ngươi đừng gục ngã quá sớm!
Hắn thử qua Phong Chi Cấm Cố rồi.
Vốn phán đoán có thể cường ngạnh khống chế 6 người, nhưng theo tình hình thực tế… nếu thực lực thấp hơn mình, thì có thể mở rộng số lượng khống chế.
Hiện tại, hắn muốn thử Hỏa Long thuật siêu việt viên mãn, đạt đến Đăng Phong kết hợp với Hình phạt chi hỏa cái gì cũng hòa tan được.
- Lại là chiêu này?
Dương Hi Bỉ nhíu mày, mạch môn cũng theo đó mà rung lên.
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
...
Trên quảng trường rộng lớn đột nhiên phun lên những cột nước cao, lập tức đạt được độ cao 30m, hơn nữa hội tụ thành hình, vây bọc xung quanh quảng trường. Những bọt nước phía trên cùng che hết cả ánh mặt trời, cũng vậy, những cột nước thành hình cũng che hết tất cả mọi thứ bên ngoài quảng trường, biến thành một bức tường cao hình trụ, còn dày hơn bức tường nước khi nãy cản Hỏa Long đến một hai thước.
Ôn Bình đứng ở trung tâm những cột nước ngày, đỉnh đầu không ngừng rơi xuống những giọt nước, như mưa vậy.
Nhưng những giọt nước khi đến gần Hỏa Long thì liền bốc hơi mất.
- Đây là bí thuật mà lão tử đạt được sau khi tu hành Huyền cấp trung phẩm mạch thuật viên mãn, vốn dĩ dùng để đấu với Trấn Nhạc trung cảnh đấy, hôm nay cho ngươi nếm thử.
Dương Hi Bỉ quát một tiếng, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một cây trường thương, mũi thương chuyển động theo hình lốc xoáy đâm thẳng về phía ngực của Ôn Bình. Lúc hắn tung ra thương này, vẫn không quên nói:
- Quên nói cho ngươi biết, linh thể của ta cùng Trấn Nhạc hộ giáp giờ phút này đều đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, Hỏa Long của ngươi căn bản không gây thương tổn nhục thể của ta.
- Mấy lời này không đủ làm ta loạn.
Ôn Bình lạnh lùng cười.
Trấn Nhạc cảnh đánh nhau, nói nhảm nhiều như vậy, khẳng định có mục đích.
Làm như hắn không hiểu gì cả vậy.
Có điều, Đăng Phong cảnh mạch thuật này đúng thật là làm hắn kinh ngạc.
Chẳng trách Dương Hi Bỉ này có thể đi theo bên cạnh đại nhân vật Long Thần môn, thì ra là có vận khí này.
Mạch thuật từ xưa đến nay, trong Thiên Địa hồ mọi người chỉ biết viên mãn cảnh chính là đỉnh phong, hiếm có người tu luyện viên mãn về sau lại đi tiếp tục tu luyện nó.
Thật không nghĩ tới, Dương Hi Bỉ này lại có thể may mắn có được mạch thuật thu Đăng Phong.
Lau nước trên mặt, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong.
Dương Hi Bỉ cố ý nói chuyện muốn cho hắn không chú ý đến những giọt nước và màn nước, cũng không biết hai thứ này rốt cuộc có gì đặc biệt?
- Lên!
Ôn Bình nói xong, một con Hỏa Long đang xoay quanh thân lập tức há miệng ra, rồi sau đó nhào tới phía Dương Hi Bỉ. Nhưng lúc Hỏa Long sắp đánh Dương Hi Bỉ, người Dương Hi Bỉ bỗng nhiên biến mất, giống như quỷ mỵ, khiến cho Hỏa Long đang hừng hực khí thế trực tiếp bị vồ ếch chụp hụt, rồi nhanh chóng chạm lấy nước xung quanh quảng trường, cuối cùng là làm rách màn nước đó.
Oanh!
Hỏa diễm màu trắng lập tức nuốt chửng một mảng vách tường nước, tạo thành một lỗ trống, việc này khiến Dương Hi Bỉ đang mất tích bỗng nhiên phát ra âm thanh ngạc nhiên từ không trung.
Hắn gần như là không thể tin được tường nước sẽ bị phá vỡ!
Nhưng cũng may dòng nước chuyển động đã lấp đầy cái lỗ ấy.
Điều này khiến Dương Hi Bỉ thở phào một hơi.
Ôn Bình cũng không vì việc này mà vui sướng, sau khi lấy ra Lang Nguyệt kiếm, hắn bắt đầu dùng cảm giác quan sát chung quanh, nhưng những bọt nước và màn nước hoàn toàn phong tỏa cảm giác của hắn.
Khiến hắn có cảm giác chỉ cần mười bước ra ngoài thôi cũng là một thế giới mới.
Chỉ là bị màn nước chặn, hắn nhìn không thấy.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một cỗ sát ý lạnh như băng, Ôn Bình không hề nghĩ ngợi, một con Hỏa Long xoay quanh thân trực tiếp nhào tới.
Khi Ôn Bình kịp phản ứng mà quay đầu, thì cũng là một khung cảnh tương tự vừa diễn ra, Hỏa Long vừa gần chạm tới Dương Hi Bỉ, thì hắn đã biến mất.
Kết quả của con Hỏa Long này cũng như con khi nãy.
Trong vài hơi thở kế tiếp, khung cảnh tương tự lại tiếp tục diễn ra, lần lượt năm con Hỏa Long mà Ôn Bình phóng ra đã về với hư vô.
Nhưng sau khi con Hỏa Long cuối cùng mất đi thì Ôn Bình thi triển Hỏa Long thuật, bổ sung lại năm con nữa.
Năm con rồng xoay quanh Ôn Bình, bảo hộ Ôn Bình thật chặt chẽ.
Thế nhưng lúc Dương Hi Bỉ đến, Ôn Bình tựa hồ bắt đầu có chút phản ứng theo không kịp, thậm chí có mấy lần mũi trường thương đã đâm đến trước ngực, nếu không phải có Lang Nguyệt kiếm, rất có thể đã đâm vào trong thân thể hắn.
Cứ như vậy, tình huống càng lúc càng xấu.
Dương Hi Bỉ càng đánh càng hăng, đột nhiên biến mất rồi bỗng lại, cười khoái trá:
- Vô dụng thôi, dùng cảm giác của ngươi, căn bản không có khả năng biết rõ lão tử ở đâu. Ngươi liên tục phóng thích Hỏa Long thuật mà tiêu hao thể lực, năng lực phản ứng của ngươi sẽ theo đó ngày càng yếu, ngươi nghĩ có thể ngăn được mũi thương đâm vào ngực được mấy lần nữa? Chúng ta mới giao thủ bất quá nửa nén hương thời gian mà thôi...
Tuy tinh thần lực đã bị trọng thương, tâm tình cũng bị hao tổn, nhưng Ôn Bình vẫn có thể duy trì sự điềm tĩnh:
- Không cần dùng mấy lời rác rưởi này quấy nhiễu ta, ta thực không có cảm giác gì... Đúng rồi, ngươi vì sao lại nghĩ ta không còn chiêu nào khác nhỉ?
Dứt lời, Ôn Bình cười lạnh.
Cái Dương Hi Bỉ ngươi không có, không có nghĩa là Ôn Bình ta cũng không có.
Nếu như dùng Hình phạt chi hỏa cùng chênh lệch phẩm cấp thuật pháp để đền bù chênh lệch giữa cảnh giới đã miễn cưỡng như vậy, vậy thì dùng cái khác thử xem.
Hóa cảnh mạch thuật.
Như thế nào?
Nói xong, Ôn Bình cảnh giác chung quanh đồng thời chậm rãi dùng tay cởi áo ngoài, lộ ra phần thân trên rắn chắc, cũng lộ ra Hỏa Long đang không ngừng ngọ nguậy bên trong.
Đầu rồng trên ngực.
Đuôi rồng trên khuỷu tay.
Vừa nhìn thấy ánh mặt trời, nó mở mắt rồi mạnh mẽ nhảy ra khỏi người Ôn Bình.
Chỉ trong chốc lát, một luồng khí nóng khiến cho Ôn Bình vốn đã quen với nhiệt độ của hình phạt chi hỏa cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Hai con ngươi của Ôn Bình đã bị nhuộm đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ bên trong màn nước, tựa hồ Dương Hi Bỉ đang ở đó.
- Tiếp thêm con Hỏa Long này của ta thử xem?