Học viện Thiên Thần.
Sau một hồi đại chiến, quảng trường bên ngoài chủ điện đã không còn tồn tại, động tĩnh lớn như thế cũng đã hấp dẫn một số người ngoại viện vẫn luôn không màng thế sự. Nhưng mà bởi vì nội ngoại có sự khác biệt, bọn họ cũng không cách nào tiến vào nhìn xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ở ngoài lối ra khỏi núi của nội viện dõi mắt về phía xa.
Mặt khác, lúc tin tức Dương Hi Bỉ chết trận truyền đến tai Hoa Trạch Vũ, gương mặt vốn đã tiều tụy của Hoa Trạch Vũ nay càng thêm tái nhợt, lúc bị người khác vứt bỏ ở khúc cảnh, luôn cao giọng hét lớn:
- Hối hận, muộn rồi! Hối hận, muộn rồi!
Về phần hối hận cái gì, trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Đối với việc này, bọn họ chỉ có thể nói một câu – Sớm biết như thế thì lúc trước hà tất làm như vậy?
Nhưng người theo phe của Hoa Trạch Vũ, giờ phút này cũng đứng ngồi không yên, đều biết khó tránh khỏi kiếp nạn này.
Cơ Lương Bình muốn cho Ôn Bình một lời giải đáp, tất nhiên phải trừng trị bọn họ.
Bởi vì không có sự góp mặt của bọn họ, thì Thi Hoa làm sao lại nhảy vào khúc cảnh tự sát đây?
Về phần là trừng phạt.
Hay là giết!
Đều để sau rồi nói.
Lại nói về Ôn Bình, sau khi giải quyết xong Dương Hi Bỉ, để cho người đi tàng giới lấy một thứ, ánh mắt đầu tiên của hắn hướng về người còn sống sót duy nhất của Long Thần môn – Nam nhân cao gầy Bán bộ Trấn Nhạc.
Ôn Bình rất rõ ràng, hắn đã lựa chọn tiêu diệt Long Thần môn.
Gánh nặng đường xa!
Long thần môn, Thiết Sơn các, đều là thế lực Tứ tinh, nhưng thực lực kém nhất không phải là Nhất tinh hai điểm. Lúc trước ở Thiết Sơn các, hắn dùng Tam Pháo hủy đi trụ sở của hắn, nhưng hắn không có ngốc như vậy, cho rằng mình đã diệt được một cái tông môn.
Trụ sở của tông môn bị hủy thì làm lại là được rồi.
Muốn triệt để hủy diệt một cái tông môn, tất nhiên trước tiên phải chặt đứt hai tay hai chân của nó, hoặc là khiêu khích một cái Yêu vương, làm cho hắn dẫn theo một đàn thú trong một đêm trực tiếp san bằng một cái tông môn, cũng giống như Kháo Sơn tông của Thương Ngô thành vậy.
Nhưng mà Huyền Sắc hồ, có được một cái thế lực đứng đầu Tứ tinh của một cái hồ, sẽ có cái Yêu vương nào thèm phát động đàn thú đây?
Cho dù người có mạnh hơn, có dũng cảm hơn, hắn cũng không dám đi chiếm lĩnh lãnh địa của Yêu tộc là một cái đạo lý
Ngay lúc Ôn Bình nhìn về phía người của Long Thần môn, vẫn chưa kịp lên tiếng, người nọ dập đầu trên đất một cái, chợt nghe hắn phát ra âm thanh lo lắng, âm thanh kia còn mang theo sự sợ hãi rõ ràng cùng với ước muốn được sống.
- Ôn tông chủ… Ôn tông chủ… Trần Sơn ta nguyện ý quy thuận Bất Hủ tông, quãng đời còn lại mấy trăm năm, sẽ làm trâu làm ngựa cho Bất Hủ tông, chịu mệt nhọc, đến chết mới thôi, tuyệt đối không thay lòng, nhưng xin Ôn tông chủ tha mạng!
Ôn Bình đi đến trước mặt hắn, lộ ra dáng vẻ tươi cười, rồi sau đó nhìn về phía Long Kha đang bước đến nói:
- Triệu khách khanhm ngươi phong bế mạch môn của hắn, sau đó ném lên phi thuyền đi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Long Kha lạnh nhạt lên tiếng:
- Một người ngay cản can đảm cũng không có, không có Bán bộ Trấn Nhạc cảnh giới thì còn tác dụng gì nữa chứ.
Đương nhiên, nói tới nói lui thì nàng vẫn ra tay rồi.
Tay phải mãnh mẽ duỗi ra giống như móng vuốt của chim đại bàng chế trụ lấy cổ tay trái của tên Trần Sơn kia, tay trái thì bắt lấy bả vai của hắn, không để ý đến đối phương đang đau đến ứa nước mắt, nang vẫn như trước tiếp tục dùng lực, cuối cùng nghe phanh phanh hai tiếng.
Đó là âm thanh mạch môn của Trần Sơn bị Long Kha mạnh mẽ ép buộc mở ra.
Không đợi mạch khí bắt đầu khuếch tán, đồng thời mạch môn của Dương Hi Bỉ đột ngột mở ra ba cái mạch môn màu vàng, một luồng khí tức hùng hậu lập tức bao lấy Trần Sơn, cũng cùng lúc đó hai mạch môn của Trần Sơn bắt đầu uốn lượn.
Giống như bị cánh cửa kẹp lấy.
Lại giống như hai cánh tay miết bọn họ lại.
Sau ba hơi thở, hai mạch môn giống như thủy tinh vỡ vụn, rắc xuống một mảng ánh sáng màu xanh sau đó biến mất.
Trần Sơn theo đó ngã bịch xuống đất, cả người như bị rút nước, nhưng lúc này trên mặt hắn không có sự sợ hãi – Bởi vì hắn biết rõ, đối phương đồng ý phong bế mạch môn của hắn, chính là cảm thấy hắn còn có ích.
Có ích là có thể sống sót.
Vô dụng mới chết.
- Phong bế mạch môn của ngươi, chứ không có chém đứt hai chân của ngươi, không thể đứng dậy sao?
Long Kha lạnh lùng nhướng mày, trực tiếp đá một cước.
Nói xong, hai con ngươi Long Kha đột nhiên cứng lại, mạnh mẽ quay lại nhìn phương hướng mà Ôn Bình đang đi, từ trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, cặp môi đỏ mọng khẽ mở:
- Lúc nãy vậy mà lại đột phá rào cản của Thần huyền trung cảnh.
Vốn dĩ bình thường nàng không thể nào nhìn thấu cảnh giới của Ôn Bình, luôn cho rằng hắn chắc là Thần Huyền hạ cảnh, dù sao cũng còn trẻ. Ngay lúc vừa rồi Dương Hi Bỉ bị hắn giết rồi, nàng mới phát hiện ra khả năng Ôn Bình là Bán bộ Trấn cảnh rất cao.
Hiện tại Ôn Bình đột nhiên đột phá, mạch môn chấn động đã làm bại lộ chân tướng, hóa ra Ôn Bình chỉ mới là Thần Huyền trung cảnh.
Trung cảnh giết được Trấn Nhạc, thật khó tưởng tượng!
Ôn Bình lúc này, trên mặt còn mang theo ý cuòi, hắn cũng kinh ngạc, chẳng qua kinh ngạc là bản thân mình vậy mà sau trận đấu nước chảy thành sông lại đạt được Thần Huyền thượng cảnh, vốn dĩ còn thiếu một chút nữa mà bản thân mình ở tại thời điểm này đã mở ra rồi.
Hắn vốn cho rằng cần một khoảng thời gian nữa cơ.
Phỏng đoán chắc hẳn là trong lúc hắn chiến đấu với Dương Hi Bỉ, thực lực chắc cũng tăng lên khoảng năm thành!
Nếu nói như thế, đối phó với Long Thần môn, khả năng hủy diệt chúng lại tăng thêm một tí rồi.
Đang mải suy nghĩ, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
- Ôn tông chủ, đồ của ngài.
Hóa ra là nội viện đệ tử giúp hắn nhặt tàng giới của Dương Hi Bỉ, hai tay bưng lấy chín miếng tàng giới đưa qua, ngoại trừ của Dương Hi Bỉ ra còn có tám miếng của tám tên cường giả Bán bộ Trấn Nhạc.
Ôn Bình thuận miệng hỏi một câu,
- Ngươi tên là gì?
- Trác Hưng! Cái kia… Ta là bằng hữu của Thi Hoa, lúc nàng ở học viện Thiên Thần mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau tu luyện.
Trác Hưng vui mừng, giống như nhặt được báu vật vậy, cũng đã quên lúc trước khi Thi Hoa được vào trong Tẩy Luyện trì, vẻ mặt của hắn đầy đố kị, cũng quên luôn lúc trước khi ép buộc Thi Hoa, hắn cũng ở trong đám người đó, cũng đi theo hô hào những lời kia.
Hắn chỉ biết rằng, trong lòng hắn chỉ có người đứng đầu như Ôn Bình đang nói chuyện với hắn, nhưng mà thấy đám người Cơ Lương Bình đang đi đến đây, hắn vội vàng thoát ra khỏi sự vui sướng, rất hiểu chuyện mà lui về phía sau.
Tuy hắn là con trai của Ngũ trưởng lão, nhưng cũng biết lúc nào nên đứng ở đâu.
Cạch!
Cạch!
Một hồi tiếng bước chân dừng lại phía sau lưng Ôn Bình.
Cơ Lương Bình là người lên tiếng đầu tiên,
- Chúc mừng Ôn tông chủ.
Kỳ thật Cơ Lương Bình vốn dĩ nên sớm đến rồi, nhưng cảm nhận được sự biến hóa của Ôn Bình nên không dám tiến lên, đợi đến khi sau khi chắc chắn rằng đã đột phá cảnh giới xong hắn mới vội vàng tiến lại.
Sau khi Cơ Lương Bình mở miệng, những người khác vội vàng lên tiếng nói tiếp,
- Chúc mừng thực lực của Ôn tông chủ lại tăng lên một tầng!
Ôn Bình quay người lại liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn Cơ Lương Bình,
- Cơ viện trưởng, Thi Hoa ta mang đi. Chuyện này lỗi không phải do ngươi, ngươi không cần để trong lòng, ta cũng sẽ không trách ngươi, những gì ngươi có thể làm đều đã làm cả rồi!
- Đa tạ Ôn tông chủ khoan hồng độ lượng.
Cơ Lương Bình thuận thế quỳ một chân trên mặt đất.
Chỉ là lúc này Ôn Bình lại nói:
- Chỉ là, ngươi nên thanh trừ học viện một chút đấy… Đợi ngươi làm xong việc, có thể đến Bất Hủ tông tìm Thi Hoa, dù sao ngươi cũng đã thu nhận Thi Hoa làm đệ tử, chính là sư phụ của nàng.
- Đã rõ.
Cơ Lương Bình gật đầu, trong lòng yên tâm hơn một ít, thanh đao trong lòng cuối cùng cũng đã rút ra rồi.
Hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Ôn Bình, cũng biết Ôn Bình không muốn nói thẳng ra làm hắn khó xử, càng biết rõ rằng Ôn Bình chỉ vì nhớ đến mối giao tình của mình với hắn. Đáng tiếc, cho dù hắn giết hết những người gió chiều nào thổi chiều nấy thì có thể như thế nào?
Thi Hoa cũng không thể trở về!
Hắn đối với Ôn Bình!
Hoặc đối với Thi Hoa,
Vẫn luôn mang theo sự xấu hổ.
Sau khi nhìn thấy Cơ Lương Bình gật đầu, Ôn Bình xoay người nhìn về phía Tẩy Luyện trì, lại liếc mắt nhìn Long Kha, trên mặt mang theo lãnh ý nói:
- Triệu khách khanh, đi, cũng nên tìm người của Long Thần môn tính sổ rồi!