Những việc khác cho dù sẽ có nguy hiểm, hắn đều có thể vì mạng sống của mình mà làm, nhưng mang theo hai người Ôn Bình đi Long Than bí cảnh…
Hắn không dám!
Bởi vì cửu tử nhất sinh!
Ôn Bình cũng không để ý đến sự sợ hãi của Trần Sơn, bởi vì hai người không giống nhau, có nguy hiểm Trần Sơn có thể lùi bước nhưng hắn cần phải làm, quả thật hệ thống đã cho tông môn sự đảm bảo về an toàn tốt nhất, nhưng mà chưa cho hắn cái cách mà chỉ cần nằm nhà cũng có thể giải quyết vấn đề.
- Về vấn đề khuôn mặt ta có thể giúp ngươi giải quyết. Bây giờ một là ngươi bị nàng ấy quăng xuống dưới, hai là dẫn chúng ta tiến vào đó, ngươi chọn một cái đi.
- Ôn tông chủ——
Nét mặt Trần núi lập tức lộ vẻ suy sụp, muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy Ôn Bình đã ra quyết đinh chỉ có thể ngậm miệng lại, đưa ra một quyết định mà trong lòng ăn không hề mong muốn,
- Ta chọn cái thứ hai.
Sau khi nghe được lựa chọn của Trần Sơn, Ôn Bình thuận tay chỉ vào giẻ lau, thùng nước ở trong góc cabin kia, đợi đến khi Trần Sơn bắt đầu lau dọn Ôn Bình nói với Long Kha hắn muốn yên tĩnh ở một mình, hắn yên tĩnh dựa vào mũi tàu, ánh mắt như nhìn những dòng sông, những ngọn núi không ngừng lướt qua dưới chân.
Thật ra Ôn Bình đang hỏi hệ thống, tuy nó không giúp hắn giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng lại có thể chỉ đường.
Thiên Địa hồ như thế nào nó rõ ràng nhất!
Ôn Bình thầm nghĩ trong lòng:
- Hệ thống, ta muốn xem bản đồ của Thiên Địa hồ.
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt hắn hiện ra một màn hình, một tấm bản đồ được xác định rõ ràng mở ra trước mắt hắn. Từng tên hồ lần lượt xuất hiện, chỉ là Ôn Bình không quan tâm đến những thứ đó, sau ánh mắt quét một vòng nó dừng lại ở Huyền Sắc hồ.
Dựa vào bản đồ, Huyền Sắc hồ so với Đông hộ cộng thêm ba hồ còn lại to hơn rất nhiều. Đương nhiên, trước đây hắn có đi du lịch qua nơi này nên đã hiểu rất rõ về điều này. Nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện đáng vui mừng và ngạc nhien, khoảng cách giữ Đông hồ và Huyền Sắc hồ là rất gần.
Theo đó, Ôn Bình lại bảo hệ thống phóng to bản đồ lên, ánh mắt quét một vòng trên Huyền Sắc hồ cuối cùng nó dừng lại ngay dãy núi Long Tích.
Dãy núi Long Tích ở bên trái của Huyền Sắc hồ, vị trí của nó gần như là một biên giơi, thậm chí có thể thấy phần đuôi của dãy núi đã muốn ở phía ngoài của Huyền Sắc hồ. Lúc này Ôn Bình lại phát hiện được một điều dáng ngạc nhiên và vui mừng, chính là khoảng cách của nó với Đông hồ gần đến đáng sợ.
Khoảng cách giữa nơi chỉ rộng bằng một Đông hồ - một vũng nước nhỏ, chỉ là một góc của Yêu Hoàng hồ mà thôi.
- Xuất phát từ Đông hồ nhiều lắm thì một ngày có thể đến nơi!
Sau khi phát hiện được việc đáng ngạc nhiên và vui vẻ này, Ôn Bình mừng thầm trong lòng.
Có thể cho thấy một tấm bản đồ quan trọng đến nhường nào. Nếu như người của Long Thần môn cũng có một tấm bản đồ như thế này thì cần gì phải đi đường xa đến như thế. Đi một vòng mới ra hết Huyền Sắc hồ, sau đó xuyên qua địa phận của ba hồ mới đến được Đông hồ.
Lộ trình của hai con đường hơn kém nhau cũng khoảng mười lần.
Lúc đang chuẩn bị thiết lập lại tuyến đường thì hệ thống bỗng lên tiếng,
- Con đường này độ nguy hiểm của nó rất lớn, trước mắt không thể kiến nghị kí chủ đi theo con đường này, muốn đi cũng có thể được, nhưng tốt nhất phải nâng cấp Lưu Vân giáp lên một tầng, đến khi có thể chống lại sự công kích của cường giả Địa Vô Cấm thì mới có thể đi vào con đường này.
Ôn Bình ngây ra một lúc, sau đó hỏi:
- Vì sao?
Hệ thống lên tiếng,
- Bởi vì Yêu Hoàng hồ là một trong hai cái tổ lớn của Yêu tộc ở Thiên Địa hồ, tuy rằng Yêu tộc ở bên trong đó không có xâm lấn lãnh địa của Nhân tộc, nhưng ở Yêu Hoàng hồ thì dấu chân của bọn chúng ở khắp mọi nơi. Theo như tính toán của hệ thống, khoảng cách giữa Huyền Sắc hồ và Đông hồ chỉ là một vũng nước nhỏ, ít nhất sẽ chỉ có trên ba loài Yêu vương có huyết thống thuần khiết, trên trời, trong nước, mặt đất… cảnh giới của bọn chúng chỉ là Trấn Nhạc trung cảnh, nhưng bởi vì huyết thống nên thực lực của bọn chúng chắc chắn sẽ mạnh hơn Trấn Nhạc thượng cảnh của Nhân tộc. Trước mắt giới hạn chịu đựng lớn nhất của phi thyền chỉ là Trấn Nhạc cảnh, cho dù một con Yêu vương không đánh vỡ nó nhưng cũng có thể gọi đồng loại của nó đến…
Nghe thấy thế Ôn Bình hít sâu một hơi.
Wow!
Thật dữ tợn!
Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Long Thần môn lại nhất định bỏ gần cầu xa, chỉ bởi vì một con Yêu vương trên trời mà bọn họ đã chịu không nổi rồi, cho dù cái tông môn đó đến thì cũng vậy, bọn họ không có khả năng ngồi tọa kỵ vượt qua cái vũng nước kia
Chu dù bọn họ có thể lấy Dực tộc đại yêu có năng lực tương đương Trấn Nhạc cảnh làm tọa kỵ cũng khôn thể tiến vào Yêu Hoàng hồ, đối mặt với Yêu vương huyết mạch thuần khiết những con Dực tộc đại yêu kia sẽ chỉ là miếng mồi ngon được đưa đến miệng mà thôi.
- Vậy thì nâng cấp cho Lưu Vân giáp trước, vừa hay có thể về Bất Hủ tông rồi trang bị thêm Tuyên qua pháo vào.
Nhưng hiện tại thời gian có chút gấp, hắn sợ rằng nâng cấp Lưu Vân giáp tốn nhiều thời gian,
- Hệ thống, một lần nâng cấp cho Lưu Vân giáp cần bao lâu?
Hệ thống trả lời:
- Thời gian nâng cấp cần 24 tiếng, nhưng cần 1000 viên bạch tinh để nâng cấp, dựa vào tình hình trước mắt, dùng 1000 viên bạch tinh để nâng cấp cho Lưu Vân giáp là không có kế hoạch, tông môn còn có rất nhiều kiến trúc chưa được nâng cấp.
Nghe hệ thống nói xong, Ôn Bình có chút bất đắc dĩ, 1000 viên bạch tinh – cái này có chút quá kinh khủng rồi, cho dù nâng cấp Thính Vũ các cũng không có cái giá đó.
Vừa mới để dành chút tiền để mở Tuyền qua pháo, chẳng còn tiền nâng cấp Thính Vũ các, lại lòi ra một cái Lưu Vân giáp khủng bố này nữa, bảo hắn phải làm như thế nào đây?
Đột nhiên Ôn Bình vỗ một cái vào ót của mình.
Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất mình còn có chiến lợi phẩm, chín miếng tàng giới, dù nói thế nào chắc cũng thu hoạch được 1000 viên bạch tinh chứ?
Nghĩ đến đây, Ôn Bình vội vàng lấy chín miếng tàng giới trong tàng giới của mình ra, chợt nghe Trần Sơn ở phía sau nói một câu,
- Ôn tông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Ôn Bình xoay đầu, mắt nhìn Trần Sơn kia, sau đó chuyển ánh nhìn sang tàng giới của hắn,
- Ngươi không gọi ta, xém chút nữa ta quên mất ngươi vẫn còn một miếng tàng giới… Đem tàng giới của ngươi qua đây.
Trần Sơn cười khổ, trong lòng thì khỏi phải nói rồi càng đau khổ hơn, ngoan ngoãn biến tàng giới thành đồ vật rồi đưa đến cho Ôn Bình.
Ôn Bình nhận lấy, hắn bắt đầu tự chửi bản thân.
Hỏi cái gì mà hỏi?
Miệng sao mà lắm lời thế!
Không hỏi thì chết sao?
…
Sau một ngày, phi chu đã đáp xuống núi Xuất Nhiễu.
Dưới ánh chiều tà, Ôn Bình để cho Long Kha cõng Thi Hoa ra, Trần Sơn thì cõng tên cường giả Địa Vô Cấm kia. Khi thấy Trần Sơn cõng người, Long Kha có chút kinh ngạc, không rõ trên phi chu như thế nào lại nhiều hơn một người
- Lúc ở khúc cảnh hắn bỗng nhiên xông vào trong phi chu.
Đơn giản giải thích một câu, Ôn Bình lái phi chu bay vào trong phòng kiến tạo phi chu. Đồng thời, bảo hệ thống nhanh chóng lắp đặt Tuyền Qua pháo vào, đồng bộ mở ra nâng cấp Lưu Vân giáp.
Mười cái tàng giới cho hắn thu hoạch được 1400 viên bạch tinh, còn lại đều là đồ vật linh tinh , Ôn Bình tính để đó sau này sẽ bán, trừ đi 1000 viên bạch tinh để nâng cấp Lưu Vân giáp hắn còn dư laij mấy trăm.
Còn Thi Hoa, Ôn Bình sắp xếp cho nàng ở lại khu kí túc xa, tạm thời để cho Dương Hề bọn họ hỗ trợ chăm sóc.
Chỉ là bộ dạng hiện tại của Thi Hoa cũng không cần chăm sóc gì.
Trần Sơn cũng vị cường giả Địa Vô Cấm kia, Ôn Bình sai người ném cho Xích Mục Cự Viên canh giữ, bây giờ Trần Sơn là một người bình thường, Xích Mục Cự Viên trông giữ hắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn người còn lại Ôn Bình sẽ đưa hắn vào chủ điện tìm một phòng trống cho hắn nằm ở đó trước.
Lúc nào cứu hắn, Ôn Bình không nói được, nhưng khẳng định là đi xem dãy núi Long Tích trước trở về mới tính sau.
Lúc Ôn Bình rời khỏi chủ điện, Long Kha đã đứng ở bên ngoài chủ điện, như là đang đợi Ôn Bình,
- Tông chủ, ngươi thật muốn giữ hắn ở lại Bất Hủ tông sao?
Ôn Bình không trả lời ngay, mà ngừng lại nhìn Long Kha, hắn rất ngạc nhiên, sao Long Kha lại tỏ vẻ lo sợ bất an,
- Quen biết?