Long Kha lạnh lùng nói:
- Muốn ta đá ngươi?
Trần Sơn nghe thấy tiếng nói này, cả người rủn rẩy, vội vàng từ trong tàng giới lấy móc ra một thanh kiếm chống đỡ thân mình dậy, sau đó chậm rãi bước theo sau lưng Ôn Bình và Long Kha, không dám đi nhanh, cũng không dám đi quá chậm.
Sau lưng, nghìn người trong học viện Thiên Thần cung kính đưa tiễn, âm thanh kia giống như thủy triều đánh tới, Ôn Bình giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi về phía trước. Hắn hiểu được, lúc này không thể quay đầu lại, vừa quay đầu lại thì toàn bộ khí thế sẽ không còn nữa rồi.
Hắn cũng không phải là một lão già, không cần tỏ vẻ hòa ái dễ dàng, chỉ cần để lại sự kính sợ cho đám người học viện Thiên Thần kia là đủ rồi.
Sau khi lên phi thuyền, Ôn Bình trước tiên đi xem Thi Hoa ở trong khoang thuyền, nhìn Thi Hoa lẳng lặng nằm trên giường, tóc nàng rối loạn rơi một ít trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp khó nói nên lời. Nhưng mà Ôn Bình không có hứng thú.
Sau khi dò xét hơi thở, cảm thấy đã ổn định rồi Ôn Bình rời khỏi khoang tàu, ánh mắt rơi vào tên Trần Sơn kia.
Đối phó với Long Thần môn, tin tức rất quan trọng.
Cái tên Trần Sơn sợ chết này, từ trên người hắn có thể thu thập thông tin, nhưng là nhân tố duy nhất không thể xác định. Đó chính là hắn không dám tin chắc rằng lời của tên Trần Sơn này nói có phải là sự thật hay không.
Nhưng mà muốn làm cho một người khai hết mọi thứ, cũng không khó khăn lắm, đem hắn treo trên vách núi, chỉ cho hắn một nhánh dây mây là đủ. Hơn nữa còn cho Trần Sơn thấy được, hắn đứng trên vách núi, có thể cắt đứt sợi dây bất cứ lúc nào.
Hô!
Lúc đầu ngón tay của Ôn Bình nâng tạo ra một ngọn lửa nhỏ.
Sau đó, Ôn Bình lấy ra một điếu xì gà sinh mệnh, châm lửa, chậm rãi đưa đến trước mặt Trần Sơn. Giống như những gì hắn nghĩ, Trần Sơn thấy một màn như thế, rất sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng lại bị Long Kha trực tiếp túm đi lên phía trước.
Lúc mặt của hắn sát lại điếu xì gà sinh mệnh kia, Ôn Bình mở miệng nói:
- Cắn nó, sau đó dùng lực hít một hơi.
- Ôn tông chủ, cái gì ta cũng khai, cái gì cũng khai!
Hai mắt Trần Sơn nhắm tịt lại, thậm chí sau khi nói xong câu đó liền nín thở.
Ôn Bình nói tiếp:
- Nhưng mà ta không dám tin lời của ngươi. Vì vậy chỉ có thể để ngươi hút một điếu đoạn trường hủ thể mà thôi, ngươi yên tâm, lúc ngươi hút vào, nó sẽ ẩn trong thân thể của ngươi, sẽ làm ngươi có cảm giác rất thoải mái đó, hơn nữa không có chút thống khổ nào. Chỉ cần chưa qua 10 ngày, nó sẽ không thể ăn mòn Hỏa cục thể của ngươi.
Nghe được câu này, Long Kha sửng sốt một chút.
Tất nhiên, sau một giây nàng liền hiểu ra, sau đó lạnh lùng mở miệng,
- Hút, hoặc là ta vứt ngươi xuống dưới.
Trước Trần Sơn nghe thấy Ôn Bình nhìn ra Linh thể tu luyện của hắn, trong lòng không dám không tin cái điếu thuốc đoạn trường hủ thể này thật sự có năng lực ăn mòn Hỏa hấp thể, sau lại nghe thấy sự uy hiếp của Long Kha, lúc này mới nín thở, bất đắc dĩ mà tiếp nhận.
Ôn Bình nói:
- Hút một hơi lớn vào!
Trần Sơn vội vàng mở lớn miệng hút một hơi, trực tiếp nuốt xuống, chỉ là hút vội quá lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lại càng hoảng sợ.
- Khục khục!
Hắn bắt đầu ho điên cuồng, nước mắt đều muốn ho rớt ra ngoai.
Trần Sơn khóc không ra nước mắt, qua nhiên, làm gì có loại độc nào khiến người khác cảm thấy thoải mái chứ,
- Ôn tông chủ, không phải ngài nói không có đau khổ sao?
Ôn Bình không ngẩn đầu lên, tiếp tục diễn,
- Tự mình cầm đi, vừa mới bắt đầu sẽ như thế đó, cầm lấy mà hút, hút đến khi nào hết thì thôi. Yên tâm, cứ mười ngày ta sẽ cho ngươi một điếu để bảo toàn tính mạng cho ngươi.
Dứt lời, sau khi Trần Sơn nhận lấy điều xì gà sinh mệnh, Ôn Bình đứng dậy, yên lặng dựa một bên đợi Trần Sơn hút xong điều xì gà. Chỉ trong chốc lát, sau khi thấy Trần Sơn từ từ thích ứng với lượt hút đầu tiên, mở miệng nói:
- Rất thoải mái phải không?
Dứt lời, Ôn Bình lộ ra nụ cười âm lãnh tà mị.
Trần Sơn gật đầu, trong lòng có nỗi khổ, cho dù thoải mái thì có làm được gì, không phải là độc dược có thể lấy mạng người sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi điếu xì gà sinh mệnh được hút sạch, Ôn Bình mới mở miệng nói:
- Ta không sợ nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ bỏ ra bất cứ giá nào để xóa sổ Long Thần môn bắt đầu từ Thiên Địa hồ trở đi, nói cho ngươi biết.
Trần Sơn gật đầu, vội vàng nói:
- Ôn tông chủ, Long Thần môn là một trong mười hai thế lực đứng đầu ở Thiên Địa hồ, nằm ở dãy núi Long Tích của Huyền Sắc hồ, đến hôm nay nó đã tồn tại được hơn 3000 năm rồi, muốn diệt nó, gần như là điều không thể.
Ôn Bình lên tiếng:
- Nói những thứ có ích đi, nói những thứ mà ta không biết ấy.
Trần Sơn vội nói:
- Thật ra, người ở Minh Kính hồ không chỉ có mười người chúng ta. Còn có thần nữ của Long Thần môn chúng ta – Thác Doanh, rất lâu về trước thực lực của nàng đã là Trấn Nhạc trung cảnh. Còn có bốn vị trưởng lão của Long Thần môn chúng ta – Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần, thực lực tuy rằng không bằng thần nữ, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, đều là cường giả Trấn Nhạc trung cảnh. Ngay hôm nay, bọn họ đã lên đường đi đến Vân Hải chi đô, chậm nhất là ngày mai sẽ đến nơi.
- Nói tiếp.
Ôn Bình vui mừng, quả nhiên vẫn nên dùng một ít thủ đoạn, nếu không dùng thủ đoạn thì hắn ta chưa chắc trong một thoáng đã khai ra nhiều điều như vậy.
Trần Sơn gật đầu, thấy nét mặt của Ôn Bình lộ ra sự tức giận thậm chí là sát ý, vội vàng nói:
- Thần nữ để chúng ta đến học viện Thiên Thần vốn dĩ là muốn biến nó thành nước phụ thuộc Long Thần môn chúng ta, giúp đỡ Long Thần môn từng bước từng bước khống chế Minh Kính hồ. Sau khi hoàn thành mọi việc, ngày hôm sau chúng ta sẽ tập hợp ở Vân Hải chi đô, sau đó cùng thần nữ và bốn vị trưởng lão Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần đánh lên Bất Hủ tông, mục đích là để rửa nhục, nhưng phần mục đích chính là vì thuật chế tạo Tuyền Qua đồ của ngài…
Sau khi nghe xong kế hoạch của Thác Doanh, Ôn Bình lạnh lùng cười cười nói tiếp:
- Năm vị cường giả Trấn Nhạc trung cảnh cùng nhau tấn công Bất Hủ tông chúng ta, ra tay lớn thật. Ngươi tiếp tục nói, ta muốn nghe việc liên quan đến Long Thần môn.
Nếu bọn họ đều đi về phía Đông hồ, vậy hắn phải đi Huyền Sắc hồ làm một ít chuyện rồi.
Trần Sơn nói tiếp:
- Mấy hôm trước, thần nữ Thác Doanh của Long Thần môn, cũng chính là vị đi cùng với Dương Hi Bỉ trưởng lão ở Vân Hải chi đô, nàng ấy đã phái người đi Thương Ngô thành thăm dò tin tức của Bất Hủ tông, Bất Hủ tông ngài có một vị như tiền bối ngồi ở đây, đã đạt đến trình độ chiến đấu cao nhất tất nhiên sẽ không còn e sợ bất cứ thế lực nào nữa. Thế nhưng nhân lực của Bất Hủ tông không nhiều, muốn làm tan rã một thế lực trên vạn người như Long Thần môn, thật sự rất khó… Ngài chỉ có thể từ từ làm suy yếu nó, cách tốt nhất để làm suy yếu nó, chính là chém vào chỗ dựa lớn nhất của Long Thần môn, khiến cho hắn từ trong nội bộ phát sinh mâu thuẫn.
Ôn Bình hỏi:
- Vậy chỗ dựa lớn nhất của Long Thần môn là cái gì?
Trần Sơn lên tiếng:
- Long Than bí cảnh! Có thể nói nó là lý do lớn nhất để đảm bảo cho sự hưng thịnh qua nhiều thế hệ của Long Thần môn. Ở trong đó tu luyện, không chỉ là làm chơi ăn thật, còn bởi vì tất cả công pháp, mạch thuật của Long Thần môn đều là ở trong đó mà lĩnh ngộ được, mà một số công pháp, mạch thuật được để trong bảo khố ở bên ngoài kia đều là những thứ chỉ có một mà viết thành chín, cũng chỉ có thế lực Tam tinh mới xem trọng chúng thôi. Cho nên, chỉ cần phong bế nó, ta dám khẳng định, từ Thần Huyền cảnh trở đi đều sẽ nảy sinh suy nghĩ gian dối. Chỉ là làm thế nào để suy nghĩ gian dối ấy khuếch đại, diễn biến thành mâu thuẫn nội bộ, chính là xem Ôn tông chủ có thể tiến vào Long Than bí cảnh rồi phá hoại đến trình độ nào mà thôi.
- Ngươi chắc chắn như vậy ư?
Ôn Bình hỏi ngược lại.
Trần Sơn gật đâu:
- Chắc chắn! Bởi vì công pháp, mạch thuật đột phá từ trong Long Than bí cảnh đều là không cách nào sao chép, cũng không có cách nào truyền thụ cho người khác, hơn nữa mỗi một công pháp, mạch thuật thu hoạch được đều không hoàn chỉnh, nếu muốn lĩnh ngộ sâu hơn, nhất định phải vào Long Than bí cảnh một lần nữa. Mặc dù Dương Hi Bỉ kia là Trấn Nhạc cảnh nhưng thật ra công pháp của hắn đều có sơ hở, không đạt đến cảnh giới đó đâu, môn chủ sẽ không để cho bọn họ tiếp tục tiến vào đó để lĩnh ngộ sâu hơn, bao gồm cả mạch thuật cũng thế. Mục đích là để bảo đảm năng lực giữ người của Long Thần môn, nhưng đó cũng là sơ hở lớn nhất của Long Thần môn.
Sau khi nghe xong, hai mắt Ôn Bình tỏa sáng.
Nghe Trần Sơn nói như thế, dựa theo suy đoán của hắn, chỉ cần làm cho Long Đàm bí cảnh kia không còn nữa, vậy thì Long Thần môn nhất định sẽ đại loạn. Nếu như thế thì kế hoạch ban đầu đi đến Đông hồ của thần nữ và bốn vị trưởng lão Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần kia khẳng định sẽ phải quay trở về.
Làm như thế có thể thể đạt được hiệu quả của “vây Ngụy cứu Triều”.
Chỉ là vấn đề của Long Thần môn Trần Sơn cũng không thấy được, vậy muốn làm mất cái bí cảnh kia tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như tehes này có thể đến được Huyền Sắc hồ, đến cái dãy núi Long Tích kia cũng là một vấn đề rất lớn.
Lần trước đi Huyền Sắc hồ vậy mà mất gần nữa tháng!
Thời gian nửa tháng đó, cái thần nữ Thác Doanh kia đã sớm đến trước cửa nhà mình rồi, tuy nói tuyệt đối không có khả năng đi lên, nhưng thành chủ Thương Ngô thành chắc hẳn phải chịu khổ rồi.
Vì để bản thân mình không đi đời nhà ma, hắn chỉ có thể đem ý muốn không hợp tác nói ra mà thôi.