Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 510 - 【Vip】 Biết Dễ, Đi Khó!

【VIP】 Biết dễ, đi khó! 【VIP】 Biết dễ, đi khó!

Thu hồi suy nghĩ, Ôn Bình nhìn chằm chằm vào mắt Trần Sơn, không có cảm xúc hỏi:

- Ngươi đúng thật là thông suốt.

Trần Sơn nghe thấy lời này, cảm thấy Ôn Bình có thể đang nghi ngờ hắn, vội vàng giải thích:

- Ôn tông chủ, ta đặc biệt cảm thấy phản cảm với cái chế độ đó, nó làm ta cảm thấy bản thân mình như bị người ta nhéo ở cổ họng, đặc biệt là sau khi thực lực của ta phát ra trở nên mạnh mẽ, đối với loại chế độ này càng ngày càng phản cảm. Ta cảm thấy không một ai có thể bỏ qua loại trói buộc này, cảm nhận của ta cũng chính là cảm nhận của mọi người, cho nên phá hủy Long Than bí cảnh là một biện pháp chính xác.

Nghe thấy lời Trần Sơn nói, Ôn Bình không có lên tiếng.

Hắn chỉ là không ủng hộ câu nói cuối cùng của Trần Sơn, cái gì mà cảm nhận của hắn nhất định cũng là cảm nhận của người khác, đây chẳng qua chỉ là lời nói của một người "Nhân tâm bất túc xà thôn tượng"* mà thôi. Ngay cả học viện còn có phân biệt nội ngoại đấy.

(*): Nhân tâm bất túc xà tôn thượng: Ý chỉ một người lòng dạ tham lam, không báo giờ thấy đủ, tựa như rắn lại muốn nuốt voi.

Đồng thời, hắn cũng cũng rất tỉnh táo.

- Có phải ngươi nói thiếu thứ gì đó hay không?

Ôn Bình lạnh mắt nhìn chăm chú.

Cả người Trần Sơn lập túc kinh sợ, vội vàng lắc đầu, đầu hắn lắc qua lắc lại giống như trống lắc.

Ôn Bình lạnh giọng nói:

- Long Than bí cảnh quan trọng như thế, vậy thì tại sao nhiều năm như vậy không ai đi phá hủy nó? Đừng nói với ta rằng thế lực Tứ Tinh mấy nghìn năm nay đều chung sống hòa bình với nhau. Lời này ta tin không nổi!

Dứt lời, Ôn Bình xoay người sang chỗ khác, hơn nữa để cho Long Kha trực tiếp ném hắn khỏi phi thuyền, khiến cho hắn sau mười ngày độc dược phát tác rồi chết đi. Long Kha biết rõ Ôn Bình khẳng định đang diễn trò, nhưng nàng rất phối hợp mà bước đến túm lấy Trần Sơn, một tay nhấc lên mang Trần Sơn đi đến bên ngoài mạn thuyền.

- Bởi vì có cầu Long cốt! Bởi vì có cầu Long cốt!

Trần Sơn giãy dụa thét lên.

Lúc này Long Kha mới dừng tay lại, sau khi Ôn Bình hô lên mới thả Trần Sơn xuống. Trần Sơn sau khi mấp mé bờ vực sinh tử, hai chân lúc này như nhũn ra, thấy Ôn Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn vội vàng giải thích sợ Ôn Bình mất đi kiên nhẫn.

Quả thật hắn có ý đồ riêng, nếu Ôn Bình đã cần hắn, cho dù hiện tại tính mạng của bản thân bị Ôn Bình nắm giữ hắn cũng có thể từ từ tìm cho mình một chút chủ động, có thể lấy được thuốc giải đoạn trường hủ thể.

Nhưng không ngờ đến Ôn Bình lại thông minh như thế, có được sự nhạy cảm mà ở cái tuổi này không thể có, cơ bản là không cho hắn cơ hội.

Hiện tại hắn có chút nghi ngờ, Ôn Bình có thật sự mới chỉ 19 tuổi không.

Thực lực mạnh như vậy thì thôi đi, còn sở hữu tính cách mà hắn không có được.

Vốn dĩ hắn muốn cược một phen, cược đúng thì thời gian này có thể dễ dàng một chút, nhưng hiện tại hắn không dám đánh cược nữa, bởi vì vừa nãy xém chút nữa là đi đời nhà ma hắn rồi, hắn thật không dễ dàng gì mới lên đến cảnh giới chỉ cách Trấn Nhạc cảnh một khoảng nhỏ xíu, nhưng không ngờ lại chết đi như thế.

- Cầu Long cốt nằm ở dưới núi Long Tích nó là cái đuôi của một con rồng thật đã chết, cũng là con đường duy nhất đi qua Long Đàm bí cảnh. Mặc kệ cường giả gì, mặc kệ biện pháp gì, cũng đều không thể hủy hoại cầu Long cốt, cho nên mấy nghìn năm nay, cho dù Long Thần môn đối địch với kẻ dịch có mạnh mẽ đến đâu thì Long Đàm bí cảnh vẫn như cũ không có tổn hại gì. Có thể phá hủy nó mới có thể chân chính phá hủy Long Thần môn, nếu không chỉ e rằng cho dù có thể thêm mấy cái Dương Hi Bỉ cũng là vô nghĩa.

Dứt lời, Trần Sơn vội vàng nhìn về phía Ôn Bình.

Hắn có ý đồ muốn từ trong mắt của Ôn Bình có thể thấy dược một ít tin tức làm hắn yên tâm, nhưng mà khi nhìn vào mắt của Ôn Bình đều là sự lạnh băng, hắn không khỏi sợ hãi.

Long Kha ở một bên lúc nghe thấy đuôi rồng thật, thuận tiện hỏi:

- Nếu như đuôi rồng là còn đường duy nhất, vậy ngươi không cần suy nghĩ nữa rồi. Rồng thật là loài vật có sự tồn tại cấp cao nhất trong Yêu tộc, cho dù là cảnh giới gì đi nữa, Thiênđịa hồ đều không có ai có năng lực phá hủy nó. Theo tình hình trước mắt của chúng ta, muốn phá hủy Long Thần môn không phải là không có cách, trực tiếp giết!

Chỉ cần từng bước từng bước giết người của Long Thần môn, giết hết những người có thực lực chiến đấu hàng đầu, một cái tông môn chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Đến lúc đó cho dù bọn họ không ra tay cũng sẽ có thế lực khác lập tức đến xơi tái Long Thần môn.

Nghe được lời của Long Kha, Ôn Bình không khỏi xoay đầu nhìn về vị tiểu di thẳng tính của mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ, không có tiếp lời của nàng nhưng lại hỏi một câu:

- Không phải là long cốt, thật sự không cách nào sao?

Long Kha gật đầu, lại lắc đầu giải thích:

- Ngược lại biện pháp thì có, nhưng không thể thực hiện tại Thiên Địa hồ.

- Biện pháp gì?

Nghe nói có biện pháp, trong lòng Ôn Bình có chút chờ mong.

Long Kha lạnh nhạt lên tiếng,

- Tìm một vị cường giả Địa Vô Cấm, đánh gãy một đoạn xương rồng thiệt thôi mà, rất đơn giản!

Nghe được câu nói này, nét mặt của Ôn Bình lập tức cứng lại, triệt để im lặng. Trong lòng thầm nghĩ:

- Bỏ đi, vẫn cứ dựa theo kế hoạch của mình mà làm thôi. Cách nhìn thế giới của mình và Long Kha không giống nhau, làm sao có thể đặc mình vào hoàn cảnh của người khác để mà suy nghĩ.

Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là tìm một đường để đến Huyền Sắc hồ một cách nhanh nhất, ở Long Thần môn làm ra một số chuyện lớn.

Nếu như không có, vậy cũng chỉ có thể về Đông hồ trước, sau đó đại chiến một trận với Trấn Nhạc cảnh ở trước cửa nhà. Sau khi đánh xong một trận, người của Long Thần môn chắc chắn sẽ chết, dù sao cũng có sự tồn tại của giao long. Trong chớp mắt khiến cho Long Thần môn mất đi năm tên cường giả Trấn Nhạc trung cảnh, tuyệt đối đủ để khiến môn chủ Long Thần môn nửa đếm phải khóc thét.

Nhưng như thế không đủ để phá hủy Long Thần môn, tối đa cũng chỉ làm cho bọn họ co đầu rụt cổ lại, sau đó không tìm đến hắn nữa mà thôi.

Sau đó nữa bọn họ sẽ lại đến phục thù, sẽ liên quân với Bách Tông liêm minh cùng nhau đến thảo phạt hắn. Lúc nãy Trần Sơn có nói rồi, Long Thần môn biết chuyện liên quân của Bách Tông liên minh, nhưng vẫn chưa muốn gia nhập liên quân, cho nên muốn diệt Long Thần môn, chỉ có thể tại thời điểm bọn họ chưa gia nhập liên quân mà thôi.

Liên quân của Bách Tông liên minh hiện vẫn đang chậm chạp chưa đến khẳng định mới chỉ là một nhóm người, hắn cần gì phải đi trợ giúp, khiến cho một thế lực đứng đầu Tứ Tinh gia nhập vào đó? Đến lúc đó thế lực đứng đầu Tứ tinh đã lên đến đỉnh, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên, biện pháp tốt nhất hiện nay chính là khiến cho bọn họ trong “tự cố bất hà” (1) mà từng bước từng bước hướng về kết cục bị hủy diệt.

(1) Tự cố bất hà: nói về việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác.

Cái Long Đàm bí cảnh này, nhất định phải đi!

Sau khi trầm tư, Ôn Bình lại nhìn về phía Trần Sơn hỏi:

- Cái Long Than bí cảnh kia ở đâu trong Long Thần môn?

Nghe thấy vấn đề này, Long Kha hiểu rõ, Ôn Bình đây là chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ muốn theo kế hoạch của mình mà làm.

Suy nghĩ một hồi, dứt khoát không thèm nói nữa.

Mặc kệ Ôn Bình muốn làm cái gì, nàng chỉ cần ở bên cạnh là được rồi, ai bảo trong tay của tiểu tử này có thứ mà nàng muốn chứ?

Mà Trần Sơn ở một bên nơm nớp lo sợ nghe lời của Ôn Bình, rốt cục cũng có thể thả lỏng một hơi rồi, tranh thủ thời gian đáp lời:

- Dãy núi Long Tích ở sâu bên ngoài của Thiên Sát Phong, muốn đi vào chỗ đó phải đi ngang qua toàn bộ Long Thần môn. Ta có địa đồ tông môn của Long Thần môn…

Nói xong, Trần Sơn liền lấy trong tàng giới ra một tấm địa đồ đưa cho Ôn Bình, Ôn Bình nhận rồi nhưng không có mở ra xem.

- Dẫn ta vào trong, chỉ cần có thể thành công, ta sẽ cho ngươi giải dược của đoạn trường hư thể.

Ôn Bình nói.

- Cái này...

Vốn dĩ có được thuốc giải là một chuyện rất đáng để vui mừng, nhưng mà nghĩ đến việc bắt hắn dẫn đường, thật sự là hắn cười không nổi.

- Nếu như bình thường, ta tuyệt đối có thể dẫn ngươi đi, dù sao Long Đàm bí cảnh kia cũng không phải cấm địa. Thế nhưng lúc này ta đột ngột xuất hiện ở Long Thần môn, bất kể là ai cũng sẽ chú ý đến ta, càng không nói đến ta còn dắt theo một người xa lạ nữa.

Bình Luận (0)
Comment