Long Kha gật đầu,
- Không quen, nhưng ta biết hắn ở đâu ra.
- Vậy?
- Già Thiên lâu, một thế lực rất đen tối, thông thường bọn ta nhìn thấy người của thế lực này đều sẽ tránh xa.
Long Kha không có nói tỉ mỉ, chỉ đơn giản giới thiệu như thế, nhưng Ôn Bình vẫn có thể nghe ra được một số tin tức.
Nhưng mà hắn không quan tâm.
Làm việc đen tối ư?
Không sao cả!
Sau khi liếc nhìn nhiều lần về phía Long Kha, Ôn Bình nói tiếp:
- Giữ hay không giữ, đợi hắn có thể vượt qua đi rồi nói tiếp. Đúng rồi, ta đã cho ngươi thân phận trưởng lão. Đưa bạch tinh rồi ngươi có thể tự do ra vào bất kì nơi nào của Bất Hủ tông.
- Không đi Long Thần môn nữa hả?
Long Kha hỏi lại.
Nghe hỏi thế Ôn Bình ngược lại có chút kinh ngạc, vốn dĩ lúc chuẩn bị quay về Bất Hủ tông hắn đã không còn hi vọng Long Kha sẽ đi theo hắn. Bây giờ nghe nàng hỏi như thế, xem ra nàng ấy cũng muốn đi nha… Vậy thì hắn không khách khí nữa.
Tiểu di nhà mình, ngu sao không dùng!
Ôn Bình lên tiếng, thuận tiện nói đùa một câu, cũng không quan tâm người khác có cười hay không,
- Mười canh giờ sau xuất phát, đi bộ hay là ngồi phi chu của ta đi, ngươi chọn đi.
- Ta chọn cái khỉ mốc!
Long Kha bất đắc dĩ thở một dài một hơi trong lòng, ẩn ý trong sự lựa chọn mà Ôn Bình nói là gì,
- Ta đưa bạch tinh nhập môn cho ngươi trước, về những chuyện khác đợi chúng ta về rồi lại nói sau đi.
Nói xong, Long Kha đưa bạch tinh ra.
300 viên!
Nhìn thấy chúng, Ôn Bình thì không cần phải nhắc nữa, cực kỳ thoải mái.
Quả nhiên, bất kể bản thân có bao nhiêu bạch tinh vĩnh viễn đều không ngại chúng nhiều thêm.
Đưa tay ra nhận 300 viên bạch tinh, Ôn Bình nói hệ thống mở ra quyền tiến vào kiến trúc đặc thù cho Long Kha.
- Cũng không biết ngươi giống ai nữa.
Long Kha đối với thần thái của Ôn Bình quả thật bó tay rồi, một câu bất đắc dĩ bật ra. Vừa nói xong liền cảm thấy có chút không đúng, nhưng không thấy Ôn Bình phản ứng gì, nàng mới thả lỏng một hơi.
Lúc này Ôn Bình đã nhận xong bạch tinh, để lại một câu nói rồi liền cất bước tiến về khu ký túc xá.
- Nghỉ ngơi sớm đi.
Đi vào khu kí túc xá, Ôn Bình tìm bọn người Vân Liêu để thống kê xem sự sắp xếp lịch trình tu luyện của mười ngày tiếp theo như thế nào, thuận tiện nghe bọn họ kể về sự việc lúc bọn họ đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ ra sao, bất giác đã là đêm đã khuya rồi.
Trên đường trở về Thính Vũ cá, trong đầu Ôn Bình toàn là chuyện của Long Thần môn, định đi Kiến Mộc Lâm một chuyến. Lúc đến Kiến Mộc Lâm, Trần Sơn đang bị bọn Xích Mục chỉnh ác, dùng bản thảo để đào đất.
Thấy Ôn Bình đã đến, Xích Mục đá một cước về phía Trần Sơn:
- Tông chủ, thằng nhãi ngươi còn không nhanh quỳ xuống?
Bị một con tiểu Yêu vương ăn hiếp, Trần Sơn khóc không ra nước mắt, xoay người quỳ xuống.
- Vậy còn ngươi?
Ôn Bình nhìn Xích mục với tính xấu không thay đổi này, ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Linh Doãn so với Xích Mục lanh lẹ hơn, đã quỳ trước rồi, Xích Mục thấy thế bị dọa khẽ run rẩy cũng nhanh chóng quỳ theo,
- Tông chủ, kính ý của chúng ta đối với ngài dù quỳ hay không quỳ cũng đậm sâu như núi lớn.
- Lời nói nịnh bợ này, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?
Ôn Bình thu hồi mặt lạnh, ghé mắt nhìn Trần Sơn,
- Trần Sơn, ngươi đi theo ta.
Trần Sơn gật đầu, sau khi đứng lên vội vàng đi theo Ôn Bình, yên lặng đi phía sau Ôn Bình, Ôn Bình hỏi gì hắn đáp nấy. Việc Ôn Bình muốn biết còn rất nhiều, hắn muốn chính là biết người biết ta, nếu như có thể biết thêm một số bí mật của Long Thần môn thì càng tốt.
Trần Sơn tất nhiên là có gì nói nấy, ở trên phi chu sau khi bị dọa hai lần hắn đã không dám giấu diếm gì nữa, cứ như thế nói chuyện với Ôn Bình thẳng đến rạng sáng. Chỉ là vấn đề mà Trần Sơn nói luôn xoay quanh thần nữ Thác Doanh và bốn vị trưởng lão Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Ôn Bình hiểu rõ, hắn khẳng định cho rằng bản thân mình sẽ chống cự với Thác Doanh trước rồi sau đó mới đi Long Thần môn.
Như thế càng hay!
Nếu như hắn xem nhẹ sinh tử, chuẩn bị làm một số chuyện mờ ám.
Còn có thể thuận tiện thuận theo, sau đó là tương kế tựu kế.
Cho nên Ôn Bình mượn đề tài này hỏi tiếp, trọng điểm cũng đặt trên năm người bọn họ, những bẫn thường xuyên hỏi một số vấn đề khác, mặc dù không nhiều nhưng thông qua một đêm thăm hỏi này, Ôn Bình lại biết thêm một số thứ.
Đối với hắn tuyệt đối có lợi!
Mọi thứ chi tiêu trong Long Thần môn đều dựa vào một cái nhà kho, hay nói cách khác, chi tiêu nửa năm của Long Thần môn được để trong một cái nhà kho. Ôn Bình cảm thấy nếu như có thể hủy dược Long Đàm bí cảnh, đó nhất định sẽ là máy quạt gió đẩy nhanh tốc độ nội loạn của Long Thần môn.
Nói đến cuối cùng, Trần Sơn bỗng nhiên nói một việc mà Ôn Bình không ngờ hắn sẽ nói ra,
- Ôn tông chủ, đối với bốn vị Nhật Nguyệt Tinh Thần trưởng lão, ngài cần phải nói vị tiền bối kia chú ý một chút. Nghe nói bọn họ biết một mạch thuật cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh phóng thích ra của nó có thể so với Trấn Nhạc thượng cảnh.
Trong lòng Ôn Bình đối với chuyện này, tin nhưng lại cũng không tin, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Mạch thuật gì?
Trần Sơn lắc đầu,
- Không biết, nhưng có thể là Hợp kế chi thuật, ở trong Long Thần môn cũng có không ít người biết chuyện này, nhưng rốt cục nó là cái gì thì không ai biết được… Ta dùng tính mạng của mình để thề, việc này là hoàn toàn chính xác!
Dứt lời, Trần Sơn liếc mắt nhìn lên mặt Ôn Bình, muốn thấy phản ứng của Ôn Bình sau khi nghe câu nói này, bây giờ mạng của hắn bị Ôn Bình nắm tỏng tay, chuyện dỗ cho Ôn Bình vui là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm.
Nói ra chuyện bí mật này, ít nhất Ôn Bình cũng sẽ suy nghĩ giữ lại một mạng cho hắn đi?
Ôn Bình gật đầu nói tiếp
- Rất tốt… Xem ra giữ cho ngươi một mạng tính ra là giữ đúng rổi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tiêu diệt Long Thần môn, chừa cho ngươi một con đường số là không vấn đề gì.
Chỉ là nói tới nói lui, Ôn Bình cũng không có ý định làm như vậy.
Bởi vì tin tức này đối với hắn có cũng được không có cũng chẳng sao, cơ bản hắn không có ý định cứng đối cứng với đám Nhật Nguyệt Tinh Thần gì kia.
Hơn nữa, dù là cứng đối cứng, không phải vẫn còn Long Kha đến từ bên ngoài Thiên Địa hồ kia sao?
Nhưng khi Trần Sơn nghe được Ôn Bình nói những lời này, trên mặt lộ rõ dáng vẻ tươi cười liên tiếp nói tạ ơn. Ôn Bình cũng không hỏi thêm gì, sau khi gọi Xích Mục dắt Trần Sơn rời đi, Ôn Bình đi qua kí túc xá.
Muốn lật đổ Long Thần môn không phải là chuyện dễ dàng, cho nên phải dùng tất cả những lực lượng mà Bất Hủ tông hiện đang có.
Đại quai, Tiểu quai cùng với Cáp Cáp và Ác Linh kỵ sĩ, lần này cũng phải mang theo!
Tuyền qua pháo thì dưới tình huống bất đắc dĩ mới dùng đến, bởi vì nó cũng có thời gian tích trữ năng lượng.
Một lần nó vẫn chỉ có thể bắn ba phát!
Cứ như vậy hoàng hôn đã đến, bên tai xuất hiện âm thanh nhắc nhở Lưu Vân giáp đã nâng cấp xong.
- Lưu Vân giáp đã hoàn thành nâng cấp!
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Ôn Bình vội vàng chạy về phía núi Xuất Nhiễu muốn thấy ngay dáng vẻ mới của phi chu, đương nhiên chủ yếu vẫn là xem Tuyền qua pháo.
Lưu Vân giáp giống như những gì hắn nghĩ, không có thay đổi gì hết, chỉ có hai bên long cốt thêm một ít văn tự bí mật mà thôi.
Tuyền qua pháo lại không giống như trước.
So với pháo bạo viêm truy tinh thì Tuyền qua đồ phát ra khí thế hoàn toàn không giống, càng thêm bá khí uy vũ. Nếu như nói pháo Bạo Viêm Truy Tinh kia là một binh sĩ, vậy thì nó giống như được trang bị đầy đủ vũ khí, tư thế hiên ngang trước trận đại chiến!
- Thu lại đi, chuẩn bị xuất phát.
Sau khi nhìn thêm vài lần, Ôn Bình bảo hệ thống thu Tuyền qua pháo vào trong boong tàu, sau đó từ từ đi lên trên, lúc năm lá buồm bay lên trên đỉnh núi thì Long Kha đến!
Vào lúc này Ôn Bình không mang theo Trần Sơn đi theo, đến khi thật sự bay lên mới bảo Dương Nhạc Nhạc gọi Xích Mục mang Trần Sơn đến. Trần Sơn thấy Ôn Bình lúc này lại rời khỏi Bất Hủ tông thì rất kinh ngạc.
Đặc biệt là nghe Ôn Bình nói sẽ rời khỏi Bất Hủ tông khoảng mười ngày nửa tháng, hắn càng không thể hiểu được rồi.
Nhưng mà Ôn Bình chưa nói, hắn cũng không dám hỏi.
Cho đến khi trên bầu trời, Dực yêu không rõ từ đâu đến trở nên nhiều hơn, hơn nữa có con đại yêu khủng bố kích thước đến cả trăm trượng xẹt qua trước mắt, Trần Sơn rốt cục cũng không nhịn được. Hắn có cảm giác mình phải đi đến một nơi rất khủng bố!
Một suy nghĩ mà hắn không dám tin bỗng hiện lên – Cái này không phải là Yêu Hoàng hồ chứ?