Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 513 - 【Vip】 Chính Là Vận Khí

【VIP】 Chính là vận khí 【VIP】 Chính là vận khí

Cho đến khi trên bầu trời, Dực yêu không rõ từ đâu đến trở nên nhiều hơn, hơn nữa có con đại yêu khủng bố kích thước đến cả trăm trượng xẹt qua trước mắt, Trần Sơn rốt cục cũng không nhịn được. Hắn có cảm giác mình phải đi đến một nơi rất khủng bố!

Một suy nghĩ mà hắn không dám tin bỗng hiện lên – Cái này không phải là Yêu Hoàng hồ chứ?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chạy đến mạn thuyền nơi quan sát bên ngoài, muốn xác nhận cái suy nghĩ bất an trong lòng, hắn hi vọng là giả, nếu không thì bây giờ hắn nhảy xuống chết cho xong. Nhưng mà, hi vọng của hắn rơi vào khoảng không rồi.

Phía dưới phi chu chi chít chằng chít tùy ý nhìn sang cũng là cả đàn cản lũ đại yêu Dực tộc, cảnh này trên lãnh thổ Nhân tộc không thể thấy dù ở bất kỳ nơi đâu, nhìn thấy cảnh này đã cho hắn biết hắn – thật sự là đang ở trên không trung của Yêu Hoàng hồ rồi.

Nơi ở của tất cả các loài Yêu thú, bất kể là nơi nầum đối với người của Thiên Địa hồ mà nói đây là một nơi làm người khác cực kì lo sợ. Cho dù là ba nghìn năm trước, sau khi Yêu tộc bị Nhân tộc đánh thối lui ra khỏi lãnh thổ lớn của Thiên Địa hồ, môi trường sinh sống cuối cùng cũng chỉ còn lại là một số hồ nhỏ, nhưng không một ai dám nói Yêu tộc yếu thế.

Yêu Hoàng hồ - là một trong hai sào huyệt lớn của Yêu tộc, càng làm người khác sợ hãi chính là chỉ cần nghe thấy tên đã khiến người khác khiếp đảm.

Ở Huyền Sắc hồ, cho dù là thế lực đứng đầu Tứ Tnh, Long Thần môn cũng được, hoặc là những thế lực khác cũng được, từ trước đến nay chưa từng có một thế lực nào dám mạo hiểm tiến vào Yêu Hoàng hồ, đều là cách càng xa càng tốt, cho dù biết rằng ở đó có quặng bạch tinh thượng đẳng chỉ cần lấy vét sạch một cái cũng đủ cho một thế lực Tứ Tinh tiêu xài cả nghìn năm.

- Ôn tông chủ, ngài không nên đi đến nơi này nha…

Trần Sơn cười khổ quay đầu lại nhìn biểu hiện của Ôn Bình tựa như cười mà không cười,

- Đây là Yêu Hoàng hồ, so với Long Thần môn còn nguy hiểm hơn cả trăm lần, người đi vào tuyệt đối là đường chết không lối thoát!

Cho dù Trần Sơn đã thể hiện rõ sự sợ hãi của mình, nhưng Ôn Bình chỉ hỏi một câu:

- Sợ rồi?

Sau đó không đợi câu trả lời, cũng xem như không thấy sự sợ hãi của Trần Sơn, tiếp tục nhàn nhã xem Cáp Cáp bị Đại Quai, Tiểu Quai đuổi chạy khắp boong thuyền.

- Ăn đồ ngon quả có khác.

Mỗi ngày đều ăn bạch tinh, giống như Gâu đần vậy, tinh thần mỗi ngày đều sung túc giống như sắp tràn ra ngoài.

Ùm à

Ùm à

Một bên đuổi, Đại Quai, Tiểu Quai một bên phát ra tiếng kêu ngọt ngào, Cáp Cáp càng chạy càng nhanh, hai tên nhóc kia cũng đuổi theo càng hăng say. Sau khi nhìn thấy Cáp Cáp bị hai tên nhóc kia đuổi kịp mà ngã nhào, Ôn Bình nhịn không được cười ra tiếng.

Trần Sơn cảm thấy Ôn Bình nhất định không cho rằng Yêu Hoàng hồ khủng bố, cho nên mới chạy tới chạy lui hai bên mạn thuyền tranh thủ thời gian khuyên bảo,

- Ôn tông chủ, muyoosn từ nơi này đi đến Huyền Sắc hồ, chúng ta có khả năng vĩnh viễn…

Nói đến đây hắn không dám nói nữa, bởi vì lúc này Long Kha đã đi đến rồi, một cước đá vào bắp chân hắn. Tuy nhiên Long Kha cũng chỉ tùy ý đá mà thôi, thế nhưng Trần Sơn lại như cắn chặt răng mới có thể nhịn xuống đau đớn.

Đá xong, Long Kha lạnh lùng nói:

- Một tên tù nhân không giết ngươi đã là nhân từ rồi, còn ở đó mà nhiều lời? Ngươi tốt nhất đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của bà cô đây, đừng có ép ta vứt ngươi xuống làm mồi cho đám yêu vật Dực tộc phía dưới đó.

Một tiếng nói lạnh lùng ập xuống, Trần Sơn vội vàng bịt miệng, vốn định muốn nói chuyện cẩn thận với Ôn Bình, lời nói vừa hay kẹt lại ngay yết hầu.

Mà Long Kha, sau khi mắng xong Trần Sơn thì quay về chỗ cũ đang đứng tiếp tục đứng, cho dù nét mặt thể hiện sự bình tĩnh nhưng ánh mắt không nhịn được mà liếc mắt ra bên ngoài phi chu, sau một hồi rốt cục không nhịn được nữa, nói với Ôn Bình:

- Chúng ta đang đi đến sào huyện của Yêu tộc, có phải là việc quá mạo hiểu rồi không?

Ôn Bình lên tiếng,

- Nếu như xuyên qua ba hồ đến Huyền Sắc hồ mất hai ngày, mà từ Huyền Sắc hồ đến dãy núi Long Tích ít nhất cũng tốn nửa tháng, chúng ta không có nhiều thời gian như thế. Đi từ bên phía này, ngày mai lúc mặt trời lên cao thì chúng ta đã đến nơi rồi.

Long Kha lại nói tiếp:

- Nhưng dựa vào tình tình hiện tại có thể thấy mức độ dày đặc của Yêu tộc, như con đường mình vừa đi qua, trong không trong ít nhất sẽ có một Yêu vương Trấn Nhạc cảnh. Cộng thêm tất cả khí tức yêu thể của Yêu tộc đều mạnh hơn so với những nơi khác, cái yêu vương tất nhiên là huyết mạch thuần khiết, nếu như gặp phải, trên không trung ta có khả năng không phải là đối thủ của hắn.

Thật ra Long Kha nói như vậy, cũng không phải là lo lắng, ngược lại nàng tin cực kì tin tưởng Ôn Bình, sự tín nhiệm xuất phát từ nội tâm.

Dù Ôn Bình đã nói rất rõ đi từ nơi này chỉ cần mất một ngày rưỡi, nàng tin tưởng Ôn Bình khẳng định cũng biết sự nguy hiểm bên trong.

Nàng nói như thế chỉ là muốn biết mức độ chịu đựng cao nhất của cái phi chu này, nó có thể chịu được sự công kích của đại yêu Trấn Nhạc cảnh hay không. Sự bất phàm của phi chu nàng đã chứng kiến rồi, ngay cả khúc cảnh cũng không làm gì được nó, nhưng nàng không biết được sức chịu đựng cua nó đến đâu.

Nhưng mà đợi được lại là cái nhíu mày lộ vẻ lúng túng, câu trả lời sau đó càng làm nàng sụp đổ, nghe như thế nào cũng không thấy đáng tin cậy, vốn dĩ lời thề tín nhiệm son sắt trong lòng thoáng một cái bị gió thổi đi luôn.

- Khó mà nói.

Sau khi Ôn Bình nói xong câu đó liền xoay đầu quay lại, lúc Long Kha đang muốn hỏi thêm thì hắn lại nói tiếp,

- Cái nơi rộng lớn như thế này chỉ có một cái Yêu vương, chắc là không có xui xẻo đụng phải đi?

- Chắc là?

Long Kha cũng không biết phải nói gì với Ôn Bình rồi, vừa định hỏi tiếp, chợt nghe bịch một tiếng.

Tiếng vang có chút nặng nề, cũng rất ngắn. Lúc âm thanh lọt vào tai, có thể phán đoán là ở khoang thuyền bên trái truyền đến, nhưng tuyệt đối là ở bên trong. Ý thức được điểm này, Long Kha vội vàng đi về phía bên trái mạng thuyền.

Trần Sơn cũng vội vàng đi đến, hắn có thể sợ chết một chút động tĩnh hắn cũng muốn xem thử có phải là xảy ra chuyện lớn rồi không.

Ôn Bình không nhúc nhích, nét mặt đã không còn cười như lúc trước nữa rồi, sau đó chợt nghe Long Kha kinh hô một tiếng, không phải sợ hãi mà là có một phần bất đắc dĩ. Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến?

Theo đó, một cái đại yêu dài trăm trượng đập vào mắt, nó đập cách ở phía sau phi chu, âm thanh phẫn nộ vang lên không dứt bên tai. Xem ra, bằng hơi thở có thể xác định nó tuyệt đối có thực lực của Đại yêu Dực tộc Trấn Nhạc cảnh.

Trần Sơn nhìn nó, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui về sau, lảo đảo bị chính phải của mình làm cho ngã nhào xuống đất.

- Hả?

Bỗng nhiên Long Kha ý thức được một vấn đề.

Va chạm với phi chu nhất đị là có Dực Xà kia, có thể ở trên trời cao như thế này bay lượn, ít nhất thực lực cũng phải Trấn Nhạc cảnh. Xung quanh phi chu ngoại trừ con Dực Xà này gần như không có bất kỳ Yêu vật Dực tộc khác tồn tại.

Thế nhưng vì cái gì mà nó không đuổi theo?

Trái lại lại ở nguyên tại chỗ mà tức giận kêu lên.

Cuối cùng khoảng cách ngày càng bị kéo xa, biến thành một chấm nhỏ - Từ đầu đến cuối nó không có đuổi theo.

Mù?

Lúc này Trần Sơn đã tỉnh táo lại chút ít, nhìn thân ảnh con Dực Xà ngày càng xa kia trong lòng hắn ngoài trừ sợ hãi ra, hắn cũng rất tò mò, tại sao đã đụng trúng phi chu rồi sao nó lại không đuổi theo?

Chẳng lẽ là mù?

Long Kha suy nghĩ vai giây, lúc không giải thích được vội vàng nhìn về phía Ôn Bình, trong đầu Ôn Bình lúc này toàn là hình ảnh con Dực Xà đang từ từ lướt qua,

- Tông chủ, rốt cục vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nó không đuổi theo?

- Nhìn đi, cái này là vận khí đó. Triệu khách khanh, nếu như ngươi lo lắng có thể đi vào trong ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy là có thể đến dãy núi Long Tích rồi.

Ôn Bình cũng lười giải thích, chẳng lẽ nói với Long Kha rằng phi chu có chức năng ẩn thân.

Nói ra thì đơn giản nhưng làm sao giải thích đây, chẳng lẽ lại chế thêm một câu chuyện?

Cần gì chứ!

Như đã nói trong vòng 24 tiếng đồng hồ, cho dù là đại yêu từ bên cạnh bay qua, ngay cả mặt đều đụng vào Lưu Vân giáp thì cũng không có khả năng nhìn thấy phi chu. Cuối cùng cũng chỉ đành giống như con Dực Xà vừa rồi mà thôi, ngây ngốc đứng yên một chỗ mà rống.

Nếu như qua 24 tiếng phi chu thật sự xui xẻo bị phát hiện rồi, thì hắn cũng không sợ, dù sao thì hôm nay không thể so với ngày hôm qua.

1000 viên bạch tinh đó chứ không phải bạch hoa đâu…

Bình Luận (0)
Comment